Osho - Thế giới những Mật Điển
Chương 19: Từ âm thanh trở về sự im lặng
Phát âm câm
âm cuối "Ah";
Tiếp theo "Hh",
Không cố gắng
và tự nhiên.
Đóng thính
giác qua phương tiện bịt lổ tai;
Co thắt hậu
môn và đi vào âm thanh.
Đi vào âm
thanh với tên bạn;
Xuyên qua âm
thanh trở về âm thanh vũ trụ.
Mật điển
không phải là triết học. Nói đúng hơn, nó là khoa học với những điều khác lạ.
Khoa học là khách quan, Mật điển là chủ thể. Triết học là suy gẫm hay tư duy về
chân lý, sự huyền bí hay những gì tối hậu. Khoa học cố gắng để khám phá ra điều
gì hay nó là cái gì.
Khoa học tham
dự tức khắc vào mọi hiện tượng. Trong khi triết học còn mãi suy nghĩ về cái tối
hậu. Triết học lúc nào cũng hướng cái nhìn trên bầu trời xa xăm. Khoa học lại
thân cận, trực tiếp gần với mặt đất.
Riêng Mật điển
không quan tâm về sự tối thượng. Nó quan tâm ngay trước mắt. Ở đây và ngay bây
giờ.
Mật điển nói:
Sự tối hậu ẩn
núp trong cái gần nhất, cái ngay bây giờ. Như thế, bạn không cần ưu phiền về sự
huyền bí. Qua chờ đợi và mong mõi về cái tối hậu, bạn sẽ đánh mất cơ hội ngay
bây giờ và sự huyền diệu vẫn ẩn tàng đâu đó.
Suy gẫm về
chân lý bạn sẽ mất cả hai. Nếu "Ngay bây giờ" bị lãng quên và chính
nguyên nhân này làm bạn mất cơ hội nhận định chân lý. Vì thế, triết học chỉ là
mây khói. Tiếp cận Mật điển là một khoa học, nhưng đối tượng có phần khác biệt.
Khoa học cố gắng
hiểu về đối tượng. Nhưng thế giới thì khách quan và thực tại ngay trước mắt. Vì
thế Mật điển là khoa học của thực tại, ngay sau con mắt bạn. Nó trở thành chủ
thể với tiếp cận thực tại của khoa học. Mật điển không tin vào tư duy mà chỉ
tin vào sự trải ngiệm. Ngoại trừ bạn trải ngiệm. Bằng không tất cả mọi sự chỉ
làm hao phí năng lượng.
Tôi gợi nhớ lại
biến cố; khi Mulla Nasruddin băng qua đường. Ngay trước cửa nhà thờ, ông ta bị
xe đụng và bỏ chạy mất. Ông đã quá già yếu, đám đông tới xem và có ai đó nói chắc
có lẽ không cứu sống ông được.
Cha từ nhà thờ
chạy ra. Ông đến gần và thấy người già sắp chết. Thế là ông ta chuẩn bị làm lễ.
Ông đến gần và hỏi: "Ông có tin vào đức chúa cha, con và thánh thần không?"
Mulla mở mắt ra và nói: "Chúa ơi. Tôi sắp chết mà cha còn hỏi những câu đố!"
Triết học là
thế. Nó đưa ra những câu đố khi bạn sắp sửa từ trần. Mỗi thời khắc bạn sắp sửa
chết. Mỗi một giây phút chúng ta đều có thể chết. Bởi vì cái chết có thể xảy ra
bất cứ lúc nào. Nhưng triết học vẫn đam mê với câu hỏi và trả lời.
Mật điển nói:
Rất tốt cho
trẻ con hướng về triết học. Nhưng người khôn ngoan không bao giờ phí thời gian
trong triết lý. Họ cố gắng nhận biết nhưng không suy nghĩ vì xuyên qua suy nghĩ,
lại không biết gì cả.
Đó chỉ là
cách hình thành hệ thống của ngôn ngữ. Không giúp ích gì cho và bạn mãi vẫn như
xưa. Không thể chuyển hóa, không thể có sự mới lạ nào trong tâm thức. Tất cả chỉ
giống như người già gom góp để tích lũy những rác rưỡi.
Sự nhận biết
khác xa với hiện tượng. Nó không cần tư duy. Có nghĩa là thẩm thấu sâu vào cuộc
sống chính nó; cho mục tiêu rõ biết những gì đang chuyển động trong sự sống. Vì
thế, Mật điển không thể là triết học. Nó là khoa học; một môn khoa học chủ thể.
Sự tiếp cận của
nó là sự gần gũi, quan tâm tất cả ngay từ bây giờ. Ngay bây giờ là cánh cửa tối hậu; sự tối hậu này xảy ra tức thời khi bạn
bước vào ngay bây giờ. Nó luôn ở tại đó và không có phương cách nào khác có thể
đạt đến.
Triết học không
phải là đường hướng trong con mắt Mật điển. Triết học là con đường sai lầm xuất
hiện như cánh cửa để bước vào thực tại. Nhưng lại là cánh cửa giả tạo. Ngay
giây phút thử bước vào, bạn biết rằng không thể đi vào sự tối hậu.
Nó chỉ là cánh
cửa được vẽ trên tường. Phủ lên một lớp sơn giống như cánh cửa. Nhưng không phải
có cánh cửa xuyên qua thực tại. Nếu ngồi bên cạnh và tiếp tục tư duy, trầm tư mặc
tưởng hay suy nghĩ. Cũng tốt thôi. Nhưng nếu bạn muốn bước vào, triết học sẽ trở
lại là bức tường.
Hệ thống triết
học thì tốt đẹp. Nhưng đối với trải nghiệm, triết học lại vô hiệu quả. Đó là lí
do tại sao có quá nhiều kỹ thuật trong Mật điển vì khoa học không giúp ích gì.
Nó chỉ cung cấp công nghệ có khuynh hướng phục vụ cho vật chất.
Trong khi Tantra
cũng có nghĩa là kỹ thuật. Cho dù những cuốn sách nhỏ hay lớn đều có nội dung với
những phương cách thực hành không cần đến triết học. Chỉ thuần là 112 kỹ thuật
để bước vào sự tối hậu thông qua thực tại.
Phát âm cuối"Ah".
Yên lặng phát
âm cuối "Ah". Bất cứ chữ nào âm cuối là "Ah", hãy phát âm
trong yên lặng (ngân dài và lịm tắt). Tại sao lại nhấn mạnh điểm này? Bởi vì giây
phút âm "Ah" được phát âm trong vô thanh. Hơi thở bạn đi ra.
Bạn đã không thể
quan sát nhưng giờ đã có thể. Bất cứ khi nào hơi thở ra. Bạn trở nên yên lặng hơn.
Và khi hơi thở vào bạn cảm thấy căng thẳng. Vì hơi thở ra là sự chết, hơi thở
đi vào là sự sống.
Sự căng thẳng
là một phần của cuộc sống. Đó không phải là cái chết. Thư giãn, nghỉ ngơi là một
phần của sự chết. Chết nghĩa là hoàn toàn thư giãn. Sự sống không thể nào thư
giãn toàn diện hay an lạc tối hậu. Điều đó là bất khả.
