Kỹ thuật 6 nói rằng:
"Trong
sinh hoạt thường nhật, hãy chú ý giữa hai thời thở; và cứ như vậy trong vài
ngày, một bản thể mới xuất hiện."
Hãy quên hơi
thở.
Chú ý vào khoảng
lắng giữa hít và thở bạn vừa hít vào trước khi hơi ra ngoài.
Có một khoảng
thời gian, một khoảng lắng, và phải chú ý không ngừng nghỉ.
Kỹ thuật 6
đòi hỏi sự liên tục. Vì thế nói: "Trong sinh hoạt hằng ngày..." Dù bạn
đang làm gì cũng chú ý vào khoảng lắng giữa 2 thời thở. Hãy chú ý không gián đoạn.
Chúng tôi đề
cập một kỹ thuật tương tự:
"Bây giờ
phải thực hành bất cứ lúc nào và không chỉ khi bạn ở một mình." Chẳng hạn,
bạn đang ăn; bạn vẫn ăn nhưng chú ý vào khoảng lặng. Trước khi đi ngủ: Nằm dài
ra để giấc ngủ tràn ngập, nhưng tiếp tục chú ý vào khoảng lắng.
Tại sao trong
sinh hoạt. Vì sinh hoạt làm xao lãng tâm thức. Sinh hoạt buộc bạn cần chú ý. Ðừng
để bị xao lãng, giữ tập trung ngay khoảng lắng mà không ngừng hoạt động. Bạn tiếp
xúc ngay hai lớp của hiện hữu: "Sinh hoạt" và "Bản thể".
Thế giới của
hành động và thế giới của bản thể, ngoại vi và nội vi. Cứ tiếp tục ở vòng ngoài,
ngoại vi, nhưng vẫn ở trung tâm. Cái gì sẽ xảy ra trong trường hợp này. Hoạt động
của bạn trở thành cách hành động như bạn đóng một vai trò.
Tưởng tượng bạn
đang đóng tuồng. Bạn là Ram hay Chúa. Bạn đóng vai Ram hay Chúa trong vở tuồng,
dù vậy bạn vẫn là bạn. Trong trung tâm, bạn rõ biết bạn chính là "Bạn".
Ở vòng ngoài, tiếp tục đóng vai trò Ram hay Chúa. Nhưng dù sao bạn vẫn là bạn.
Bạn biết rằng mình không phải là Ram, bạn chỉ đóng vai Ram.
Bạn biết bạn
là ai, và chú ý tập trung vào bạn, mặc dù vậy những hoạt động vẫn tiếp diễn ở
vòng ngoài. Nếu thực hành thuật này, cuộc đời bạn trở thành vở kịch dài "Bạn
trở thành diễn viên đóng nhiều vai; nhưng bạn phải tập trung không ngừng nghỉ vào khoảng lắng. Nếu bạn
quên khoảng lắng, bạn không đóng vai nữa. Bạn đã trở thành vai diễn."
Vậy phải xem
sân khấu làm cuộc đời như chúng ta đã thường làm. Người ta nghĩ rằng mình đang
sống. Nhưng cuộc đời không phải chỉ là một vai đóng, một vai mà xã hội, hoàn cảnh,
văn hoá, truyền thống, tổ quốc, hiện trạng cho bạn một vai đóng và bạn đang
đóng vai đó; bạn đã đồng hóa với nó. Mục đích của kỹ thuật nói trên để phá vỡ sự
đồng hóa này.
Krishna có rất
nhiều tên, Krishna là một trong những đại diễn viên. Ông đóng trò nhưng ông vẫn
luôn luôn giữ trọng tâm. Ông diễn vô số tuồng, vô số vai; nhưng không cho đó là
nghiêm trọng. Sự nghiêm trọng là đồng hóa với vai trò.
Nếu bạn thật
sự trở thành Ram trong vở kịch chắc chắn bạn đang có vấn đề vì bạn đã đồng hóa
với Ram và khi tới lúc người ta đoạt Sita. Có thể bạn sẽ lên cơn đau tim và vở
hát phải dừng lại.
Nhưng bạn chỉ
là diễn viên. Người ta cướp mất Sita đó chỉ là màn kịch; và sau đó bạn có thể về
nhà và ngủ một giấc ngon lành không mộng mị. Ngay cả trong những giấc mơ, nếu
có, bạn vẫn không cảm thấy Sita bị bắt cóc.
Khi Sita bị bắt
cóc, Ram rên rỉ, khóc lóc, hỏi cây cối: "Sita của ta đâu. Ai đã lấy mất
nàng?" Nhưng phải hiểu: Nếu những giọt nước mắt của Ram là thật, anh sẽ
không còn là Ram; không còn là thượng đế.
Vậy nên nhớ rằng
đối với Ram, cuộc đời thật của anh cũng chỉ là một vai trò. Bạn thấy những diễn
viên đóng vai Ram nhưng chính Ram cũng đóng một vai, dĩ nhiên trên sân khấu lớn hơn.
Bên Ấn độ có
một chuyện rất đẹp về đề tài này, tôi tin rằng chuyện này thật hi hữu. Người ta
nói rằng Valmiki đã viết "Ramayana" trước khi Ram ra đời. Vậy, chuyện
Ram được viết trước ngày sinh của ông và ông phải làm sống động vở kịch.
Khi một người
như Valmiki đã viết truyện thì Ram phải đóng vai của mình. Như vậy, tất cả đã sẵn
theo một định hướng. Sita phải bị bắt
cóc và chiến tranh phải xảy ra.
Nếu bạn hiểu
điều này, bạn có thể hiểu Bhagya, Số mạng. Lập thuyết này có một ý nghĩa sâu sắc:
Nếu bạn nghĩ số mạng bạn đã được định sẵn, cuộc đời bạn trở thành một vở tuồng.
