Osho - Thế giới những Mật Điển
Chương 20: Tình yêu thế nhân, tình yêu không biên giới
Câu hỏi: Tình yêu là sự diễn tiến
không ngừng nghỉ, khi nào tình yêu trở thành sự hiến dâng và phụng sự?
Tại sao trong Mật điển, bố thí thân
được xem là rất quan trọng?
Xin hãy giảng cho chúng tôi về sự
bám chấp và tự do?
Câu hỏi đầu
tiên:
Tình yêu là một
diễn tiến không ngừng nghĩ, khi nào tình yêu trở thành sự hiến dâng và phụng sự?
Dường như rất
khó khăn để yêu một ai đó suốt 24 tiếng đồng hồ. Tại sao tình yêu xảy ra như thế
được. Tình yêu có phải chăng là một quá trình tiếp diễn không ngừng nghỉ; và ở
trạng thái nào tình yêu mới trở thành sự hiến dâng?
Tình yêu
không phải là hành động; tình yêu không là điều có thể tạo thành và nếu tạo ra được
nó không phải là tình yêu. Sự tạo tác không thể tham dự vào tình yêu, vì tình
yêu là trạng thái chứ không là hành động cụ thể. Trong thực tế, không một ai có
thể làm điều gì tiếp diễn suốt 24 tiếng đồng hồ. Và bạn có thể thể hiện tình
yêu nhưng không thể yêu suốt 24 tiếng đồng hồ.
Bất cứ tạo
tác nào cũng làm mệt mõi. Cố ý thể hiện, bạn sẽ chán nãn và ngán ngẫm vì đơn điệu.
Thế nên; sau hành động cần phải thư giãn và đó là điều tối cần thiết. Vì muốn
làm ra tình yêu, sau đó sẽ thư giản trong sự ghét bỏ.
Bạn chỉ có thể
ngủ trong đối nghịch. Có nghĩa là muốn yêu tức thì có sự ghét bỏ và thù hận ẩn
tàng bên trong. Đó là lý do tại sao trong tình yêu lúc nào cũng pha trộn chút hận
thù làm hương vị.
Yêu trong khoảnh
khắc; phút giây kế tiếp là sự căm ghét và oán hờn đồng hiện diện cùng một đối
tượng. Cũng con người ấy nhưng đã trở thành đối tượng, "Yêu và Hận".
Có phải chăng đó là sự mâu thuẫn của những người tình, hay vì tình yêu là sự tạo
tác và biểu diễn cho nên tẻ nhạt và buồn chán?
Vậy điều tiên
quyết trong nhận thức: Tình yêu không phải là sự biểu diễn; không phải là một
vai kịch để biểu diễn. "Bạn không thể làm ra trạng thái; bạn chỉ có thể
yêu nhưng không thể thể hiện trạng thái tình yêu." Nếu làm được quả là phi
lý bởi vì tình yêu không cần nỗ lực và chút cố gắng nào. Nếu ráng sức để thể hiện,
bạn sẽ mệt mõi và tuyệt vọng; vì tình yêu là trạng thái của tâm thức.
Đừng bao giờ
nghĩ có một giới hạn hay quy định nào đó liên hệ với nghĩ suy trong trạng thái
tâm thức. Nếu bạn yêu, đó là trạng thái và trạng thái tâm thức yêu tập trung hướng
về một người hay toàn thể.
Tình yêu hướng
về đối tượng được nhận biết như yêu một ai, một cá thể, một đơn vị. Nhưng khi tình
yêu hướng về không mục tiêu, không đối tượng; tình yêu trở thành sự cầu nguyện.
Khi bạn yêu không vì một đối tượng; tình yêu sẽ trở thành hơi thở chính mình.
Nếu cố gắng để
thở chắc chắn sẽ mệt mõi; và nhất thiết cần thư giãn. Có nghĩa là bạn chết hay
đã giết chết trạng thái của tình yêu. Nếu hơi thở là sự nỗ lực, đồng nghĩa thỉnh
thoảng bạn có thể quên để rồi chết.
Tình yêu giống
như hơi thở, tình yêu đồng nghĩa với hơi thở nhưng ở cấp độ cao hơn. Nếu bạn
không thở bạn sẽ chết. Nếu bạn không có tình yêu; sự linh thiêng của bạn không
thể là bẩm sinh.
Hãy giữ gìn
hơi thở như hơi thở tâm linh, như sự linh thiêng sùng kính. Khi bạn yêu, tâm thức
bạn trở thành sự sống, và sức sống đã hòa vào trở thành hơi thở.
Chúng ta thường
nghĩ: "Chỉ được thở khi ở bên tôi và không được thở bất cứ nơi nào khác."
Bạn sẽ chết tức thì và bạn gần tôi như là một xác chết vì bạn không có khả năng
thở bên cạnh tôi.
