Ðối
với Tantra tất cả điều linh thiêng! Không có gì không thánh thiện -"Người
không tín ngưỡng tất cả mọi thứ điều không thánh thiện"-"Người có tín
ngưỡng thì, điều tốt là thiên đàng, và xấu là điạ ngục." Đối với Tantra, tất
cả điều là bình đẳng là linh thiêng là thánh thiện.
Một người
truyền giáo Christian, ở với tôi vài ngày, ông ta nói: "Chúa sáng tạo ra
thế giới." Tôi hỏi: "Ai sáng tạo ra sự đau khổ?" Ông trả lời: "Sa
- tăng." Tôi truy vấn: "Ai sáng tạo ra Sa-tăng." Ông ta ngẩn ra,
và nói: "Ðương nhiên Chúa sáng tạo ra Sa-tăng."
Ðiều này được
đặt ra với vấn đề hết sức căn bản: Sa-tăng tạo ra đau khổ và Chúa tạo Sa-tăng. Vậy
ai mới thực sự là "Người tạo ra đau khổ - Sa-tăng hay Chúa?"
Ðó là cơ bản
của nhị nguyên; một giải pháp thuộc hệ thống logic thường đưa đến chỗ phi lý.
Tantra: "Chúa
và Sa-tăng" không phải là hai. Thật sự đối với Tantra không có gì là tội lỗi,
địa ngục mà tất cả đều hoàn hảo, tuyệt diệu và thánh thiện. Ðó là triết học phi
nhị nguyên trong cái nhìn phi nhị nguyên.
Không còn có
sự hoàn hão vĩnh hằng trong thế gian, trong vũ trụ vì tất cả đều là thế.
Tantra là đi
thẳng vào cuộc sống, đi thẳng vào lòng người, đi thẳng vào nhân loại để chia sẻ
sự tuyệt mỹ của thế giới.
Tantra là "Ðạt
cái tuyệt đỉnh và ngoài nhị nguyên ra ngoài nhận thức. Điểm chính yếu của nó là
lưỡng tính, là trung đạo".
Xin các bạn
làm ơn hiểu những từ ngữ như Luân lý - Vô luân lý - Phi luân lý. Các bạn đã được
dạy thế nào là đạo đức và không đạo đức nhưng rất khó để hiểu được "phi đạo
đức" là gì.
Một người
mang trọng bệnh, lên cơn sốt, họ tìm y sĩ để điều trị. Ông ta nói rằng: "Ðầu
tiên hãy làm hạ cơn sốt. Khi nào bạn cảm thấy điều hoà và khoẻ lại. Hãy đến tôi
sẽ cho thuốc."
Một tên trộm
đến với vị thánh: "Con là kẻ trộm, xin ngài chỉ cho con làm sao để thiền định."
Vị thánh nói: "Ðầu tiên anh hãy bỏ nghề nghiệp tội lỗi đó đi! Làm sao anh
có thể thiền định nếu anh còn là tên trộm."
Người nghiện
ngập đến và nói: "Con đau khổ, xin ngài hãy ban cho giáo huấn để điều trị
tâm thức. Làm sao để con có thể thiền định." Vị thánh nói: "Anh phải
rời khỏi tình trạng nghiện ngập, chỉ có như vậy tôi mới có thể dạy anh!"
Họ là những
người bệnh hoạn, những kẻ bị xáo trộn tâm thần chứ không phải là vị Thánh.
Nhưng ông ta phán: "Ðầu tiên bình phục tốt đẹp rồi đến với Thiền định."
Dường như đó là lập trường hợp lý - quan điểm hợp lý - đúng đắn và sâu sắc nhất.
Nếu bất cứ điều
gì cũng phải hoàn thiện trước rồi chuyển hóa sau, thế thì tội lỗi từ đâu tới và
nó xuất hiện như thế nào? Thiền định là viên thuốc, là năng lượng để trị liệu để
chuyển hóa, cân bằng và đem lại thoải mái! Nếu tất cả đều tốt đẹp thì ai, ai là
người cần đến thiền định?
Kỹ thuật đòi
hỏi sự nỗ lực chắc chắn và hoàn tất nơi bạn. Bạn phải vận dụng tất cả sức mạnh
quyết tâm của mình để cân bằng, cứu vãn sự xáo trộn nội tại trong bản thể bạn một
cách sáng tạo. Nếu kỹ thuật phù hợp, nó sẽ làm cho bạn hiểu rõ tất cả những gì
về bạn. Tâm thức hay sự điên cuồng của bạn bộc lộ ra ánh sáng; và đó là lần đầu
tiên bạn tự phát hiện chính bạn là gì!