Cuộc sống có
nghĩa là sự căng thẳng và nỗ lực. Chỉ có cái chết mới thư giãn toàn diện. Vậy bất
cứ người nào trở nên hoàn toàn thư giãn, người đó có cả hai: "Sống bên
ngoài và chết bên trong." Bạn có thể nhìn thấy gương mặt đức Phật cùng lúc
đồng thể hiện sống và chết. Đó là do có quá nhiều sự yên lặng và bình thản.
Chính nó là một phần của sự chết.
Cuộc sống không
thể nào nghỉ ngơi. Bạn chỉ có thể nghỉ ngơi vào ban đêm khi đi vào giấc ngủ. Đó
là tại sao truyền thống cổ xưa nói chết và ngủ gần như nhau. Ngủ là cái chết tạm
thời, và chết là giấc ngủ dài lâu. Như thế có nghĩa là ban đêm chúng ta thư
giãn vì nó thở ra và buỗi sáng thì hơi thở đi vào.
Ban ngày thường
làm cho bạn căng thẳng và ban đêm thì thư giãn. Ánh sáng làm bạn căng thẳng và
bóng tối làm bạn thư giãn. Đó là lí do tại sao bạn không thể nào ngủ. Có ánh
đèn bạn rất khó thư giãn. Vì ánh đèn gần giống như cuộc sống chống lại sự chết.
Đêm tối lại gần với sự chết.
Đêm tối hay bí
mật có sự thư giãn thẩm thấu trong chính nó. Và những ai sợ bóng đêm thì không
thể nào thư giãn. Điều đó không thể, vì đêm chính là sự nghỉ ngơi. Và sự bí mật
này bao bọc chung quanh cả hai mặt.
Trước khi chào
đời. Bạn sống trong bóng đêm. Khi cuộc sống chấm dứt bạn trở lại bóng đêm. Bí mật
bóng đêm là hằng hữu. Ánh sáng này; cuộc đời này chỉ trong khoảnh khắc, như cơn
sóng nổi lên và lắng xuống.
Nếu có thể nhớ
lại bóng đêm trong hai phương diện sinh tử. Bạn sẽ thư giãn từ ngay bây giờ. Sống
và chết là hai mặt của hiện hữu. Hơi thở vào là sống, hơi thở ra là chết. Nhưng
không có nghĩa ngày đó bạn sẽ chết. Mà chính là bạn đang chết trong từng hơi thở
ra.
Đó là lý do
Hindu đếm sự sống qua hơi thở không căn cứ vào năm tháng. Mật điển và Yoga là hệ
thống cổ truyền của Ấn độ. Họ đếm sự sống trong hơi thở. Có bao nhiêu hơi thở bạn
đang diễn tiếp cho sự sống?
Họ không ước lệ
theo thời gian. Vì vậy họ nói: "Nếu thở nhanh quá hay sử dụng quá nhiều
hơi thở trong thời gian ngắn, bạn sẽ chết rất sớm. Nếu bạn thở chậm và hơi thở
ít trong khoảng cách dài. Chắc chắn bạn sẽ sống lâu hơn."
Nếu quan sát động
vật. Loài nào thở càng chậm có đời sống lâu hơn. Con voi thở chậm cho nên đời sống
nó dài hơn. Con chó thở nhanh cho nên nó chết sớm hơn. Sống thọ là cuộc sống có
hơi thở chậm.
Tantra, Yoga và
những hệ thống cổ xưa của Ấn độ, đếm đời sống qua hơi thở. Thực sự mỗi một hơi
thở đồng nghĩa bạn sinh ra và mỗi một hơi thở là bạn đang chết. Mật điển sử dụng
kỹ thuật hơi thở ra như phương cách để đi đến yên lặng. Nó là phương cách quyết
định chết. Vì thế, yên lặng phát âm chữ cuối trong "Ah" lúc hơi thở
đi ra. Đó là lý do chúng ta thực hành âm cuối của"Ah".
Âm "Ah"
rất có ý nghĩa bởi vì khi bạn nói "Ah", nó hoàn toàn trống không.
Toàn bộ hơi thở đi ra ngoài không có gì còn lại. Bạn hoàn toàn trần trụi, rỗng
tuyếch và chết. Chỉ cần khoảng cách nhỏ đời sống của bạn chuyển động ra ngoài.
Bạn đã chết và trống không.
Sự trống không
này nếu nhận thức được. Nếu ý thức được. Nó sẽ thay đổi toàn bộ con người bạn.
Thế thì bạn biết rõ đời sống này không phải là sự sống và chết cũng không phải
là sự chết.
Bạn biết một điều
gì đó vượt khỏi hơi thở vào ra, tâm của một nhân chứng. Và nhân chứng này sinh
ra rất dễ dàng; nếu hoàn toàn trống không trong hơi thở. Đời sống có sự chìm lắng
và sự lắng đọng này; làm tất cả căng thẳng tự giảm dần. Vậy bạn hãy thử xem, đó
là kỹ thuật rất tốt. Nhưng tiến trình thông thường với những thói quen tầm thường
lại nhấn mạnh chỗ hơi thở vào. Chẳng bao giờ lưu tâm gì đến hơi thở ra.
Chúng ta thường
cảm nhận hơi thở vào, nhưng chẳng bao giờ quan tâm đến thoát hơi thở ra. Thực sự
chúng ta nhận hơi thở vào và thân tự động phải tống thoát ra. Nếu chú ý quan
sát hơi thở, bạn sẽ nhận biết.
Chúng ta chỉ nhận
hơi thở vào chẳng bao giờ lưu tâm đến thở ra. Hơi thở ra là hoạt động của thân vật lý. Chẳng qua vì sợ hãi cái chết,
hơi thở ra hoàn toàn cần thiết, nhưng căn bản chúng ta lại không hứng thú với
nó.
Không phải nói
về hơi thở; mà là thái độ toàn diện hướng về cuộc sống. Chúng ta nương tựa và
bám chặt những điều gì xảy đến; không muốn rời bỏ hay vứt bỏ. Đó chính là tính
bủn xỉn và góp nhặt trong tâm thức.
Nên nhớ có nhiều
sự liên hệ mật thiết với nhau. Nếu bạn đau khổ vì chứng bệnh táo bón. Đó là
nguyên nhân căn bản; vì bạn luôn luôn hít vào chứ không chịu thở ra. Thức chẳng
bao giờ cho mà chỉ nhận vào và sẽ đau khổ vì bệnh táo bón.
Con người không
cho đi bất cứ điều gì mà cứ tích lũy và chất chứa. Chẳng qua vì sợ hãi. Sự sợ
hãi căn để xuất hiện ngay tại đó. Họ chỉ thích gom góp, nhưng không hề nghĩ những
gì chất chứa sẽ trở thành độc tố.
Nếu bạn hít vào
mà không thở ra. Mỗi hơi thở trở thành chất độc. Bạn sẽ chết vì nó. Vì bạn đã
chuyển hướng năng lượng đời sống thành chất độc. Nếu bạn cư xử trong đường hướng
phiền muộn; những cảm xúc phiền nhiểu. Cho nên hơi thở rất cần thiết vì nó sẽ tống
hết những độc tố ra ngoài.
Thực sự chết là
tiến trình của sự thanh lọc. Còn sống là tiến trình tích tụ độc tố. Đời sống là
tiến trình hình thành những độc tố. Bởi vì cần sống nên bạn sử dụng rất nhiều
thứ và giây phút sử dụng hơi thở, nó chuyển thành độc tố.