Nếu bạn là Ram trong tuồng, bạn không thể đổi vai; tất cả được định sẵn ngay cả
những lời đối thoại. Khi bạn ngỏ lời với Sita, bạn chỉ lặp lại những gì đã viết.
Bạn không thể thay đổi hiện hữu nếu bạn biết nó được viết sẵn."
Chẳng hạn, bạn
sẽ chết vào một ngày đã định. Đến ngày chết, bạn khóc lóc, nhưng thời hạn đã
quyết định và người nào đó sẽ ở bên cạnh cũng được định sẵn. Vậy nếu tất cả đều
viết ra thì cuộc đời bạn trở thành một tuồng hát, bạn chỉ cần diễn vai mà thôi.
Người ta không đòi bạn sống nó mà chỉ đòi bạn diễn.
Kỹ thuật 6 nhằm
chỉ cho bạn thấy bạn đang sống trong bi kịch.
Bạn tập trung
vào khoảng lắng giữa 2 thời thở và cuộc sống vẫn tiếp tục ở vòng ngoài; những
gì xảy ra ở vòng ngoài đòi hỏi sự "chú
ý phụ"; cái gì đó tương tự sự chú ý của bạn. Bạn cảm nhận, bạn biết đấy
nhưng không quan trọng. Tất cả đều xảy ra như bạn không phải là đích nhắm.
Tôi xin nhắc
lại:
"Nếu bạn
thực hành kỹ thuật 6, cả cuộc đời bạn sẽ diễn ra như một vở tuồng.
Nhưng bạn
không phải là đích nhắm."
Với kỹ thuật
7
"Nhờ vào
hơi thở bất tận ngay giữa trán khi đụng đến tim trong lúc ngủ. Hãy làm chủ giấc
mơ và chính cái chết."
Càng xâm nhập
từng lớp lớp sâu thẳm. Nhờ vào hơi thở bất tận giữa trán... Nếu bạn cảm thấy
con mắt thứ 3 bạn hiểu được hơi thở bất tận; khí Prana vô hình ngay giữa trán.
Vì vậy bạn biết được cơn mưa ánh sáng, khi cơn mưa này đụng đến tim "trong
lúc ngủ", hãy làm chủ giấc mơ và chính cái chết"
Khởi đầu, bạn
phải có khả năng cảm nhận dòng Prana trong hơi thở, phần bất khả xâm phạm, vô
hình, vô thể. Bạn cảm nhận nó dễ dàng khi bạn tập trung sự chú ý của bạn ngay
giữa 2 chặng mày.
Bạn cũng đạt
đến khi chú ý vào khoảng lắng nhưng hơi khó hơn. Nếu bạn ý thức được cái trung
tâm nơi lỗ rún, nơi hơi thở xâm nhập trước khi thở ra. Bạn cũng đạt được nhưng
còn khó hơn.
Cách đơn giản
nhất để cảm nhận thành phần vô hình của hơi thở là tập trung vào con mắt thứ 3.
Nhưng bất cứ bộ phận nào trên cơ thể mà bạn chọn để tập trung, bạn cũng cảm nhận
được dòng Prana đang chảy trong bạn.
Nếu bạn cảm nhận
dòng Prana chảy trong người; bạn có thể biết khi nào bạn sẽ chết. Sáu tháng trước
khi chết, bạn có thể biết nếu cảm nhận được phần bất khả xâm phạm của hơi thở.
Tại sao nhiều
vị thánh dự đoán được ngày chết của họ. Vì nếu cảm được nội dung của hơi thở, cảm
được dòng Prana chảy trong người; ngay cả lúc quá trình đi ngược lại.
Sáu tháng trước
khi chết quá trình đảo nghịch xảy ra. Dòng Prana bắt đầu rời khỏi cơ thể. Hơi
thở bạn không đem lại gì mà ngược lại, dòng Prana thoát qua hơi thở.
Sở dĩ bạn
không cảm nhận được; vì bạn không cảm được cái thành phần bất khả xâm phạm của
không khí. Bạn chỉ biết cái thành phần hữu hình, phương tiện chuyển tải. Lúc
này chiếc xe không khí chứa dòng Prana đi khắp cơ thể; rồi trở về tay không để
nạp dòng Prana lần nữa theo hơi thở vào chu lưu khắp cơ thể. Như vậy hít vào và
thở ra hoàn toàn khác nhau. Cùng trên một chuyến xe nhưng hít vào là nạp dòng
Prana, khi thở ra thì xe rổng không vì bạn đã hấp thụ xong dòng Prana.
Khi cận kề
cái chết sẽ xảy ra tiến trình nghịch đảo. Hơi vào xâm nhập cơ thể bạn không chứa
dòng Prana, cơ thể bạn không hấp thụ dòng Prana của vũ trụ được nữa; nhu cầu đã
biến mất. Quá trình bị đảo nghịch khi không khí ra ngoài cơ thể nó lại kéo theo
dòng Prana của bạn trả về vũ trụ. Ai có thể nhìn thấy được thế giới vô hình có
thể biết bạn sắp chết.
Ðoạn kinh này
rất quan trọng:
"Nhờ hơi
thở bất khả xâm phạm giữa trán khi nó đạt đến tim trong giấc ngủ, hãy là chủ
nhân ông của giấc mộng và cái chết."
Ta phải thực
hành thuật này trong lúc thiếp ngủ, chỉ trong lúc này chứ không phải lúc nào
khác. Khi bạn sắp thiếp ngủ, khi giấc ngủ từ từ tràn ngập bạn. Trong phút chốc
thức của bạn biến đi. Trước khi cái thức tan biến hãy nhận thức hơi thở và
thành phần vô hình, dòng Prana và cảm nhận nó tiếp cận trái tim.