Bất cứ những
gì cần phải làm vấn đề đòi hỏi nơi chúng ta rất quan trọng, cần thiết và cơ bản.
Những tồn đọng của quá khứ, những nhiễu loạn, những dự định tương lai, sự mất
cân bằng trong hiện tại sẽ quấy rối. Bạn phải tự mình quyết định điều chỉnh và
chuyển hoá chúng bằng con đường quy thuận.
Trên con đường
quy thuận, chỉ có một yêu cầu: đòi hỏi sự quy thuận toàn diện, quy thuận hoàn
toàn triệt để. Không khoan nhượng dù nửa mùa hay một phần. Quy thuận là quy thuận,
là dứt khoát bản ngã phải rơi rụng. Có nghĩa bạn không còn nữa... hay nói một
cách khác, bạn không còn tồn tại.
Trong 112 kỹ
thuật không nói về "sự quy thuận". Tại sao Shiva không nói về điều
này. Có lẽ vì không có gì để nói, không
có gì để làm, không có ai để giúp đỡ và vì chân lý tự hiển bày.
Bản thể của
Devi chắc chắn tự hiển lộ tự tánh sẵn có nơi cô ta. Tự trong chính Devi chân lý
tự hằng hữu nên Devi đạt đến Shiva không cần qua phương pháp Thiền định mà chỉ
cần quy thuận. Chúng ta phải ghi nhớ điểm quan trọng này.
Những thắc mắc,
những vấn đề Devi nêu ra không phải cho chính cô ta mà cho toàn bộ những hiện
diện trong cuộc sống. Devi đã tỉnh thức, đã hoà nhập sự sống với Shiva, đã hoà
tan vào ánh sáng rực rỡ của Shiva.
Cũng có thể đặt
ngược vấn đề trong chiều hướng khác: Nếu Devi đã tỉnh thức thế thì sao cô vẫn hỏi?
Những nghi vấn này thực sự không phải
cho bản thân; mà cô đang trình bày cho
toàn thể thế giới không cần thông qua Shiva.
Nên nhớ: Devi
đi bằng con đường quy thuận. Devi không biết gì về kỹ thuật. Chính trong sự quy
thuận Devi đạt đến tỉnh thức qua sự yêu thương toàn diện và mãnh liệt. Toàn bộ
quy thuận của Devi là thổn thức, hiến dâng toàn diện cho yêu thương. Tình yêu
tuyệt đối bao la, vây bọc tồn tại chung quanh mọi hình thể. Có nghĩa tình yêu
nuôi dưỡng cô.
Devi trưởng
thành trong tình yêu và cô không cần một thứ gì nữa. Năng lượng Nữ, tạo ra tình
yêu thiêng liêng. Hạnh phúc và sống động cho dù người yêu có hiện hữu hay không.
Ðiều đó không cần thiết vì tình yêu lúc nào cũng tồn tại trong tim cô.
Với Tình yêu
Devi đạt đến sự tỉnh thức mà trong đó người yêu và người được yêu đã hoà nhập
và trở thành một. Ước vọng của Devi là Tình yêu và tình yêu là Thượng đế, là
Chân lý cho yếu tố Nữ. Ðó có thể là lý do Devi không cần biết gì về kỹ thuật.
Shiva nói đến những điều liên quan đến 112 kỹ thuật mà không nói gì về sự quy
thuận về việc buông bỏ Bản ngã. Vì thực ra không cần đến những thứ đó.
Sự thực đúng
như vậy! Bạn chỉ quy thuận khi tất cả mọi ứng dụng trở nên vô dụng, trống rỗng
và không thể hiểu bất kỳ phương pháp nào. Cho dù nỗ lực đến tận cùng, bạn đã cố
gắng hết sức mình, đã gõ nhiều cánh cửa, đã qua nhiều đoạn đường. Cuối cùng vẫn
không có con đường nào dành riêng cho bạn.
Bạn chấm dứt
sự tìm kiếm mệt mỏi, mất niềm tin và hoàn toàn tuyệt vọng. Không còn hy vọng
vào bất kỳ sự giúp đỡ nào. Ngay thời điểm đó, đúng lúc bạn hoàn toàn giao phó, không
chống cự, tức thì sự quy thuận lộ diện một cách tự nhiên không gắng sức. Ðó là
lúc toàn thể bản ngã bị đánh rớt không lưu lại bất kỳ một vết tích nào."
Vì vậy, con
đường quy thuận còn được gọi là "Con đường không phương pháp". Khi
quy thuận bạn trở nên cởi mở "Trí Huệ Toàn Trí" xuyên qua như bạn là
Pháp khí. Các năng lực thiêng liêng xuyên qua bạn tràn ngập vào ra không ngăn
ngại.