Hít vào, bạn nhận
oxygen và những gì còn lại sẽ trở thành chất độc. Oxygen là đời sống bạn phải sử
dụng. Vậy đời sống cứ tiếp tục thay đổi đủ mọi thứ và những thứ khác sẽ trở
thành chất độc.
Con người sử dụng
đủ mọi thứ và chuyển thành chất độc. Trái đất đang nằm ngay mép của sự chết. Một
ngày nào đó, trái đất sẽ chết. Vì chúng ta đã biến tất cả thành chất độc. Chết
là tiến trình của sự thanh lọc.
Khi toàn bộ
thân vật lý chứa đầy độc tố, cái chết sẽ phóng thích bạn ra khỏi thân vật lý bị
nhiễm độc để tái tạo lại và cho bạn đời sống mới với một thân vật lý mới. Thông
qua chết, tất cả độc tố chất chứa tan biến về tự nhiên. Thế là bạn được ban tặng
một cỗ máy tốt hơn.
Sự việc này đã
xảy ra trong từng hơi thở. Hơi thở ra đồng dạng với cái chết. Vì nó cần thải chất
độc ra ngoài. Nếu thở ra toàn bộ, không còn hơi thở nào bên trong; lúc ấy, bạn
chạm đến điểm yên lặng. Và bạn không thể nào chạm đến điểm này khi hít vào.
Khi thở ra toàn
bộ, hệ thống thay đổi và chấp nhận chết. Không có gì sợ hãi nếu biết chuẩn bị kỹ
cho sự ra đi. Thực sự khi bạn sẵn sàng chết mới có thể sống. Bạn đơn độc trở
thành sự dũng cảm, gan dạ với cuộc đời. Chỉ vì bạn không còn sợ hãi.
Ai chấp nhận chết,
sẵn sàng đón chào và nhận lấy cái chết như người khách quý, hay sống cùng nó
sâu thẳm trong cuộc đời; nên thở ra, đừng cố hít vào. Chính nó sẽ thay đổi toàn
bộ con người bạn.
Kỹ thuật Mật điển
đơn giản này chẳng kêu gọi bất kỳ ai. Chẳng qua chúng ta thường nghĩ: "Tâm
thức tôi rất phức tạp." Sự thực chẳng có gì rắc rối hay khó hiểu; chỉ có
thức là ngu xuẩn. Người ngu xuẩn mới là phức tạp. Người khôn ngoan thì đơn giản.
Không có gì phức tạp trong tâm trí. Nó chỉ vận hành một cách máy móc. Nếu bạn
hiểu rõ như thế sẽ thay đổi rất dễ dàng.
Nếu chưa bao giờ
nhìn thấy ai chết, nếu được bảo vệ và ngăn ngừa không cho nhìn thấy sự chết như
đức Phật. Bạn không thể nào hiểu bất cứ điều gì về cái chết. Vua cha đức Phật rất
sợ hãi khi nghe nhà tiên tri nói: "Đứa bé này sẽ là vị thánh phi thường.
Ông ta sẽ từ bỏ thế giới đầy vật chất"
Vua cha hỏi:
"Có cách nào để ngăn ngừa không?"
Vị thánh nói:
"Đừng cho hoàng tử nhìn thấy sự chết. Bởi vì nếu không ý thức về sự chết.
Hoàng tử sẽ không bao giờ nghĩ đến từ bỏ cuộc đời."
Thực là tuyệt vời
và có nhiều ý nghĩa. Nghĩa là tất cả tôn giáo, triết học, Mật điển và Yoga căn
bản là hướng về sự chết. Nếu bạn ý thức về cái chết, lúc ấy tôn giáo mới có ý
nghĩa với bạn.
Đó là lý do chỉ
có con người mới có tôn giáo và loài vật thì không. Vì không có loài động vật
nào ý thức sự chết. Chúng chết nhưng hoàn toàn không ý thức. Nó không thể nhận
thức hay tư duy rằng nó sắp chết. Một con chó chết. Những con chó khác chẳng
bao giờ nghĩ rằng cái chết cũng đến với nó. Không có loài vật nào trở thành giác
ngộ, chỉ những phẩm tính tâm thức rất cao mới có thể hướng bạn từ bỏ tất cả.
Khi ý thức về cái chết.
Ngay cả con người,
nếu chưa ý thức về sự chết, bạn chỉ thuộc về thế giới cao cấp của loài thú, chưa
là con người. Bạn chỉ trở thành con người chỉ khi nào bạn chạm đến sự chết. Còn
không thì chẳng có gì khác biệt giữa bạn và loài thú.
Tất cả mọi việc
giống như nhau. Chỉ có cái chết mới mang lại sự khác biệt. Dám chạm cái chết, bạn
không còn là loài thú. Một điều gì đó sẽ xảy đến với bạn nhưng chẳng bao giờ xảy
ra với loài thú. Vì bây giờ bạn có tâm thức khác hơn.
Cha đức Phật bảo
vệ không cho hoàng tử thấy bất cứ dạng nào của sự chết. Không chỉ riêng về cái
chết con người mà ngay chết của loài thú, bông hoa hay cỏ cây. Người làm vườn
được chỉ dạy không để cho hoàng tử nhìn thấy hoa tàn, héo úa trên cành hay những
chiếc lá vàng khô.
Không nơi nào
hoàng tử đến có thể phát hiện ra sự chết. Có thể hoàng tử suy luận ra mình cũng
sắp sửa chết. Và các bạn cũng thế. Chẳng bao giờ các bạn nghĩ hay kết luận mình
cũng phải chết, khi nhìn thấy vợ hay cha, mẹ, con cái mình chết. Bạn có thể
than khóc, nhưng không ý thức đó là dấu hiệu tôi cũng phải chết.
Nhà tiên tri
nói: "Hoàng tử rất là mẫn cảm và nhạy bén, phải giữ gìn không cho hoàng tử
thấy cái chết bằng bất cứ dạng thức nào."
Người cha quá ý
thức. Ông không cho bất cứ người già nào được nhìn thấy trong cung điện. Vì già
lão là tiếng dấu hiệu báo trước của tử thần. Nếu đức Phật bất ngờ ý thức:
"Chỉ cần dừng hơi thở con người có thể chết." Điều này sẽ trở thành
khó khăn: "Làm sao người chết không có hơi thở vào." Ngài sẽ thắc mắc:
"Đời sống quá lớn, tiến trình sống chết quá phức tạp."
Nếu không trông
thấy người chết, bạn không thể nhận thức: "Chỉ dừng hơi thở con người sẽ
chết." Chỉ cần hơi thở dừng lại. Một điều quá đơn giản. Nhưng làm thế nào
mà đời sống phức tạp như thế lại có thể có cái chết.
Hơi thở đi ra;
cuộc sống bạn hoàn toàn rổng tuyếch. Bạn chạm đến cái chết. Bạn đứng sát cạnh
cái chết. Thế là tất cả mọi sự việc trở nên bình thường và yên lặng trong chính
bạn.
Sử dụng như thần
chú.