Thử cảm nhận
nó xuống đến tim.
Dòng Prana đi
từ đầu bạn qua khắp cơ thể.
Hãy cảm nhận
nó tiếp cận trái tim và cũng để giấc ngủ tràn ngập bạn. Vừa cảm nhận nó và vừa
đi sâu vào giấc ngủ nếu chuyện này xảy ra. Nếu bạn cảm nhận được hơi thở vô
hình đi xuống trái tim khi bạn đang chìm vào giấc ngủ; bạn giữ trạng thái này đến
khi nằm mơ. Bạn sẽ biết rằng bạn đang nằm mơ.
Bình thường
thì chúng ta không biết chúng ta đang nằm mơ mà chúng ta tưởng đó là sự thực, chẳng
qua do con mắt thứ 3. Bạn có nhìn ai đang ngủ chưa. Cặp mắt họ dao động và hướng
về con mắt thứ 3. Nếu bạn chưa quan sát hiện tượng này; hãy nhìn con bạn đang
ngủ mở mí mắt em lên và nhìn xem mắt bên trong.
Hai đồng tử em bé đang hướng về con mắt thứ 3. Tôi nhấn mạnh
quan sát trẻ em và không phải những người lớn; vì giấc ngủ của người lớn không
được sâu lắm. Quan sát một đứa trẻ; đôi mắt của chúng đều hướng về con mắt thứ
3.
Chính vì thế
mà chúng ta thường xem mộng là thực. Người ta không nhận ra rằng đó là mộng. Nó
thật đấy cho đến khi tỉnh dậy bạn mới biết rằng đó chỉ là mộng. Nhưng chỉ là do
nhìn lại mà nhận ra.
Bạn không thể
nhìn đó là mộng khi bạn đang mộng. Nếu bạn rõ biết điều này bạn sống được trên
2 tần số: giấc mộng ở đó nhưng bạn vẫn tỉnh, bạn vẫn ý thức trong lúc bạn nằm
mơ.
Cho những ai
ý thức được lúc đang mộng, đoạn kinh này thật tuyệt vời:
"Hãy làm
chủ giấc mơ và chính cái chết."
Nếu ý thức được
bạn đang mơ, có hai điều sẽ đến với bạn.
Trước tiên, bạn
có thể tạo ra giấc mơ mà lúc bình thường thì không thể.
Thứ hai, con
người hoàn toàn bất lực, họ không thể tạo nên giấc mơ. Không thể.
Họ không có
quyền năng này vì họ là nạn nhân của giấc mộng chứ không bao giờ là người sáng
tạo giấc mộng. Nếu bạn đang thiếp ngủ với nhận thức được dòng Prana đang tràn
ngập trái tim, rằng mỗi lần hít vào đều đem lại dòng Prana, bạn sẽ làm chủ giấc
mơ...
Điều này hiếm
khi xảy ra. Như vậy, bạn sẽ mơ được những gì bạn muốn. Chỉ cần nhắc nhở mình
trước khi ngủ "Tôi muốn mơ chuyện này..." và giấc mơ sẽ hiện thực hay
đơn giản nhắc nhở "Tôi không muốn mơ như vậy..." và giấc mơ sẽ không vào tâm thức bạn. Nhưng có ích lợi
gì nếu làm chủ được giấc mơ? Khi bạn làm chủ được giấc mơ bạn sẽ không còn mơ nữa.
Điều này làm bạn khó hiểu.
"Nếu bạn
làm chủ giấc mơ, giấc mơ biến mất vì
không còn cần thiết.
Khi giấc mơ
không còn nữa, giấc ngủ bạn sẽ mang chất lượng khác.
Chất lượng
này tương tự như cái chết."
Giấc mơ khi
không cần thiết thì nó tự động biến đi và tâm thức nghỉ ngơi liên quan đến sự bất
lực của con người.
Cái chết là một
giấc ngủ sâu. Nếu giấc ngủ của bạn sâu như cái chết, bạn sẽ không mơ. Chúng ta
ngủ thiêm thiếp vì những giấc mơ; vì bám dính vào giấc mơ nên lúc nào chúng ta
cũng lơ lửng trên mặt biển. Khi không còn giấc mơ, chúng ta như đang lặn sâu xuống
lòng biển, xuống đáy sâu vực thẳm tột cùng.
Cái chết cũng
tương tự. Ở Ấn độ người ta bảo rằng:
"Giấc ngủ là cái chết nhỏ còn cái chết là giấc ngủ dài." Về phẩm chất,
giấc ngủ là cái chết thường nhật. Cái chết là chuyển tiếp của cuộc sống này
sang cuộc sống khác. Giấc ngủ là từ cuộc sống này sang cuộc sống khác, mỗi ngày
bạn thấm mệt bạn ngủ và phục hồi sinh
khí vào buổi sáng, bạn tái sinh.
Vào buổi
hoàng hôn 70, 80 tuổi bạn thấm mệt nhưng cái chết nhỏ không đủ, bạn cần đến cái
chết lớn. Sau cái chết lớn hay sau giấc ngủ lớn, bạn thức dậy (tái sinh) trong
một cơ thể hoàn toàn mới.
Khi bạn biết
thế nào là giấc ngủ không mộng mị; và bạn ý thức được. Bạn không còn sợ cái chết.
Và không ai có thể chết. Đó là điều bất khả thi duy nhất.
Những trang
trước, tôi nói với bạn cái chết là điều chắc chắn, nhưng giờ đây cái chết chính
là điều bất khả thi vì vũ trụ là cuộc sống liên miên bất tận. Bạn tái sinh
không ngừng nhưng giấc ngủ quá sâu cho nên bạn quên đi lý lịch cũ. Tâm thức bạn
xóa đi những kỷ niệm cũ.