Nhưng quy thuận
là gì? Nó vận hành như thế nào? Nếu quy thuận có tác dụng có ích lợi thế cần gì
đến 112 phương pháp hay kỹ thuật? Vô ích!
Tri thức sẽ hỏi
những điều đại loại như thế. Rồi nó sẽ tự giải quyết "Ðược rồi! Vậy ta sẽ
chọn con đường quy thuận, tốt hơn mà không phải tốn công sức tìm kiếm những
phương pháp và ai lại có thể xác tín được rằng kỹ thuật sẽ thích nghi với tôi?"
Khi cái tôi
không thiết lập; sự quy thuận sẽ xuất hiện. Bạn hoàn toàn sáng trong; trong trạng
thái vô danh tính. Ði sâu vào bản thể; bạn tiếp tục suy gẫm, khai thác và tìm hiểu
"Tôi ở đâu? Thế nào là vượt khỏi thời gian, và vô minh là gì?"
Rinzai đến
bên thầy và nói: "Xin thầy dạy cho con tự do." Thầy trả lời: "Hãy
đưa bản ngã con ra. Nếu con hình thành và định danh được nó, ta sẽ giải phóng
cho con và con được tự do. Thực sự con đã tự do, danh từ tự do bản thân nó
không phải là tự do. Sự thật của tự do từ chính con.
Tự do chỉ là trò chơi của ngôn ngữ. Tự do tâm trí, tự
do thoát mọi cấu trúc, hình thể, tự do vượt khỏi thời gian, tự do và tồn tại
ngay bây giờ và tức thì.
Tự do chỉ được
tìm thấy từ chính bản ngã con. Hãy tìm bản ngã ở đâu. Con đang ở đâu? Sau đó đến tìm ta! Đó là Thiền định.
Bây giờ hãy đi đi và Thiền định.
Rinzai đi vào
rừng sâu. Tuần qua tuần, tháng qua tháng trôi đi. Rồi quay trở lại trả lời thầy
mình: "Con không phải là hình hài được cấu trúc này. Con chỉ khám phá được
điều này. " Vị Thầy nói: "Thế là tốt, nhưng con cần phải tự do hơn nữa.
Hãy đi và cố gắng tìm hiểu thêm."
Rinzai tiếp tục
nghiền ngẫm để rồi vào một ngày đẹp trời; ông đến và nói: "Con không phải
là Tâm trí. Con đã quan sát: Tư tưởng và người quan sát khác nhau. Vậy con được
tự do?
Vị thầy nói: "Bây
giờ con hiểu và đi vào chiều sâu của vấn đề. Nhưng thực sự chỉ mới 3/4 cốt lõi
đoạn đường của tự do, của sự giải phóng, giải thoát tâm thức. Hãy tiếp tục thiền
định." Người học trò đi vào tư duy: "Ta không phải là thân xác này, ta
không phải là tâm trí này, mà chính là cái ta đã từng là linh hồn, là Ngã."
Trong sâu thẳm
của tư duy, ông chợt hiểu rằng: "Không có Ngã - Không có cái gọi là linh hồn.
Và vô ngã là... "Vấn đề trở nên đơn giản - Những danh từ Triết học và cái
gọi là Ý thức hệ trở nên sáo rỗng. "Sống đã là hiểu biết, là tri thức, là
tâm hồn là yêu thương, là... là..."
Ông vội chạy
đến vị thầy, la lên: "Bây giờ, không còn gì cả. Tất cả rỗng không."
Thầy nói: "Bây giờ đến lúc ta có thể cho con kỹ thuật làm sao để được tự
do." Rinzai nói: "Bây giờ con là tự do - không có ranh giới giữa tự
do và không tự do. Con là bầu trời, là sự rỗng rang. Không có gì để thuyết phục
và không thuyết phục."
Chỉ khi nào
không còn gì cả, thì chính cái không còn ấy lại là tự do. Nếu bạn còn có cái gì;
hẳn vẫn còn bị giam hãm trong những điều kiện và vẫn còn tự ép mình vào sự hạn hẹp. Xin hãy là một
không gian trống như một gian phòng sẵn sàng để bày biện. Bạn sẽ tự do; đó là
điều hẳn nhiên.
Rizai nói: "Con
không hiện hữu nhưng con vẫn tồn tại ở khắp mọi nơi." Ðó là tự do đầu tiên
và Rinzai nối liền bước chân thầy, Rinzai hỏi: "Tại sao thầy nói là lần đầu
tiên con đã sờ chân ngài rất nhiều lần."