Bất cứ khi nào
mệt hay bất cứ lúc nào bạn căng thẳng. Có thể sử dụng bất cứ âm thanh nào với
âm cuối có "Ah", kể cả "Allah" cũng chẳng sao. Bất cứ chữ
nào có thể thoát ra trọn vẹn trong hơi thở ra và bạn có thể trống không như hơi
thở.
Giây phút trống
không của hơi thở đồng nghĩa bạn cũng trống không về cuộc đời. Tất cả vấn đề thuộc
về cuộc sống, không có vấn đề nào thuộc về sự chết. Sự xáo trộn, phiền nhiểu, đau
khổ, sân hận, buồn bã của bạn, thuộc về cuộc sống. Như thế; khi bạn chết sẽ
không còn vấn nạn nào.
Cái chết chẳng
bao giờ đem đến cho ai sự phiền toái, cả ngay khi bạn nghĩ: "Tôi rất sợ chết,
tuy chết sẽ sáng tạo ra vấn đề." Như vậy chết đâu phải hình thành những vấn
đề rắc rối. Chỉ là chính bạn mãi bám chặt vào sự sống. Chỉ có cuộc đời là rắc rối,
chết là tan biến tất cả mọi vấn đề.
Khi hơi thở
chuyển động hoàn toàn thoát ra ngoài... "Ah"... Lúc ấy bạn hoàn toàn
trần trụi trong cuộc đời. Nhìn ngay giây phút khi hơi thở ra, trước khi lấy hơi
thở vào sâu thẳm với ý thức sự bình thản và yên lặng, trong khoảng khắc đó, bạn
chính là Phật.
Nếu bắt được
ngay khoảnh khắc đó, bạn đã nếm hương vị mà đức Phật từng nhận biết. Và một khi
đã nhận biết, bạn có thể buông bỏ hương vị trong hơi thở vào và ra. Tiếp theo, hơi
thở có thể tiếp diễn vào, ra. Nhưng bạn vẫn duy trì trong phẫm tính tâm thức rõ
biết. Tâm thức rõ biết lúc nào cũng có mặt tại đó và chúng ta chỉ cần khám phá.
Rất dễ dàng khi đời sống đã trống không.
Phát âm yên lặng
chữ cuối "Ah"
Tiếp theo hơi
thở ra "Hh..."
Tất cả đều trống
không.
Không cần cố gắng.
Ngay khoảng khắc đó không cần bất cứ nỗ lực nào. Tự nhiên, bình thản. Chỉ cần ý
thức, mẫn cảm và phát hiện giây phút về sự chết. Ngay khoảng khắc đó, bạn đứng
gần cánh cửa... và rất là... rất gần sự tối hậu.
Ngay khoảnh khắc
đó, bạn không còn là làn sóng mà chính là đại dương. Nếu biết ý thức bạn không
quên mình chính là sự tỉnh giác. Những đợt sóng vẫn xuất hiện; nhưng bạn không
còn đồng hóa mình là sóng. Vì bạn chính là đại dương nên chẳng bao giờ trở lại
làm sóng.
Sống là những đợt
song, còn chết là đại dương. Đó là lý do đức Phật nhấn mạnh sự chết là Niết bàn.
Ngài chẳng bao giờ nói: Bạn sẽ đạt đời sống vĩnh hằng. Đơn giản ông chỉ nói bạn
chết một cách toàn diện.
Jesus nói:
"Hãy đến với ta, ta sẽ ban cho các ngươi đời sống phong phú." Đức phật
nói: "Đến với ta, ta sẽ dạy các người phát hiện sự chết. Ta sẽ dạy cho các
ngươi cái chết trọn vẹn."
Cả hai đều có
cùng ý nghĩa. Nhưng điều đức Phật dạy cơ bản hơn nhiều. Chỉ vì các bạn vẫn sợ
hãi về cái chết. Đó là lý do đức Phật không thể là sự lôi cuốn tại Ấn độ. Vì
ngài hoàn toàn nhỗ bật gốc rễ.
Trong khi chúng
ta cứ mãi cho rằng vùng đất này là tôn giáo thiêng liêng. Nhưng người tự cho
mình là tôn giáo nhất lại không thể cắm gốc rễ ngay sự thật này.
Vùng đất tôn
giáo này thuộc dạng gì? Chúng ta không thể sản xuất một vị Phật vì không ai có
thể so sánh với ngài. Chỉ khi nào thế giới nghĩ chính Ấn độ là đất của tôn giáo
và cả thế giới đều nhớ về đức Phật; như thế đức Phật là nguyên nhân làm Ấn độ
trở thành vùng đất thiêng liêng.
Vùng đất tôn
giáo này thuộc dạng thức nào? Tại sao đức Phật không thể cắm rễ tại Ấn độ, và
giáo thuyết của ngài hoàn toàn bật gốc? Chẳng qua ngài sử dụng ngôn ngữ về cái
chết. Đó là một nguyên nhân. Trong khi Brahmins (Bà la môn) sử dụng ngôn ngữ về
sự sống. Họ nói về Brahma và đức Phật nói về Niết bàn. Brama là biểu trưng cho
sự sống và Niết bàn (Nirvana).
Đức phật nói: "Cái
chết của nhân loại không phải là là chết trọn vẹn. Vì thế họ phải tái sinh trở
lại trong nghiệp quả. Và ta sẽ truyền trao cho các người cái chết trọn vẹn và
không còn trở lại bằng nghiệp quả."
Gọi là chết, nhưng
đức Phật lại nói: "Không hẳn là chết. Chỉ là chu kỳ nghỉ ngơi và các bạn sẽ
tái sinh." Nó là hơi thở ra; bạn nhận lấy hơi thở vào và tái sinh. Đức phật
nói: "Ta sẽ cho các ngươi phương cách của hơi thở ra chẳng bao giờ trở lại.
Một cái chết toàn diện, đó là Niết bàn hay sự chấm dứt."
Chúng ta sợ hãi
vì vẫn bám vào sự sống. Không phải là mâu thuẫn. Càng bám chặt vào đời sống, bạn
càng chết nhiều hơn. Và nếu chuẩn bị sẵn sàng cho sự chết. Bạn càng trở nên bất
tử. Nếu sẵn sàng chết sẽ không có sự chết. Bởi vì không một ai có thể cho bạn sự
chết nếu bạn đã sẵn sàng đón nhận. Vì thông qua chấp nhận, bạn sẽ ý thức điều
gì đó trong chính bạn. Đó là sự bất tử.
Hơi thở vào và
ra là sự sống và chết của thân vật lý. Không phải bạn. Nhưng cái "Tôi"
không thể nhận thức cái gì đó hơn cả tấm thân này. Cái "Tôi" tự đồng
hóa mình với thân vật lý. Thế rất khó nhận thức hơi thở vào. Nhưng lại dễ dàng
ý thức hơi thở ra. Khi hơi thở ra, khoảnh khắc đó bạn trở nên già nua và đi đến
cái chết. Tất cả hoàn toàn trống không; hơi thở và bạn chết trong chỉ một sát
na.
Khi phát âm Hh;
Không cần cố gắng;
Và hoàn toàn tự
nhiên.
Các bạn có thể
quan sát bất cứ lúc nào căng thẳng. Bạn thở "Ahhhhh..."; bạn cảm thấy
nhẹ nhỏm và hoàn toàn thư giãn. Hay vào lúc bạn vui quá trớn. Bạn nói: "Ahhhhh..."
và hơi thở thoát ra toàn diện. Bạn cảm thấy sự an bình từ bên trong mà chưa bao
giờ cảm nhận.