Hay có thể
chúng ta tư duy theo cách khác. Bây giờ bạn sẽ đi ngủ; giả như có cách xóa đi kỷ
niệm... giống như xóa băng nhựa. Kỷ niệm giống như những gì đã thâu trên băng
nhựa. Không sớm thì muộn, chúng ta sẽ khám phá ra một khí cụ đặt vào trong đầu,
để xóa hoàn toàn tâm thức, những kỷ niệm hay ký ức. Sáng dậy bạn sẽ không còn
là người cũ vì bạn không thể nhớ lại con người đang ngủ ngày hôm qua. Vậy giấc
ngủ bạn giống như cái chết, vì mất liên tục tính. Bạn không thể nhớ lại ai đã
ngủ. Sự vận hành có thể xảy ra rất tự
nhiên, khi bạn chết và tái sinh lại bạn không còn nhớ bạn đã chết mà bạn chỉ bắt
đầu sống lại.
Nhờ kỹ thuật
này, bạn làm chủ được giấc mơ, nghĩa là giấc mơ ngưng tồn tại. Hay nếu nó còn tồn
tại chỉ vì bạn cố tình tạo ra nó. Nó không còn áp đặt bạn, bạn không còn là nạn
nhân vì vậy giấc ngủ bạn có những đặc tính giống cái chết. Và cuối cùng, bạn nhận
thức rằng cái chết chỉ là một giấc ngủ sâu.
"Hãy là
chủ nhân của giấc mộng và cái chết."
Bạn biết được
cái chết chỉ là giấc ngủ dài cần thiết và hoàn mỹ vì nó giúp bạn bước vào cuộc
sống mới. Cái chết sẽ không còn hiện hữu cũng như những giấc mộng. Ðây là cách
có quyền lực trên cái chết.
Nếu bạn hiểu
được cái chết là giấc ngủ sâu, bạn có thể điều khiển được nó. Bạn có thể chọn
nơi bạn tái sinh thế nào, khi nào và dưới hình thức nào. Có nghĩa là bạn làm chủ
được ngày sinh của bạn.
Ðức Phật
tuyên bố kiếp trước, trước khi ngài thành Phật: "Tôi sẽ tái sinh từ cha mẹ
như thế này. Mẹ tôi sẽ như vầy, cha tôi sẽ như vầy và mẹ tôi sẽ chết ngay sau
khi tôi vừa mới ra đời và trước ngày sinh của tôi, mẹ tôi sẽ có được giấc mơ
như thế này."
Không những bạn
kiểm soát được giấc mơ của bạn và kể cả của người khác. Như đức Phật chẳng hạn,
đã khẳng định rằng mẹ ngài sẽ được báo mộng: "Khi tôi vào bụng mẹ, mẹ tôi
sẽ được báo mộng cách nào. Người đàn bà nào nhận được điềm báo mộng như thế biết
được chính tôi sẽ sinh ra."
Việc đó đã xảy
ra trong lịch sử. Mẹ đức Phật đã được báo mộng, khắp nước Ấn độ nhận được thông
tin; đặc biệt cho những người quan tâm đến tôn giáo. Giấc mơ này được lan truyền
và người ta đoán mộng. Ðiều này chứng tỏ rằng Freud không phải là người tiên
phong về đoán mộng hay là người đi sâu vào lãnh vực này. Cha đức Phật đã truy hội
tất cả những người đoán mộng, những Freud, những Jung của thời đó và hỏi họ:
"Giấc mơ nói gì. Tôi sợ, vì giấc mơ này rất hiếm nhưng lặp lại thường xuyên. Lúc nào cũng là một giấc
mơ lặp lại. Như vậy có nghĩa gì?"
Họ trả lời:
"Ông sẽ làm cha một nhà đại tư tưởng và sau đó trở thành Phật. Vợ ông sẽ gặp
nguy hiểm vì sau khi sanh ra Phật, người mẹ không thể tồn tại." Người cha
thắc mắc. Những người đoán mộng trả lời: "Chúng tôi cũng không biết. Nhưng
người sắp sinh đã tuyên bố: Khi sinh ra, người mẹ sẽ chết ngay sau đó."
Sau đó, người
ta hỏi đức Phật: "Tại sao mẹ ngài chết sau khi sinh ngài?" Ngài trả lời:
"Sinh Phật là một biến cố đến nỗi tất cả mọi sự trở nên phù phiếm. Người mẹ
không cần thiết phải tồn tại; bà phải tái sinh; đó là điều tối hậu khi sinh ra
Phật, và người mẹ phải ra đi."
Và quả vậy, mẹ
đức Phật đã chết. Ðức Phật đã tiên đoán trong tiền kiếp Ngài sẽ sanh ra dưới
bóng cây và sự việc đã xảy ra. Ngài cũng
nói: "Tôi sinh ra khi mẹ tôi đứng dưới gốc và tôi đi 7 bước. Tôi biết đi
lúc vừa sinh ra và đây là những dấu hiệu cho biết một vị Phật sẽ ra đời" và
tất cả đều diễn ra như lời ông nói.
Ðiều này cũng
đúng cho Jésus, Mahavir và nhiều vị khác. Mỗi Jain Teethanker đã dự báo diễn tiến
họ sinh ra. Họ đã tả trong điềm mộng tiêu biểu.
Người ta có
thể làm chủ ngày sinh của mình. Khi ta
làm chủ giấc mơ, ta có thể kiểm soát chúng vì giấc mơ là một tổ hợp nhỏ trong
thế giới và cuộc đời chỉ là tấm vải mộng... Và khi người ta làm chủ được giấc
mơ, người ta có thể điều khiển được tất cả.