Vị thầy nói: "Khi
con ở đó, ta lại ở đây, làm thế nào con có thể chạm vào chân ta, trong khi con
dậm chân một chỗ. Ngã hay cái tôi nó cứ vẫn liên tục cho con cảm giác về tự ngã. Chẳng có gì thay đổi, thậm chí còn bành trướng
thêm hơn nữa. Giờ con đã trở thành vũ trụ, con đã tràn qua biên giới của bản
ngã, không gian đã thuần khiết. Ðó cũng là Tự do đầu tiên và cuối cùng."
Khi buông bỏ,
bản ngã sẽ tự rơi rụng, bạn là thung lũng không chiều sâu, vô tận, vô biên. Sức
sống hiện diện như đã từng hiện hiện, sự việc bổng như rõ ràng hơn, mãnh liệt
hơn như vừa chợt xuất hiện, tràn ngập, ngập tràn khắp mọi chốn, mọi nơi.
Sức mạnh
thiêng liêng chuyển động xuyên suốt không ngăn ngại bởi thân vật lý. Tâm thức
vượt đến đỉnh cao nhất, không còn sự phân biệt hay không phân biệt. Thật sự
không còn gì tồn đọng trong ta nữa.
Có thể nói: Sự
quy thuận Thầy là quy thuận tiểu ngã. Vị thầy chia sẻ cho bạn trạng thái để có
thể cảm nhận sức sống huyền diệu; hoàn toàn thực trong sự thực của chính nó để cho niềm hạnh phúc tuôn
tràn vào tâm hồn bạn một cách tức thời. Nếu bạn không nhận biết sự thực ấy hay
chưa thể nhận biết - bất cứ ân điển vi diệu nào từ vị thầy, có nghĩa là bạn
chưa sẵn sàng, có nghĩa bạn chưa buông bỏ bản ngã để bước vào trạng thái tiểu
ngộ.
Có rất nhiều
giai thoại tưởng chừng như vô nghĩa, chẳng qua chúng ta không hiểu sự vận hành
của trạng thái xảy ra trong bất ngờ hay đột ngột trong cái nhìn ngạc nhiên của
trẻ thơ khi khám phá cái vô bờ bến của đại dương.
Thiền sư
Mahakashyapa đến chạm đầu vào tay của đức Phật, một trạng thái kỳ diệu xảy ra.
Không thể định nghĩa, không thể diễn tả. Không cần đến bất cứ một triết thuyết
nào mà ông dường như vỡ tung ra. Rạng rỡ, vui mừng, ca hát, nhảy múa với những
điệu vũ bất quy tắc.
Ananda thắc mắc
và hỏi Ðức Phật: "Sự việc gì đã xảy ra trong ông ta. Con đã từng sống với
Ðức Thế Tôn hơn 40 năm. Là thị giả của ngài, đã sờ chân ngài hàng vạn lần. Thế
thì tại sao con không cảm nhận bất cứ điều gì cả. Ông ấy điên hay vì muốn chọc
giận người khác?"
Đức Phật nói:
"Này Ananda, vị thiền sư này dù trông giống như điên cuồng nhưng có thể
nói ông ta hoàn toàn buông xả. Ananda, tuy ông ở với ta hơn 40 năm, đó là chuyện
của ông. Nhưng vấn đề lại ở chỗ, ông
chính là anh em của ta, là anh em của Buddha."
40 năm trước
đây Ananda đến với Ðức Phật nói: "Con là anh em của ngài. Khi nào ngài làm
phép quán đảnh điểm đạo trong Tăng đoàn con sẽ làm đệ tử ngài. Nếu như ngài bằng
lòng cho con ba điều kiện. Con sẽ hướng về ngài mà quy y và con sẽ không còn là
người anh em của ngài nữa: Con là người lúc nào cũng ở bên cạnh ngài, xin ngài
giữ lời hứa không được bảo con đi nơi khác. Con được ngủ cùng phòng, bất cứ nơi
nào ngài nghỉ, ngài không ra lệnh cho con đi ra ngoài. Con phải dính liền ngài
như một cái bóng.
Bất cứ ai, bất
cứ lúc nào con đưa ai đến, ngài đều trả lời bất cứ thắc mắc nào của họ. Ngài
không được nói lúc này không phải là thời gian thuận tiện. Ðức Phật bằng lòng
cho con ba điều kiện, trong khi con vẫn còn là anh em của ngài. Nên con tuy là
đệ tử của ngài, con phải vâng lời ngài. Nhưng, con vẫn còn là anh em của ngài."