Thử thực hành
khi cảm thấy tâm trạng tốt. Hít một hơi vào và nhìn cảm giác như thế nào. Không
phải trạng thái bạn tốt đến từ "Ah" mà chính vì hơi thở hoàn toàn
thoát khỏi thân vật lý.
Ngôn ngữ tuy
khác biệt nhưng hai sự việc chẳng khác. Toàn thể thế giới, cho dù bất cứ một ai
cảm thấy mệt mõi, người ấy có thể nói "Ahh..."; có nghĩa là lúc ấy họ
gọi cái chết đến và hoàn toàn thư giãn.
Bất cứ ai cảm
thấy hạnh phúc hay vui quá mức. Người ấy nói "Ahh...", lúc ấy họ tràn
ngập niềm vui và ngay bây giờ không còn sợ cái chết. Ông ta đã tự giải phóng
chính mình và hoàn toàn thư giãn.
Và sự việc gì sẽ
xảy ra nếu bạn tiếp tục thực hành kỹ thuật. Bạn trở nên ý thức trọn vẹn điều gì
đó trong chính bạn. Đó là tính tự nhiên của bản thể sẵn có. Nhưng vì quá cột
chăt với đời sống và quá nhiều sự chiếm hữu trong cuộc sống. Nên bạn không thể
nào nhận thức những trạng thái ẩn núp phía sau.
Khi không còn
gom góp hay tích lũy những thứ linh tinh trong cuộc sống chỉ bằng hơi thở vào; trạng
thái bản thể còn ẩn tàng sẽ được khám phá. Tuy chỉ là thoáng thấy, nhưng dù chỉ
thoáng thấy hay lóe lên một chút ánh sáng, và từ từ sự sáng tỏ sẽ lớn dần.
Một khi đã nhận
thức, bạn không thể nào quên vì nó không phải là cái gì do chúng ta tạo tác mà
là tự nhiên phát sinh. Cũng không phải là điều gì chúng ta tạo lập. Nó lúc nào
cũng ở tại đây chỉ vì chúng ta quên lãng. Nên chỉ cần nhớ lại, tất cả sẽ được
khám phá.
Hãy nhìn những
đứa bé thở. Nhìn khi chúng đang ngủ. Bụng nó phình lên và hóp vào, không phải lồng
ngực. Nếu các bạn ngủ và quan sát, lồng ngực các bạn chuyển động lên xuống và
hơi thở các bạn chẳng bao giờ xuống rún.
Hơi thở chỉ có
thể xuống rún nếu các bạn thở ra chứ không hít vào. Vì cố hít vào không có sự
thở ra. Hơi thở không thể chạm tới rún. Tại sao hơi thở đi xuống rún khi người
ta thở ra. Toàn bộ hơi thở thoát ra ngoài và tự nhiên thân sẽ nhận hơi thở vào
vừa đủ không hơn không kém.
Thân có trí
năng riêng và có thể khôn ngoan hơn các bạn. Thân không bao giờ làm cho nó rối
loạn. Bạn hít vào nhiều hay kém hơn, có thể làm nó khủng hoảng hay rối loạn.
Thân tự nó hoạt động với sự vận hành riêng của nó.
Khi cần tự nó sẽ
nhận nhiều hoặc ít mà không hề gây rối loạn. Thân chẳng bao giờ cực đoan. Vì
thân tự vận hành để tạo sự quân bình. Nếu cố hít vào sự quân bình sẽ rối loạn.
Vì bạn không biết mình đang làm gì và không biết sự tự điều tiết của thân. Đó
là sự thiết yếu thay đổi trong từng sát na.
Hãy để thân tự
hành động. Bạn chỉ nên thở ra, bạn cho hơi thở thoát ra trọn vẹn và tự động
thân sẽ nhận lấy hơi thở vào. Nó nhận lấy hơi thở sâu và chậm. Thế là hơi thở tự
động đi xuống rún. Tự nó đi đến trung tâm rún một cách chính xác và bụng bạn tự
phình lên xẹp xuống.
Nếu cố hít vào
chẳng bao giờ bạn thở ra trọn vẹn. Khi hơi đi vào bạn vẫn cố hít vào thêm nữa.
Cho nên hơi hít vào không chấp nhận hơi thở xuống sâu. Bạn tiếp tục cố hít vào.
Chính là lúc hơi độc tố tràn ngập vào trong bạn.
Họ nói rằng bạn
có 6000 túi chứa trong phổi. Nhưng chỉ có 2000 túi chứa oxy. Bốn ngàn túi còn lại
để chứa hơi độc cần tống ra ngoài. Vậy 2/3 lá phổi sẵn sàng hình thành sự rối
loạn, đau khổ và phiền não trong thân tâm thức. Trong khi đứa bé thở ra chứ
không cố hít vào. Nên hơi thở hoàn tất qua thân vật lý một cách tự nhiên.
Khi đứa trẻ vừa
sinh ra. Nó khóc. Bằng tiếng khóc cuống họng bắt đầu mở. Với tiếng khóc đầu đời
được phát ra là "Ahhh...", oxy và không khí được cung cấp qua người mẹ
chính là hơi thở tống ra.
Đây là sự nỗ
lực đầu tiên của hơi thở. Nếu đứa trẻ không khóc bác sĩ sẽ rất lo lắng, vì đứa
bé không thể hiện dấu hiệu của sự sống. Nó vẫn còn cảm giác lệ thuộc vào người
mẹ. Thế nên, nó phải khóc và tiếng khóc đầu tiên là sự tuyên bố độc lập.
Người mẹ
không cần thiết nữa. Tự nó nhận trực tiếp hơi thở của chính nó. Thế là bước đầu
tiên nó cần khóc để phóng ra hơi thở được cung cấp qua người mẹ trong bào thai.
Sau đó, thân nó tự vận hành hơi thở đi vào.
Hãy thử với "Ahhh...".
Chính nó là âm thanh tuyệt vời bao bọc chung quanh bạn. Bất cứ khi nào mệt "Ahh..."
và tống hơi thở ra. Bạn trở thành con người khác với tâm thức đầy rộng mở. Khi
gắng sức hít vào, bạn rơi vào tâm thức phiền muộn với thân vật lý nặng nề. Bằng
hơi thở ra, ưu phiền tan biến và sự chiếm hữu cũng không còn tồn tại.
Mật điển
không kêu gọi bạn từ bỏ sự chiếm hữu. Mật điển chỉ nói thay đổi hệ thống hơi thở.
Nếu biết quan sát hơi thở và tính khí, bạn trở nên ý thức hơn. Bất cứ những gì
sai lầm cũng đều kết hợp nhấn mạnh hơi thở vào. Và bất cứ những điều gì tốt
lành luôn kết hợp với hơi thở ra.
Khi nói láo, bạn
luôn giữ hơi thở vào. Khi nói thực, chẳng bao giờ bạn giữ hơi thở lại. Vì sợ bị
phát hiện, khi nói láo, bạn giữ hơi thở lại. Bạn sợ hãi những bí mật được phát
hiện qua hơi thở ra.
Tiếp tục thử
âm "Ah" nhiều lần, bạn sẽ có một thân vật lý khoẻ mạnh với tâm thức đầy
trong sáng và phẩm tính bình an trong tĩnh lặng sẽ phát triển.