Mật điển ghi:
"... ngay chính cái chết." Vậy ta có thể chọn ngày sinh, cuộc đời mà
ta muốn. Chúng ta chỉ là những nạn nhân nếu chúng ta không biết vì sao chúng ta
sinh ra để chết.
Ai chỉ đạo và
vận hành hành trình của chúng ta, và tại sao? Hình như không có lý do nào cả; mọi
việc xem như vô trật tự và đầy ngẫu nhiên chỉ vì chúng ta không làm chủ được định
mệnh của mình.
Kỹ thuật 8
"Với niềm
tín ngưỡng nồng nàn; tập trung vào 2 thời hít thở và tự biết mình."
Hình như có một
sự khác biệt nhỏ giữa 2 kỹ thuật nhưng lại rất quan trọng cho bạn. Một chữ có
thể gây ra một thay đổi lớn.
"Với niềm
tín ngưỡng nồng nàn; tập trung vào 2 thời thở."
Nghĩa là khi
hít vào trở thành thở ra và thở ra trở thành hít vào.
Và chúng ta
đã đề cập đến sự chuyển hoán này. Kỹ thuật thứ 8 chứa một thay đổi nhẹ nhàng.
Nhẹ nhàng nhưng rất quan trọng cho ai muốn tìm. Ðó là: "Với niềm tin nồng
nàn", chỉ thêm vào một điều kiện, tất cả kỹ thuật đã thay đổi.
Bước đầu của
kỹ thuật không nhắc tới niềm tín ngưỡng. Nó chỉ là một kỹ thuật rất khoa học. Bạn
ứng dụng nó, nó vận hành. Nhưng đối với một số người mà sự khô khan của kỹ thuật
không thích hợp. Vậy hãy thử "với niềm tín ngưỡng nồng nàn" khi tập
trung vào khoảng lắng của hơi thở.
Khi bạn không
chuyên về khoa học, không có tinh thần khoa học nên thử áp dụng thuật này "Với niềm tín ngưỡng nồng nàn", với
lòng sùng tín, tình thương, tin tưởng, nhưng có phải vậy không? Bạn sẵn sàng
tin một người, Khrisna, Chúa. Nhưng làm sao có thể có niềm tin chính mình, với
khoảng lắng của hơi thở. Hiện tượng tuyệt đối xem như thiếu phần trang nghiêm.
Đối với Mật
tông, Cơ thể là một thánh điện, Thân thể bạn là thánh điện của Ðấng Tối Cao. Vậy
không nên đối xử thân thể như đồ vật hay công cụ mà hãy xem nó như là một thánh
thể. Khi hít vào không phải bạn hít vào, Ðấng Tối Cao đang trong bạn. Bạn ăn, đang
di chuyển, hành động, đi đứng cũng là
nơi Ðấng Tối Cao đang trú ngụ. Trong trường hợp này, những gì liên quan đến
thân thể đều gợi lòng tín ngưỡng. Người ta thường nói những vị thánh rất thương
yêu thân thể, họ đối xử với nó như đối xử với người yêu. Bạn có thể đối xử với cơ thể như vậy hay chỉ
đơn thuần xem nó như một cỗ máy. Bạn có
thể đối xử với nó với mặc cảm tội lỗi, như một cái gì ô uế; trong khi bạn có thể
đối xử như với một cái gì mầu nhiệm.
Một phép lạ
thật sự. Bạn có thể nhìn nó là nơi cư trú của Ðấng Tối Cao, cái đó tùy bạn. Nếu
bạn đối xử cơ thể bạn như một thánh điện thì thuật này rất hữu ích: "Với
lòng tín ngưỡng nồng nàn..."
Hãy thử khi bạn
đang ăn. Thay vì nghĩ bạn đang ăn, hãy nghĩ chính Ðấng tối cao trong bạn đang
ăn. Quan sát như vậy, tất có sự thay đổi trong bạn. Bạn cũng ăn cũng món ấy, bạn
vẫn là bạn. Mặc dầu vậy, ngay lập tức tất cả sẽ thay đổi, vì bạn đang nuôi dưỡng
Ðấng Tối Cao.
Chẳng hạn, đi
tắm là việc thông thường. Nhưng hãy nghĩ bạn đang tắm Ðấng Tối Cao trong bạn.
Thế là thuật trở nên dễ dàng: "Với lòng tín ngưỡng nồng nàn, hãy tập trung
vào 2 thời thở và bạn tự biết mình"
Nào hãy xem thuật thứ 9:
"Hãy nằm
thẳng như xác chết. Trôi theo cơn giận, giữ như vậy; hay nhìn không chớp mắt. Hay
hơn nữa, hít vào và trở thành chính cái hít vào"
"Hãy nằm
thẳng như xác chết..."
Hãy thử, đột
nhiên bạn chết. Hãy rời khỏi cơ thể, không động đậy. Bạn không thể chớp mắt, khóc
lóc, lớn tiếng mà chỉ bất động. Bạn đã chết. Cảm giác bạn thế nào. Ðừng tự dối
mình hay làm bộ mà chỉ cần bất động. Nếu con muỗi quấy rầy bạn, cứ xem như bạn
đã chết rồi. Ðây là kỹ thuật được sử dụng nhiều nhất.
Raman
Maharshi đạt đến giác ngộ nhờ thuật này. Nhưng đối với ông nó không phải là kỹ
thuật. Sự việc không xảy ra đột ngột, vì ông đã thực hành trong tiền kiếp và
không có gì xảy ra một cách ngẫu nhiên mà tất cả đều có liên hệ nhân quả.