Buddha hứa với
Ananda và điều đó là khoảng cách, là ranh giới giữa anh và em; giữa thầy và đệ
tử. 40 năm Ananda hầu cận Ðức Phật không rời nữa bước. Nhưng sự huyền diệu của
tinh thần quy thuận chưa bao giờ hình thành bên trong Ananda.
Ananda hỏi: "Tại
sao con chưa giác ngộ?" Ðức Phật trả lời: "Này Ananda! Cho dù đến lúc
ta nhập diệt ông cũng không thể Giác Ngộ." Và sự thực, Ananda chỉ đạt đến
Giác Ngộ sau khi đức Phật nhập Niết Bàn.
Nhưng sự việc
gì xảy ra cho Thiền sư Mahakashyapa bất ngờ như vậy? Ông ta chuyển động, ông ta
đang chuyển động. Nguồn năng lượng đang chảy vào ông đều đặn không ngừng nghỉ.
Ông nhảy múa, ca hát, reo cười.
Ðó là cuộc sống
mới hoàn toàn mới, sự điên khùng này là bước nhảy xuống sự sâu thẳm. Nhưng hẳn
nhiên; bạn phải là vực thẳm, phải là sự chứa chất không cùng tận. Như tử cung của
bà mẹ sẵn sàng nhận đón trạng thái của ông ta như đón nhận một hình hài vừa cấu
tạo.
Nếu bạn kiêu
ngạo thì làm sao bạn có thể chấp nhận được nơi vị thầy ngay cả khi nguồn năng
lượng đã có sẵn cho bạn. Nguồn năng lượng chảy xuống nhưng vẫn bỏ lỡ cơ hội. Chỉ
vì bạn chưa hề quy thuận.
Hãy khiêm
cung hòa ái hơn ngay trong sự quy thuận nhỏ đối với Thầy thì nguồn năng lượng sẽ
rót đầy vào bạn. Một cách bất thình lình bạn trở thành cổ xe chứa đầy năng lực
vĩ đại. Bất cứ hai vật trống rỗng ở cùng nhau chúng sẽ trở thành một và bạn
không thể nào phân chia cái trống không.
Có rất nhiều
câu chuyện dẫn dắt đến sự Giác Ngộ qua ánh mắt, nụ cười, xúc chạm. Làm sao có
thể xảy ra được, hoàn toàn vô lý. Bạn sẽ nói như thế: Ánh mắt của vị thầy xoáy
trong tâm hồn làm bạn thay đổi toàn diện, làm biến đổi cuộc đời bạn.
Nhưng nó xảy
ra chỉ khi nào đôi mắt bạn là khoảng không, là vực thẳm không đáy. Nếu bạn thấm
nhuần trong ánh mắt ngài, nó sẽ là sự hài hòa toàn diện trong cái Không. Những
lần giác ngộ nhỏ là chuẩn bị cho trạng thái trọn vẹn. Qua sự quy thuận bạn nhận
biết những điều ngoài mong muốn của bạn. Chưa, chưa bao giờ bạn dám mơ ước và cảm
nhận được một điều như thế! "Ðó là những nỗ lực, là công trình vị thầy
đang khôi phục những tác phẩm bị lãng quên trong bóng tối."
Bằng tất cả
những thương yêu chỉ để giúp đỡ bạn từng bước, từng bước nhỏ nối tiếp dẫn dắt bạn
đi đến niềm tin thực sự vào sự quy thuận. Càng hiểu biết bạn càng mạnh mẽ gom
góp tất cả sự can đảm, dũng mãnh để phiêu lưu, để khám phá những điều chưa biết.
Ði từ trạng
thái tiểu ngộ, dần đến tỉnh thức rồi Ðại toàn thiện tự nhiên. Chúng ta đang đi
đến chân lý bằng con đường đa chiều mà mỗi một khoảnh khắc của hành trình thảy
điều cao quý.
Nhưng dấu hiệu
chính xác nào cho chúng ta nhận biết. Kỹ thuật riêng biệt đang thực hành sẽ dẫn
đến kết quả tối thiểu của nó? Với những dấu ấn trong tâm thức có thể chúng ta
nhận biết kết quả của kỹ thuật đang hình thành đầu tiên trong sự nhận biết.
Bạn bắt đầu cảm
thấy có sự đổi thay nào đó đang xảy ra trong bạn. Bạn không còn là con người của
quá khứ. Nếu sự ứng dụng hữu ích cho ngay lập tức bạn là con người khác, con
người của quá khứ đã biến mất, như chưa hề tồn tại.
Nếu bạn chưa
thấy sự huyền diệu, kỳ lạ nào đang xảy ra trong bạn, bạn vẫn đang trong trạng
thái bình thường chưa một biến cố gì xảy ra, chắc hẳn bạn đi chưa đúng hướng.