Đóng thính
giác và co thắt hậu môn.
Chúng ta
không ý thức thân vật lý và sự vận hành của thân như thế nào; bản tính tự nhiên
và phương cách của nó là gì. Nhưng nếu biết quan sát thì rất dễ dàng đi đến tĩnh
thức.
Khi bạn dừng
cái nghe bằng cách bịt tai và co thắt hậu môn, tất cả mọi việc đều dừng lại. Giống
như toàn thế giới trở thành bất động. Không còn sự chuyển động nào cả. Bạn cảm
nhận thời gian như dừng lại.
Việc gì xảy
ra khi co thắt hậu môn? Khi đó cả hai tai đã đóng lại và bạn chỉ nghe được âm
thanh từ bên trong. Nếu không được co thắt hậu môn, âm thanh sẽ phóng thích qua
ruột. Một thứ âm thanh rất vi tế.
Nếu co thắt hậu
môn sau khi đóng kín tai, bạn sẽ nhìn thấy bên trong nguồn gốc của âm thanh. Đó
chính là sự yên lặng, là âm bản của âm thanh. Khi tất cả âm thanh dừng lại, bạn
nghe được sự yên lặng hay vô thanh phóng ra từ bên trong.
Chúng ta
không hề quan sát thân vật lý. Nhưng đó là một trong những cơ bản dành cho những
người tìm kiếm. Xã hội chống lại thân vật lý vì sợ nên chống đối. Do đó, xã hội
huấn luyện những đứa trẻ không ý thức về thân vật lý.
Thế là chúng
ta theo đó để tạo những đứa trẻ mất đi sự mẫn cảm. Chúng ta hình thành khoảng
cách giữa thân và tâm. Vì thế không còn một ai lưu tâm và chú ý đến những gì diễn
biến trong thân nhiều. Vì sao khi ý thức về thân sẽ hình thành những vấn đề
trong xã hội?
Nếu đứa trẻ ý
thức về thân, có thể nó ý thức về tính dục cho dù sớm hay muộn. Nhưng nếu quá lưu
tâm về thân, nó cảm giác mạnh về tính dục. Do đó, cần phải phải giết tận gốc.
Nó phải như vật vô tri vô giác về thân. Nó không còn nhạy cảm. Không còn cảm
giác tính dục. Bạn không còn ý thức về thân và chỉ lưu tâm về nó khi có điều gì
trục trặc.
Khi bị nhức đầu,
bạn có cảm giác về cái đầu. Khi đạp gai nhọn bạn bắt đầu để ý đến chân. Khi
thân đau bạn mới bắt đầu nghĩ về thân... Bạn chỉ cảm nhận thân khi có vấn đề gì
đó xảy ra. Không phải ngay bây giờ.
Chẳng bao giờ
bạn nghĩ đến bệnh tật. Bạn chỉ ý thức khi bệnh tật đến gõ cửa. Không một ai có
thể tự mình đi bác sĩ đúng lúc. Khi bệnh tật tấn công mạnh và tàn phá khốc liệt,
lúc ấy, bạn mới bắt đầu phát hiện và rơi vào phiền muộn!
Nếu đứa trẻ
trưởng thành với sự mẫn cảm, nó sẽ phát giác bệnh tật đúng lúc; kể cả trước khi
bệnh xuất hiện. Hiện nay, nước Nga đang tìm kiếm phương pháp có thể phát hiện bệnh
tật trước sáu tháng.
Nếu chúng ta
nhạy cảm về thân. Vì chính thân vi tế mẫn cảm trước những chuyển biến khác lạ.
Có thể làm thân vật lý suy nhược. Và chính thân vi tế đã phát động cảm nhận về
biến đổi khoảng sáu tháng trước.
Tâm thức chẳng
bao giờ quan tâm đến bệnh tật. Chúng ta chẳng bao giờ ý thức đến sự chết. Nếu
ngày mai bạn chết, bạn cũng không ý thức ngay từ hôm nay. Sự việc giống như chết,
nó có thể xảy ra ngay khoảnh khắc. Nhưng các bạn không hề ý thức khoảnh khắc
này. Thân vật lý và sự mẫn cảm của bạn đã chết từ lâu lắm rồi, có thể nói trước
khi bạn xuất hiện trên cõi đời này.
Toàn bộ thế
giới và nền tảng văn hóa hiện đại đã hình thành sự cùn nhụt, tính lờ mờ, sự chết
vì nó chủ trương chống lại thân vật lý. Bạn không được quyền có cảm nhận hay ý
thức về nó.
Sự sáng tạo
này làm phát sinh nhiều vấn đề đối với Mật điển. Vì Mật điển có niềm tin sâu sắc
về thân và sự nhận biết của thân. Thân âm thầm chuyển động liên tục trong sự vận
hành khác biệt. Trong khi bạn vẫn tiếp tục với những hoạt động trong cuộc sống
một cách không ý thức về nó.
Sự vận hành
là trạng thái làm việc bằng ngôn ngữ của thân. Thân có ngôn ngữ riêng của nó.
Có một số nhà phân tâm học được huấn luyện để tiềm hiểu và ứng dụng ngôn ngữ của
thân. Vì họ không còn tin vào cách sống và sự suy nghĩ của người văn minh.
Nhưng bất cứ
điều gì họ phát biểu, các nhà tâm lý học không thể tin. Như vậy tốt hơn hết là
họ quan sát thân thể của mình. Có thể nó cung cấp rất nhiều thông tin và manh mối
một cách chính xác.
Một người đến
gặp nhà phân tâm học. Ông khuyên bệnh nhân mang hết những gì dấu kín trong lòng
ra trút cạn. Lúc đó, ông quan sát thân thể bệnh nhân vì nó sẽ giúp ích rất nhiều
cho việc chữa trị.
Nếu tính ích
kỷ là vấn đề của bệnh nhân, cách đi đứng của họ hoàn toàn khác với người rộng mở
và khiêm tốn. Cổ và trục xương sống người ích kỷ cứng ngắt và chết cứng. Nếu bạn
chạm vào thân, sẽ thấy họ cứng như gổ không có sự sống. Nếu như sờ vào thân họ;
bạn cảm nhận họ gần như vô tri giác, không có sự nồng ấm của thân.
Thử nhìn những
người lính đi tiên phong. Tất cả đều có dáng cứng ngắt gần như vô tri giác.
Nhưng rất cần thiết vì họ sắp sửa chết hay bị giết. Họ không còn ý thức về thân.
Vì thế, những người lính diễn hành giống như những món đồ chơi trẻ em. Hay có
thể nói những thây ma đang trình diễn.
Nếu là người
khiên tốn và rộng mở, thân vật lý bạn hoàn toàn khác hẳn. Cách ngồi hay đứng hoàn
toàn rất nhẹ nhàng và khoan thai. Nếu cảm thấy thấp kém, bạn sẽ có hành vi khác.
Nếu cao thượng, lại khác hơn nữa. Nếu lúc nào cũng sợ hãi, bạn có thái độ phòng
thủ.