Ðột nhiên một
tối, Raman (khi ông còn rất trẻ vào khoảng 14, 15 tuổi) thấy rằng mình sắp chết.
Ông dự cảm chắc chắn cái chết đang đến, ông không còn cựa quậy. Cảm giác như bị
tê liệt, như ngạt thở và biết rằng trái tim đang ngừng đập.
Ông không kịp
khóc lóc hay nói với người khác: "Tôi sẽ chết". Chuyện này có thể xảy
ra cho bạn khi gặp phải ác mộng: "Bạn không kịp khóc, không thể nhúc nhích.
Ngay cả lúc mới thức dậy, trong một khoảng thời gian bạn chỉ bất động."
Ðó là việc xảy
ra cho Raman. Ông giữ được quyền lực tuyệt đối với ý thức. Nhưng bất lực trước
cơ thể. Ông biết ý thức hiện diện nhưng linh cảm ông chết chắc chắn đến nỗi ông
đành buông xuôi. Ông nhắm mắt và chờ tử thần đến, và thế là ông chờ đợi.
Từ từ thân thể
ông cứng dần, chết dần... Tuy nhiên ông
biết mình vẫn hiện hữu, vẫn sống mặc dầu thân xác đã mất. Và sáng dậy, ông trở
lại cơ thể, ông sống lại. Nhưng mãi mãi
không còn là người cũ sau kinh nghiệm này, vì ông sống qua cái chết. Ông tiếp cận
thế giới khác lạ, Ông trải qua một chiều khác của ý thức. Ông trốn về nhà; kinh
nghiệm về cái chết làm thay đổi ông hoàn toàn. Ðây là người hi hữu đã biết được
sự tỉnh thức vào lúc thiếu thời.
Kỹ thuật chỉ
như thế, nhưng đối với Raman nó tới đột xuất. Tuy nhiên, với bạn nó sẽ không dễ
dàng như thế. Dù vậy vẫn phải thử. Trong nhiều kiếp, nó sẽ xảy ra cho bạn trong
lúc bạn thử và nếu bạn không đạt được cũng không vô ích. Nó vẫn còn giữ trong bạn như hạt giống cho đến
một ngày, đến lúc chín mùi, và mưa đến... hạt giống, sự cố gắng đâm chồi và bất
chợt xuất hiện... như thế có nghĩa là cái hồn nhiên hoạt động.
Hạt giống được
gieo vào giai đoạn nào đó, thời gian không kịp nẩy mầm, mưa cũng không rơi. Thế
là trong cuộc sống khác, hạt giống sẽ khai hoa khi mưa xuống, mầm sẽ nẩy và bạn
sẽ già giặn kinh nghiệm, tuyệt vọng hơn mọi người. Trong hoàn cảnh nào đó, đột
nhiên mưa rơi và hạt giống nẩy mầm thế thôi.
"Hãy nằm
thẳng như xác chết, trôi theo cơn giận, cứ như thế."
Khi bạn giận
dữ, hãy ở trong cơn giận. Nếu cảm thấy buồn thì hãy buồn. Nếu bạn lo sợ hay sợ
hãi thì hãy lo sợ và cứ sợ hãi. Bạn đang
chết không thể động đậy. Dù bạn suy nghĩ đến đâu cơ thể bạn đã chết và bạn bất
động. Nếu bạn giữ được trạng thái chết hiện hữu trong vài phút đột nhiên bạn cảm
thấy tất cả đều thay đổi, nhưng bình thường thì chúng ta phản ứng lại.
Khi tâm thức
nhận một cảm giác nào đó thì cơ thể phản ứng, tình cảm tạo thành hành động. Nếu
bạn giận dữ thì cơ thể cũng phản ứng; thế nên hãy bất động như một xác chết, ngăn
cảm giác chủ động cơ thể. Hãy để cảm giác làm việc nhưng vẫn bất động chết cứng.
Không một cử động nhỏ và nằm im.
"Hãy
nhìn không chớp mắt."
Ðây là kỹ thuật
của Meher Baba. Nhiều năm ông nhìn chòng chọc lên trần nhà. Trong nhiều năm, nằm
dài trên đất ông nhìn trần nhà không chớp mắt, ông nằm dài không cử động chỉ
trân trân.
Khi đặt cái
nhìn như vậy bạn đang tập trung vào con mắt thứ 3 và bạn không thể chớp mắt. Mắt
bạn nhìn thẳng. Meher Baba đã đạt giác ngộ như thế và bạn tự hỏi: "Thế nào
với những bài tập nhỏ... trong vòng 3
năm Meher đã nhìn trừng trần nhà không làm gì cả?"
Ba năm quả thật
là lâu. Khi thực hành kỹ thuật trong vòng 3 phút bạn có cảm tưởng như nằm dài từ
3 năm rồi, một phút đối với bạn quả là lâu, bạn có cảm tưởng thời gian như dừng
lại.
Meher Baba cứ
nhìn chòng chọc, từ từ ông ngừng suy nghĩ; không còn một dao động nào trong tâm
thức. Ông trở thành ý thức; trở thành cái nhìn chòng chọc. Rồi ông không nói gì
nữa trong suốt cuộc đời. Cái nhìn chòng chọc đã gây sự yên lặng nội tâm đến độ
ông không thể buộc ra lời.
Meher Baba có
dịp viếng thăm Hoa kỳ. Tại đây, có người đọc được tư tưởng người khác (và là
người giỏi nhất trong lãnh vực này). Ngồi trước mặt bạn, ông nhắm mắt và chỉ
vài phút sau ông có thể tương ứng với và đoán được tư tưởng bạn. Người ta đã trắc
nghiệm nhiều lần nhưng lúc nào ông cũng có lý. Những gì ông nói đều là sự thật.