Là vì nếu kỹ thuật phù hợp hẳn nhiên bạn đã chuyển hoá và sự đổi thay ắt phải xảy
ra.
Cái nhìn của
bạn về toàn thể thế giới sẽ khác hẳn, đẹp hơn, rộng hơn, nhẹ nhàng hơn nhưng chẳng
có gì để nói, chẳng có gì để làm. Ðôi mắt vẫn là đôi mắt của ngày xưa nhưng
phía sau giác quan đã có sự thay đổi. Tất cả những mâu thuẫn, căng thẳng ban đầu
rơi rụng được giải phóng.
Nên nhớ một
điều: Bạn không cần phải cố gắng hay nỗ lực. Thật sự không cần thiết cho sự gắng
sức. Sự gắng sức chỉ làm bạn mệt mỏi và nhàm chán bởi vì nếu đúng phương cách,
bản ngã tan biến ngay lập tức. Bây giờ sức sống tuôn tràn vào bạn một cách mãnh
liệt. Một lễ hội thực sự. Vâng, một lễ hội chỉ có một người tham dự mà hầu như
toàn thể vũ trụ .
Ðịnh luật Vật
lý không còn khống chế bạn. Ðịnh luật về sức hút không còn chi phối thân Vật lý.
Bạn không còn trọng lượng. Trọng tâm trở nên vô nghĩa.
Bầu trời trở
về cái bao la không cùng tận của chính nó, bồng bềnh, bồng bềnh trong chính nó.
Một sự huyền diệu, bí ẩn và hòa điệu. Bạn cảm thấy như bồng bềnh trong trạng
thái vô trọng lực.
Thình lình một
sức mạnh tuôn tràn, thân vật lý bỗng như tan biến. Trọng lượng không còn ý
nghĩa. Trọng lượng không còn khống chế, giam hãm mà hình như bạn đang ở đâu đó,
tận một chân trời nào đó.
Trong cái huyền
diệu của không gian vô tận, sức tác động của lực ly tâm và hướng tâm không còn
chi phối. Ðó là lý do trong Thiền định người ta có cảm giác như bị mất trọng lượng.
Rất nhiều người
đã đặt câu hỏi: "Tại sao trong Thiền định, khi nhắm mắt, họ đang ở trên mặt
đất bằng một hai hay bằng bốn chân? Họ có cảm giác như bay bổng, bồng bềnh, bồng
bềnh như đang mất thăng bằng, như mặt đất không còn nữa. Nhưng khi mở mắt, họ vẫn
đứng nguyên trên mặt đất?"
Thân Vật lý
lúc nào cũng bị sức hút của trái đất chi phối. Nên chúng ta thường cảm thấy nặng
nề. Nhất là khi bị căng thẳng do áp lực của cuộc sống. Cảm giác nhẹ nhàng thư
thái chính là năng lượng đang chảy vào trong bạn, hóa giải sức tác động của lực
hút khiến cho bạn cảm giác bay bổng.
Sự đúng hướng
có nghĩa chuẩn bị chu đáo và nghiêm túc cho bước nhảy vượt khỏi bản thân, có
nghĩa vượt khỏi sức khống chế của bản ngã, "một bước nhảy vượt khỏi biên
giới Có, Không". Vì thế bạn nên đi vào kỹ thuật với ý nghĩ: "Chuẩn bị
sẵn sàng đón nhận nguồn năng lượng". Tâm bạn sẽ không còn suy tính và
chính trong lúc không còn suy tính ấy, bỗng nhiên bạn phát hiện mình không còn
trong thân vật lý.
Không còn lệ
thuộc thân vật lý, sức khống chế của định luật Vật lý không tồn tại, không còn
chi phối, không còn khống chế. Bạn hẳn nhiên trong trạng thái "Tự-Nhiên-Như-Nhiên-Phi-Nhị-Nguyên".
Bạn lơ lửng, bay bổng, đơn giản, hồn nhiên trong chính bạn.
Những gì bạn
đã làm, từ ăn uống, ngủ, nghĩ, đi đứng, nằm ngồi... có nghĩa là tất cả mọi sinh
hoạt đều hoàn toàn thay đổi. Sự thay đổi khắp cả mọi chốn, mọi nơi, bất cứ nơi
nào bạn hiện diện. Thỉnh thoảng, trạng thái chuyển hoá có kinh nghiệm phát hiện
những sợ hãi.