Nếu không sợ
hãi, bạn như đứa trẻ chơi với cha mẹ. Người sợ hãi, bụng họ căng cứng như tảng
đá. Nếu không sợ, bụng bạn thư giãn và mềm dịu. Nếu đã thư giãn chắc chắn, sự sợ
hãi không thể tồn tại. Có tình yêu thì sẽ ấm áp với tính chất khác biệt của
thân. Người không tình yêu, thân sẽ lạnh lùng. Sự lạnh lùng và nhiều vấn đề
khác vận hành trong thân và trở thành chướng ngại vì thân thể họ đóng băng.
Thân vận hành
theo đường lối riêng của nó. Phần bạn vẫn tiếp tục làm theo định hướng của tri
thức. Cho nên, rạn nứt hình thành và những gì liên quan đến thân phải tan vỡ và
bạn hoàn toàn mù tịt.
Tôi từng thấy
người đè nén cảm xúc khi giận dữ, hai tay họ nắm chặt với sức mạnh của sự đè
nén cơn giận. Người nào chú ý chỉ cần sờ vào họ là có thể nhận biết. Nhưng tại
sao lại nắm chặt hai bàn tay? Vì sự giận dữ sẽ hướng về đó. Nếu đè nén sân hận,
răng và nứơu bạn nghiến chặt; chỉ cần quan sát ai cũng có thể nhận biết với
thông tin: "Tôi đang bị đè nén ở đây."
Nếu tính dục
bị đè nén, bộ phận sinh dục sẽ căng lên. Với bất cứ vùng kích dục nào được chạm
đến, bạn cảm nhận tính dục thức dậy ngay lập tức. Nhưng cũng chính vùng kích dục
đó làm bạn sợ hãi và làm bạn không dám sờ đến. Thế là nó co cụm lại. Vì con người
bên trong khép kín và từ chối, có nghĩa một phần thân vật lý bị chối bỏ. Nên nó
không thỏa thuận cho bạn rộng mở.
Theo những
nhà nghiên cứu, hiện nay khoảng hơn 50% phụ nữ bị lãnh cảm. Họ cảm thấy hoàn
toàn nhạt nhẽo với hành động tính dục. Vì tôn giáo, xã hội và học đường dạy
phái nữ phải tránh tiếp xúc với nam giới.
Người nữ đè
nén tính dục cho đến tuổi 20 sẽ trở thành thói quen. Có thể cô vẫn nói về tình
yêu nhưng thân vật lý không thể rộng mở đón chào, nên có sự phản hồi. Hai hiện
tượng mâu thuẫn tuyệt đối xảy ra giữa hai dòng điện đối ngịch.
Cô muốn yêu
nhưng thân vật lý không cho phép; nó không thể đi đến sự gần gũi. Vì thế, Mật
điển trở thành ý thức về hiện tượng, ý thức đầu tiên cảm giác sâu sắc của thân.
Mật điển nói:
"Nếu bạn
sử dụng thân trong rõ biết, thân trở thành cỗ xe đưa bạn đến sự huyền diệu.
Tính mờ đục hoàn toàn là sự ngu xuẩn để chống lại thân. Biết sử dụng thân như cỗ
xe và sử dụng năng lượng của thân trong ý thức bạn sẽ vượt xa hơn."
Bây giờ, dừng
lại bằng cách bịt tai và co thắt hậu môn để thâm nhập vào chiều sâu thẩm của
thanh vô thanh. Trong cuộc sống, nhiều lần bạn tự co thắt hậu môn và thỉnh thoảng
hệ thống đường ruột được giải toả mà không hề hay biết.
Nếu bất ngờ bạn
rơi vào sự sợ hãi, có thể bạn không thể kiểm soát được tiểu tiện. Bạn không thể
kiểm soát được; nếu bất ngờ sự sợ hãi tóm lấy bạn. Và như thế sự việc gì sẽ xảy
ra?
Khi sợ hãi điều
gì sẽ xảy ra? Sợ hãi là vấn đề thuộc về tâm lý. Thế thì vì sao bạn tiểu tiện
khi sợ hãi? Tại sao bạn không thể kiểm soát được? Phải có cái gì liên kết sâu sắc
trong gốc rễ. Sự sợ hãi chỉ xảy ra trong tâm thức. Khi bạn không còn sợ hãi tức
thì hiện tượng đó không thể xảy ra.
Đứa trẻ không
hề kiểm soát thân. Không loài động vật nào kiềm chế được sự tiểu tiện hay đại
tiện... Khi tràn đầy thì tự nhiên phải giải toả. Không loài thú nào kiểm soát.
Chỉ riêng con người. Nếu đứa trẻ tiểu tiện trên sofa; đó là điều cấm kỵ. Vì thế
nó được huấn luyện phải phóng xuất chất thừa ở vị trí nào. Sự huấn luyện này
thuộc về tâm lý. Vì thân vật lý không cài đặt sẵn chương trình.
Con người là
dạng động vật có thân vật lý. Thân vật lý không thuộc về văn hoá, xã hội... Đó
là lý do tại sao trong sợ hãi, tâm thức
không thể kiểm soát những gì chúng ta áp đặt. Thế là nó tự hành vận theo cách
riêng của nó để tự giải phóng.
Bạn không thể
kiểm soát. Bạn chỉ có thể kiểm soát ở điều kiện bình thường. Nhưng trong lúc khẩn
cấp, bạn hoàn toàn không thể, vì thân vật lý của bạn được huấn luyện theo
chương trình được thiết lập sẵn. Cho nên, trong lúc khẩn cấp bạn mất kiểm soát.
Tức thì thân tự vận hành theo bản năng của chính nó.
Nhưng có thể nhận
biết. Với con người dũng cảm; không bị sự sợ hãi chi phối. Điều này chẳng bao
giờ xảy ra... Đó là dấu hiệu của hiện tượng, cho bạn nhận biết sự yếu đuối và
hèn nhát hay dũng mãnh.
Trong sợ hãi
không thể tự chủ tiểu tiện. Đó là dấu hiệu bạn là người hèn nhát. Con người
dũng cãm không bao giờ như thế. Vì họ sâu sắc hơn; hệ thống thân và hơi thở liên
hệ hài hòa với nhau không còn khoảng cách.
Khi gặp sự khẩn
cấp hay nguy hiễm, tất cả phải tự phóng xuất sự. Đó là sự vận hành tự nhiên cho
chúng ta nhẹ bớt. Người yếu đuối hay hèn nhát có thể chạy trốn dễ dàng khi bàng
quang thư giãn. Đó là lý do tại sao phải phóng xuất sự nặng nề và chứa đựng đã
trở thành chướng ngại. Đây là sự giúp đỡ của bản năng sinh tồn; giúp cho những
người không dũng cảm có thể tồn tại.
Tại sao tôi
nói về điều này? Tôi muốn bạn ý thức về tiến trình tâm thức và sự vận hành của
hệ thống tiêu hóa liên hệ mật thiết với nhau. Theo tâm lý học: Từ 50-90o% giấc mộng phát sinh từ sự vận hành không ổn định
của hệ thống tiêu hóa.
Nếu ăn quá no
hay dùng thực phẩm nặng vào ban đêm, bạn sẽ có những cơn ác mộng. Bao tử không
liên kết hoàn hảo với tâm. Ác mộng do bao tử không tiêu hóa được. Có những giấc
mộng hình thành do tác động bởi những động cơ chủ quan. Nếu ngủ tay bạn bắt
chéo ngang ngực lập tức bạn rơi vào giấc mộng. Nếu có cái gối nằm trên ngực, bạn
mộng thấy ma quỷ ngồi trên ngực bạn và giết bạn.