Một ngày kia,
người ta dẫn Meher Baba đến. Đây là lần thất bại duy nhất trong cuộc đời ông.
Ông nhìn chòng chọc Meher Baba thật lâu và bắt đầu đổ mồ hôi. Ông không hiểu gì
cả, cây viết trong tay ông hoàn toàn bất động. Rồi đột nhiên ông tuyên bố:
"Ông này là hạng người nào. Tôi không thể đọc được tư tưởng của ông vì
không có gì để đọc. Người này hoàn toàn trống không. Tôi quên cả sự hiện diện của
ông. Khi nhắm mắt lại, phải cạy mắt tôi ra để bảo đảm có người đang hiện diện
trước mặt. Tôi khó tập trung vì khi tôi nhắm mắt tôi cảm tưởng như bị lừa... rằng
người này đã trốn thoát và không ai ở trước mặt tôi. Tôi phải mở mắt để bảo đảm
rằng ông vẫn hiện diện. Ông ta không tư tưởng gì cả.Một sự yên tĩnh hoàn toàn
đã làm ngưng mọi hoạt động trong tâm thức ông ta."
Hãy nhìn không
chớp mắt.
Hay hơn nữa,
khi hít vào và hoà mình với nó.
"Ðó cũng
chỉ là những qui kết, tất cả gì cũng được.
Miễn là bạn
chết đi thì đủ."
"Trôi
theo cơn giận và giữ yên như thế."
Ðoạn kinh này
có thể là kỹ thuật. Bạn đang giận dữ; hãy thư giãn và ở trong trạng thái giận dữ,
bất động, nằm im. Chỉ nằm bất động. Khrisnamurti cũng thường nói về nó. Kỹ thuật
nằm nền tảng trên sự việc đơn giản:
"Trôi
theo cơn giận và giữ yên như vậy."
Nếu bạn đang
giận dữ, cứ giận dữ và giữ như vậy. Bất động. Nếu bạn không nhúc nhích, cơn giận
tự biến đi và bạn thoát ra với trạng thái khác hẳn. Nếu bạn đang lo âu đừng làm
gì cả, giữ yên như thế. Sự lo âu tự tan biến và bạn thoát ra trong trạng thái
kinh nghiệm. Khi bạn sống với nỗi lo âu mà không động đậy và bạn làm chủ được
nó.
"Hãy
nhìn không chớp mắt.
Hay hơn nữa
hít vào và hoà mình với nó"
Vấn đề chót rất
dễ thực hành vì nó là điều cơ bản ta đã thực hành nó từ khi mới sinh ra. Hít
vào là việc đầu tiên khi ra đời. Khi trẻ ra đời nó bắt đầu hét. Có thể bạn
không hình tượng được những tiếng hét này. Trẻ không thật sự hét mà đúng ra
chúng đang hít hơi vào. Nếu trẻ không hét chỉ trong vài phút sau nó sẽ chết vì
tiếng hét tượng trưng cho sự cố gắng đầu tiên để hình thành hơi thở.
Trẻ đã không
thở khi nó ở trong bụng mẹ, nó không cần thở. Nó sống như những đạo sĩ Du già tự
chôn sống. Vì nó hấp thụ dòng Prana chứ không phải hít không khí. Dòng Prana
tinh khiết qua trung gian người mẹ vì thế tình yêu giữa trẻ và người mẹ có đặc
tính khác biệt hoàn toàn với các tình cảm khác.
Dòng Prana
tinh khiết nhất liên kết họ, dòng năng lượng đó rất hi hữu. Có sự liên hệ tế nhị
giữa họ và dòng Prana. Người mẹ truyền dòng Prana cho con khi nó chưa thở cho đến
lúc ra đời nó tiếp xúc với thế giới mới bên ngoài bụng mẹ. Bấy giờ dòng Prana
không thể đi tới dễ dàng đứa trẻ phải tự thở lấy.
Tiếng hét đầu
tiên là bước đầu hít hơi để thở, thế rồi trẻ uống sữa mẹ để sống... Ðây là những
bước mà chúng ta đã trải qua và mọi sự tiếp sau... Đó là những bước đầu của cuộc
sống.
Nhưng bạn vẫn
có thể thực hành điều này ngay bây giờ, "Hay hơn nữa hít vào và hòa mình với
nó." Thế là thế nào? Bạn hít vào cái gì đó: "Bạn là người hít vào,
không phải vật hít vào", chính bạn hít vào.
Ðoạn kinh nói
sống như hành động và trở thành hành động hít vào. Chẳng hạn, bạn đang chạy,
hãy trở thành động tác chạy, đừng làm người chạy. Hãy là động tác chạy và quên
đi người chạy. Thử cảm nhận không còn người chạy nữa, chỉ còn quá trình chạy mà
bạn là quá trình chạy, quá trình chạy như dòng nước đang chảy. Tất cả đều tĩnh
lặng ở bên trong, chỉ còn lại là quá trình... một quá trình...
Hấp thụ vào
thì rất tốt. Nhưng bạn cảm thấy rất khó thực hiện vì chúng ta quên cách hấp thụ.
Không hẳn vậy, chẳng qua chỉ vì chúng ta đã tìm ra những món thế vào. Ðể thế vú
mẹ, chúng ta thay vào bằng thuốc lá. Và khi khói thuốc nóng quyện vào bạn thì
giống như sữa nóng của người mẹ.
Thường thì những
ai không được nuôi với sữa mẹ là những người nghiện thuốc nặng nhất. Ðó là vật
thay thế hữu hiệu nhất, hãy quên điếu thuốc, quên người hút, để trở thành chính
động tác hút. Chúng ta có thuốc hút, người hút và quá trình hút; hãy trở thành
cái hút, trở thành quá trình hút. Hãy thử với những món khác bạn sẽ tìm ra món
thích hợp. Như bạn uống nước. Nước vào người bạn hãy trở thành hành động uống, không
phải bạn đang uống nước.