Ðó chẳng qua
con người quá khứ của bạn, con người tự ngã còn tồn tại, vì nó nuối tiếc thuở
vàng son của thời chủ nhân ông; thời khách trọ nghiễm nhiên trở thành chủ nhà,
cái thời nó độc quyền tư hữu. Thời kỳ bạn và những thói quen là một, là lúc bạn
tự đồng hoá mình với thói quen và bạn là nô lệ của thói quen. Thói quen đã trở
thành chủ và bạn từ chủ nhân đã trở thành tôi mọi.
Thế giới của
thói quen và ham muốn, cho dù bạn nhiều lần chán chường, mệt mõi nhưng sức mạnh
của nó trong hiệp ước bán mình vẫn tồn tại vì bạn đã bán chính mình cho những
thói quen và ham muốn. Chỉ để thỏa mãn cái gọi là ước nguyện mà bạn tự bán mình
trong một hiệp ước vô hạn định. Bạn ký một hiệp ước bất tương phân chỉ để đổi lấy
sự thỏa mãn.
Bây giờ thực
sự bạn cảm thấy có một khoảng cách. Ở khắp mọi nơi bạn đều nhận ra sự cách biệt
của thói quen, của sự lệ thuộc và chính bạn. Bạn trực nhận phương pháp có hiệu
quả. Bạn nhận ra rằng do không duy trì được trạng thái năng lượng sẽ giảm đi, bạn
tiếp tục bị tách rời khỏi thế giới phi nhị nguyên, và hiệp ước bán mình có đủ yếu
tố để tồn tại. Ðây là tiến trình mà bạn phải kinh qua, bạn phải trải nghiệm
trong chính bạn. (Vượt qua, vượt qua, vượt
qua khỏi sức mạnh sợ hãi căn để, đến bên kia bờ của sức mạnh phi nhị nguyên.
Phúc lạc cho sự vượt qua).
Bạn trở lại sự
hài hoà bản nhiên. Một lần nữa bạn thay đổi. Sự thay đổi lần này không phải ở
thế giới bên ngoài mà là bên trong bạn khi kỹ thuật được áp dụng một cách đúng
đắn và nghiêm túc. "Thế giới ở trong ta, ta không ở trong thế giới."
Đây là mấu chốt
tất cả đều biến mất, đều tan biến, những mắc mướu, then chốt không còn tồn tại.
Chỉ còn lại chấn động, chấn động, chấn động tuyệt vời. Vũ trụ tuyệt vời trong
cái rung động tận cùng của thương yêu, không đối tượng. Siva = Devi = Vũ trụ =
Chấn động = Căn để của cái không bờ bến yêu thương. Hỡi ngọc sáng trong lòng
đóa hoa sen." (Ohm Mani Padme Hùm)
Cảnh vật vẫn
thế, con người vẫn thế, nhưng ta không còn thế! Sự tiến hoá tâm thức cao độ đưa
bạn vào hành trình tuyệt diệu của tình yêu không đối tượng. Bạn ở chuyến bay
khác; độc lập nhưng không còn độc thoại. Một cái gì hình như nhẹ nhàng, sâu lắng
để nhận ra sự việc: "Không còn thế tuy rằng vẫn như thế."
Những sự xáo
trộn xảy ra, đứa bé bức phá khỏi tuổi thơ để tập làm người lớn (Những dấu hiệu đổi thay rõ ràng, phân biệt ở thân vật lý để hình thành trai, gái). "Nguồn
năng lượng phát triển trong thân vật lý chính là nguồn năng lượng ẩn tàng, chỉ
khi nào đúng lúc, đúng thời mới được kích hoạt."
Khởi đầu một
cảm giác mới lạ làm đứa bé thấy lúng túng, nghi ngờ, phiền muộn, bực bội. Nó
trong trạng thái không thuộc vào thế giới nào cả. Nó đang ở khoảng giữa của
ngây thơ, hồn nhiên, trong sáng và sự phức tạp của trạng thái trưởng thành. Nó
linh cảm một tai họa, một bất hạnh mơ hồ nào đó đang hình thành để phá vỡ cấu
trúc mà nó từng quen thuộc.
Nó đang lưng
chừng không phải bên này hoặc bên kia. Vì mọi sự đều không rõ ràng hay dứt
khoát. Nếu trong sự thực hành cho bạn kết quả như thế, kết quả thật đáng khích
lệ. Xin chúc mừng bạn, bạn đã đi đúng hướng.
Hẳn bạn hy vọng
rằng với sự chúc mừng trên là sự minh định: Bạn trở nên yên lặng, bình an, rằng
bạn đã đạt yêu cầu, là mức đến? Không! Ngược lại, bạn sẽ trở nên dao dộng nhiều
hơn nữa, không yên tĩnh chút nào. Vì sự yên lặng chỉ đến sau: "Chỉ khi nào
cái náo nhiệt chìm lắng chính là lúc chúng ta sống trong trạng thái tuyệt vời của
sự yên lặng."