Đó là một
trong những vấn đề xảy ra. Tại sao bạn cảm thấy nặng nề như có tảng đá đè lên
ngực. Nhưng mở mắt ra bạn thấy không có gì cả. Tại sao lại có cảm giác nặng nề
như thế? Vì khi tỉnh giấc, tâm và thân không kết hợp nên không thể cảm nhận
thân vật lý và sự nhạy bén của nó.
Khi rơi vào
giấc ngủ, tất cả tri thức đều biến mất. Bạn trở thành trẻ con, thân vật lý trở
nên nhạy bén. Chính vì tính nhạy bén này, bạn cảm thấy cái gối nặng nề như đá.
Nó là tính mẫn cảm bạn đang mở rộng. Tiến trình thân, tâm có sự liên hệ rất mật
thiết. Nếu nhận biết những gì xảy ra bạn có thể ứng dụng kỹ thuật.
Chỉ giữ trong
trạng thái trống không sẽ hình thành hai sự việc. Năng lượng chuyển động trong khoảng
không và không có lối thoát. Âm thanh phát ra do lỗ tai hay hệ thống tiêu hóa.
Đó là hai cánh cửa phát xuất cho âm thanh chuyển vận. Khi nó không chuyển động
để phóng xuất, bạn cũng cảm nhận rất dễ dàng.
Việc gì xảy
ra nếu bạn nhận thức âm thanh nội tại? Với hiện tượng lắng nghe âm thanh, tư tưởng
tan biến. Bạn cảm nhận tâm trí dừng lại. Khi thức không vận hành, tất nhiên tư
tưởng dừng lại. Có nghĩa là sự chuyển động đang vận hành thì tư tưởng không thể
hiện diện.
Rất tốt. Nếu
thực tập năm hay sáu lần trong một ngày, chỉ trong ba hay bốn tháng bạn trở nên
nhuần nhuyễn. Sau đó, trạng thái lành mạnh tuôn chảy. Một khi âm thanh nội tại
đã duy trì bên trong, bạn có thể nghe suốt cả ngày.
Thậm chí khu
thương mại ồn ào, đường phố náo nhiệt hay sự lưu thông ầm ĩ. Nhưng khi đã nhận
biết âm thanh nội tại, bạn vẫn cảm nhận âm thanh trong chính bạn. Không gì có
thể làm rung chuyển hay chao đảo. Lúc nào bạn yên lặng, cho dù bất cứ việc gì xảy
ra vẫn không có gì thay đổi.
Âm thanh tên
gọi như thần chú.
Đây là kỹ thuật
cuối cùng. Tên bạn có thể ứng dụng như thần chú vì tên bạn ăn sâu trong tâm thức.
Không gì có thể ăn sâu hơn. Nếu cùng ngồi tại đây và mọi người đều trong giấc
ngủ. Nếu có ai đó gọi "Rama" không ai lắng nghe cả, ngoại trừ người mang
tên "Rama" sẽ lắng nghe vì nó chỉ quấy nhiễu riêng ông.
Tại sao không
ai nghe mà chỉ người mang tên "Rama" nghe? Vì tên đã ăn sâu vào ký ức,
không phải thuộc về ý thức mà là vô thức. Có nghĩa là tên bạn đi sâu vào bên
trong. Đó là hiện tượng đẹp về tên mình, tuy bạn chẳng bao giờ gọi tên mình chỉ
những người khác gọi đến.
Tôi có nghe
vào thế chiến thứ nhất. Thosmas Edison, nhà khoa học vĩ đại nhưng rất nghèo. Một
hôm, ông đứng xếp hàng nhận khẩu phần được cấp phát cho người thất nghiệp hay
nghèo đói. Ông là người phi thường, không ai gọi tên ông. Tất cả mọi người đều
gọi ông là "Giáo sư". Vì vậy, ông quên hẳn tên mình.
Khi người ta
gọi đến tên, ông không nghe thấy gì cả. Người hàng xóm đứng bên cạnh nói:
"Thưa giáo sư, đã đến phiên ông." Đến lúc ấy, ông mới nhận thức và
nói: " Không ai gọi đến tên tôi một thời gian dài, mà chỉ gọi học vị nên
tôi quên mất Thomas Edison là mình!"
Bạn không bao
giờ gọi tên mình mà chỉ nghe qua người khác. Bạn luôn gọi tên người khác. Khi bắt
đầu gọi đến tên mình giống như bạn đang gọi tên ai đó. Vì thế, nó trở thành hiện
tượng cần khám phá. Vì chính bạn trở thành nhân chứng chính tên gọi mà cả cuộc
đời bạn dính liền với nó.
Nếu phân cách
tên mình, cũng có nghĩa là bạn phân cách với cuộc đời. Vì tên gọi đã ăn sâu
trong tâm thức khi vừa chào đời. Nếu biết sử dụng âm thanh này; bạn sẽ đi sâu thẳm
tận bên trong chính mình cho đến khi âm thanh tên bạn không còn nữa.
Ngày xưa, người
ta đặt tên thượng đế như Rama, Krisna, Vishnu... Và mọi người thường gọi đến
tên. Đó là lý do rất tốt, tên bạn nên sử dụng như thần chú vì hai mục đích.
Nó là tên bạn,
bạn sẽ nghe nó rất nhiều lần; và cuộc đời bạn thấm nhuần trong tên bạn. Bạn cứ
thực tập bất ngờ bạn ý thức: "Tên này không phải ta." Và từ từ, tên bạn
mang tính chất thiêng liêng.
Nếu biết sử dụng
tên bạn như thần chú sẽ rất tốt. Nếu muốn thức dậy từ 5 giờ sáng, không cần đồng
hồ báo thức. Chỉ cần lặp lại ba lần, thí dụ: "Rama, mi phải thức dậy chính
xác lúc 5 giờ sáng." Lặp lại ba lần như thế và bạn đi vào giấc ngủ.
Bạn sẽ thức dậy
đúng giờ mình muốn. Nếu thực tập thường xuyên, bất ngờ bạn phát hiện vào lúc 5
giờ sáng có người gọi bạn và nói: "Rama, thức dậy." Đó là vô thức
đánh thức bạn.
Nếu trì đọc
tên gọi thật nhanh từ bên trong. Chẳng bao lâu bạn thấy không còn là tên gọi mà
chỉ là âm thanh vô nghĩa. Không khác biệt giữa Rama hay Mara... Nó chỉ là những
âm thanh không có nghĩa. Thế nên, hãy thâm nhập âm thanh tên gọi và quên ý
nghĩa của nó. Vấn đề là âm thanh; ý nghĩa là tri thức. Âm thanh xuyên qua thân
vật lý. Ý nghĩa xuyên qua não bộ.
Thế nên, hãy
quên đi ý nghĩa, chỉ đơn thuần lặp lại âm thanh. Qua âm thanh, bạn sẽ thâm nhập
vào tất cả âm thanh. Có nghĩa là kỹ thuật về âm thanh là cánh cửa dẫn đến toàn
thể âm thanh. Đồng nghĩa: âm thanh vũ trụ chính là sự hiện hữu.