Hãy quên nước
quên luôn bạn và cái khát, đơn giản là hành động uống. Hãy trở thành cái tươi
mát của nước, trở thành cảm giác nó đã tạo ra. Trở thành đường đi của nó vào miệng
bạn và những bắp thịt dùng để uống.
Tại sao. Chuyện
gì sẽ xảy ra. Nếu bạn trở thành hành động hút, chuyện gì sẽ xảy ra nếu bạn trở
thành được cái hút vào. Tức khắc bạn trở thành ngây thơ như đứa trẻ. Vì đặt để
là hành động tiên khởi và bạn sẽ bị tha hóa về một hướng, nhưng cơn ghiền vẫn
hiện hữu nơi bạn. Trong tận cùng của tâm thức, thử tìm những vật thế khác nhưng
nếu bạn không trở thành chính hành động thì không gì có thể giúp bạn.
Nào, chúng ta
hãy thử xem.
Tôi đề nghị kỹ
thuật này cho một người. Ông đã thử rất nhiều phương pháp trước khi đến gặp tôi.
Tôi hỏi: "Nếu bắt anh chọn một vật dụng, anh sẽ chọn gì?" Tôi bắt anh
nhắm mắt lại trả lời liền. Thấy anh sợ và do dự nên tôi trấn an: "Đừng sợ
và do dự. Hãy thành thật cho tôi biết cái gì mới thoáng qua trong đầu anh"
anh đáp: "Thật có vẻ khó nói nhưng hình ảnh bộ ngực vừa xuất hiện."
Anh thấy xấu
hổ. Tôi bèn trấn an: "Không cần thiết phải xấu hỗ. Cái vú không gì xấu hổ,
đây là một trong những vật tuyệt vời nhất. Vậy tại sao anh cảm thấy tội lỗi?"
Anh trả lời: "Nhưng đó là điều tôi bị ám ảnh. Tôi mong ông giải thích dùm
tôi trước khi đề nghị kỹ thuật. Tại sao bộ ngực của phụ nữ thu hút tôi dữ vậy.
Mỗi lần nhìn phụ nữ thì nhìn bộ ngực trước hết. Những phần khác chỉ phụ thuộc."
Hầu hết đàn
ông là như vậy. Thật là tự nhiên; vì khi còn bé thơ cuộc tiếp xúc đầu tiên với
thế giới qua bầu sữa mẹ. Vì thế, nó thu hút, làm bạn đắm đuối, ngây ngất. Một lực
hút mãnh liệt xuất phát từ vô thức vì nó là vật đầu tiên mà bạn tiếp xúc.
Sự tiếp xúc
thần diệu cung cấp thực phẩm, sức sống đồng thời là tình yêu và tất cả. Sự tiếp
xúc dịu dàng, mơn trớn, hấp dẫn và như vậy nó in sâu trong tâm thức bạn.
Tôi bảo người
đàn ông: "Bây giờ tôi sẽ cho ông một kỹ thuật. Hãy hít vào và trở thành
cái hít vào." Tôi tiếp: "Hãy nhắm mắt và nghĩ đến bộ ngực của mẹ anh
hay của người phụ nữ nào đó. Nghĩ về và mút nó như bầu sữa thật sự."
Ông ta theo lời
hướng dẫn của tôi trong 3 ngày, ông hít vào rất nhanh rất điên cuồng. Cuối cùng
vui sướng đến nỗi buột miệng: "Thật khó tin, tôi thèm khát mớm cả toàn thế
giới. Thật là tuyệt diệu; nó đem lại một niềm yên lặng nội tại."
Trong 3 tháng
sự hít vào và trở thành một động tác nhẹ nhàng. Môi anh ngưng hẳn tư thế mớm.
Người ta không biết ông hoạt động ra sao nhưng cái mớm nội thể đã bắt đầu. Anh
mút cả ngày. Nó đã trở thành một chân ngôn, một Japa (sự lặp lại chân ngôn).
Ba tháng trôi
qua, anh đến tìm và hỏi tôi: "Tôi cảm thấy khác lạ. Hình như có một hợp chất
nhẹ nhàng tràn liên tục khắp đầu và lưỡi tôi. Rất dịu dàng tràn đầy năng lượng
tới nỗi không cần ăn nữa.
Tôi không thấy
đói, tôi chỉ tiếp tục ăn vì thói quen. Ăn để gia đình khỏi bận tâm. Nhưng có
cái gì đó nuôi dưỡng thân tôi không ngừng, cái gì đó thật dịu dàng và sống động."
Tôi khuyên
anh tiếp tục thực hành kỹ thuật. Thêm ba tháng nối tiếp, anh trở lại gặp tôi
như người điên, nhảy múa: "Động tác mớm đã biến đi nhưng tôi đã thay đổi.
Tôi không còn là người đến gặp ông lần đầu. Một cánh cửa đã mở ra và đón chào
tôi. Một cái gì đó vỡ tan; tôi không còn ham muốn. Bây giờ, tôi không thèm thuồng
gì cả. Ngay cả Thượng đế cũng như trạng thái Moksha. Bây giờ tất cả đều hoàn
thiện như nó là... Tôi chấp nhận nó và tôi thấy hạnh phúc."
Hãy thử đi, bạn
cũng vậy. Hít vào và trở thành cái hít vào. Kỹ thuật này có thể hữu ích cho các
bạn vì nó nhắc lại cho bạn nền tảng.
Thôi nhé! Quá
đủ cho ngày hôm nay.