Nên nhớ và hiểu
một cách rõ ràng: Nếu yên lặng mà không có xáo trộn đến trước, đó không phải là
kỹ thuật phù hợp. Nó chỉ là sự điều chỉnh khuôn khổ cũ, một hình thức bình mới
rượu cũ.
Nhiều người
thích cầu nguyện hơn Thiền định. Ðó là sở thích của họ, không có gì để ồn ào.
Nhưng cầu nguyện đơn thuần chỉ là hình thức ru ngủ, xoa dịu, an ủi, hình thức của
sự trấn an. Nếu nó thích hợp có nghĩa là bạn hy vọng nó sẽ điều chỉnh lại thế
giới theo cách bạn mong muốn.
Tuy vậy cũng
là một kỹ thuật tốt cho những người mới bước vào con đường tịnh hoá. Nếu cảm thấy
bất an, sự cầu nguyện là điều cần thiết. Họ sẽ bớt căng thẳng. Nghĩa là cũng có
thể giải quyết một khuôn khổ, một tập quán, một gia đình, một xã hội tuy chỉ là
phương cách tạm thời.
Cầu nguyện
như là cuộc đối thoại. Nó cần phải có đối tượng cho dù thực hay không. Nhưng từ
đó nó dẫn ta vào độc thoại mà độc thoại lại rất gần với thế giới của sự hoang
tưởng (Thế giới của sự ảo hóa, Maya).
Thế nên, cho dù nó có tốt trên phương diện nào chăng nữa, nhưng bạn vẫn phải nhớ
cho một điều: Nó vẫn là sự chia chẻ cái hợp nhất cho nên dù kinh qua nhiều năm
tháng đi chăng nữa, đau khổ, bất an vẫn tồn tại.
Bạn nên xem
Thiền là khoa học, là sự yên lặng thuần khiết, đơn giản. Ðột nhiên yên lặng,
yên lặng mà không cần bày tỏ. Kỹ thuật không giúp bạn điều chỉnh hệ thống tư tưởng.
Nó chỉ giúp bạn chuyển hoá tâm thức, nhận thức. Có ba dấu hiệu biểu lộ một cách
rõ ràng để bạn nhận biết:
* Yên lặng sẽ
đến không cần điều chỉnh; nó không cần một dấu hiệu vì nó không phải là một dấu
hiệu.
* Yên lặng sẽ
đến trong bạn như nguồn năng lượng tuôn chảy vào bạn. Không gian trống rỗng rót
bản thân nó vào bạn, không có bất kỳ thứ gì trong bạn. Chỉ đơn giản là yên lặng.
* Yên lặng
không phải là âm thầm điều chỉnh lại xã hội, gia đình, thế giới, kinh tế, thương
mại. Yên lặng là trạng thái vận hành hài hòa tất cả mọi thứ trong vũ trụ vận
hành.
Sự vận hành
vi diệu tuôn chảy trong bạn, hòa điệu trong tổng thể tối thượng. Nếu bạn đúng
hướng, bạn ý thức tất cả như chính nó là thì sự hoảng loạn tâm trí, giận dữ...
sẽ sáng tỏ. Ánh sáng hiện diện để bóng tối tan biến.
Tóm lại, đầu
tiên, cảm thấy bực bội, xung khắc, hỗn loạn, vô trật tự, rối loạn xảy ra trong
chính bạn. Bạn muốn tắt đi ngọn nến linh thiêng vừa được thắp sáng trong tâm hồn.
Bạn muốn lẫn trốn và tiếp tục ngủ vùi trong giấc mộng. Hãy biết: Ðó chính là niềm
sợ hãi căn để.
Ngay thời điểm
này, vị thầy là sự giúp đỡ cần thiết. Rất có thể ông sẽ nói với bạn: "Ðừng
sợ hãi đây chỉ là sự bắt đầu. Ðừng nên lẫn trốn vì nó chính là nền tảng của ngã
và vô minh. Chỉ có ánh sáng mới làm bóng tối lui đi."
Chỉ có ánh
sáng bên trong chiếu sáng bạn mới có thể tỏa sáng. Từ sự tỏa sáng ấy bạn biết
được bạn là gì, bạn là ai. Và nếu tiếp tục hành trình phiêu lưu với chính mình
trong đơn độc, Tantra sẽ chuyển hóa bạn, sẽ hướng bạn về nơi mà bạn có thể là
gì. Chân lý vinh quang đang toả sáng. Thôi nhé! thế cũng đủ cho ngày hôm nay.