Chuyện xảy ra
cũng như tình yêu. Chúng ta cưỡng bách, chiếm hữu... Đối tượng tình yêu là sự
tư hữu và người tình sẽ nói: "Đừng yêu bất cứ một ai mà chỉ nên duy nhất một
mình tôi." Tình yêu ấy thu mình lại, co cụm, hạn chế. Người tình không thể
yêu, tình yêu đã trở thành huyền thoại không thể xảy ra vì tình yêu đã chết.
Tình yêu
không có nghĩa là bạn phải yêu một ai đó hay với nhiều người; mà là trạng thái
tâm thức. Tình yêu giống như hơi thở. Ngay khi kẻ thù đang đứng đối diện, bạn vẫn
cần phải thở.
Chúa nói:
"Hãy yêu kẻ thù của con." Lời nói trở thành một vấn nạn cho những người
Cơ đốc giáo. Làm sao hiểu ý nghĩa lời nói này: "Yêu kẻ thù của con"?.
đó là sự tương phản; đối nghịch đầy mâu thuẫn.
Nếu tình yêu
không phải là hành động cụ thể, nếu tình yêu là trạng thái tâm thức, thì không
có gì để thắc mắc giữa kẻ thù và bạn. Đơn giản bạn yêu như bạn thở.
Giờ đây, có lẽ
nên thử chiêm ngưỡng tình yêu ở khía cạnh khác. Có những người luôn luôn sống
trong trong trạng thái ganh tị. Vì thế, khi muốn thể hiện tình yêu. Họ cần nỗ lực
hay gắng sức để chiếm đoạt. Tình yêu ấy là tạo tác, là mưu mô trong chiến trận
bởi vì tâm thức không ngừng diễn tiến trong trạng thái sân hận. Đối với họ, sự
cố gắng là cần thiết.
Có những người
luôn luôn sống trong phiền muộn, buồn chán. Vì thế phải cố gắng lắm mới có thể
tạo ra nụ cười. Chẳng qua lúc nào họ cũng tự gây hấn với chính mình.
Cho nên nụ cười
trở thành gượng gạo, giả tạo. Họ sắp đặt nụ cười theo một lập trình; có nghĩa là
công thức hóa động tác. Nên nó chỉ giống như chứ không phải nụ cười xuất phát từ
sâu thẳm nội tại. Nó chỉ là phô diễn hình thức bên ngoài.
Có những người
họ luôn luôn trong trạng thái giận dữ... không sân hận một điều gì hay chỉ đơn
giản là giận thì tình yêu trở thành nỗ lực. Nói cách khác, nếu tình yêu là trạng
thái tâm thức thì giận dữ là sự nỗ lực. Bạn có thể giận dữ. Nhưng sự thực bạn
không giận. Vì sáng tạo giận dữ cũng là sự cố gắng thể hiện. Nên giận dữ cũng
là điều không thực.
Nếu Phật hay
Chúa cố gắng giận phải cần rất nhiều nỗ lực. Có nghĩa là hiện tượng ấy không thực.
Những ai không nhận biết mới có thể ngộ nhận, còn những ai ý thức, sẽ biết ngay
sự giận này là giả mạo. Nó chỉ là lớp sơn, là sự sáng tạo.
Giận dữ không
xuất hiện từ nội tại; điều ấy không thể xảy ra. Phật, Chúa không thể ghét một
ai. Nhưng khi cần thiết thể hiện, nếu họ muốn thể hiện căm ghét hay giận dữ thì
các ngài sẽ phải "làm ra như giận dữ".
Không cần nỗ
lực hay thể hiện ganh ghét mà tập trung vào yêu thương để thay đổi trạng thái.
Nhưng làm sao thay đổi trạng thái tâm thức. Làm sao yêu thương?
Đó không phải
vấn nạn về thời gian tính: "Làm sao có thể yêu thương suốt 24 tiếng đồng hồ?"
Tất cả trở thành phi lý và câu hỏi đã trở thành vô nghĩa.
Không phải là
câu hỏi thuộc về thời gian. Nếu có thể yêu trọn vẹn trong một sát na, như thế
là quá đủ, vì không thể có hai sát na cùng một lúc. Duy nhất chỉ một sát na.
Khi sát na ấy trôi đi thì sát na kế tiếp xuất hiện, lúc nào cũng chỉ một sát na
luôn hiện hữu.
Nếu yêu
thương trọn vẹn được trong một sát na, bạn sẽ nhận biết những điều bí ẩn mà
không cần thiết phải suy gẫm, trầm tư mặc tưởng suốt 24 tiếng đồng hồ hay cả cuộc
đời.
Chỉ cần duy
nhất một sát na của tình yêu và bạn sẽ nhận biết làm sao tràn ngập khoảnh khắc
với tình thương. Thế thì khoảnh khắc tiếp tục đến cũng được rót đầy với tình
yêu nồng ấm.
Hãy ghi nhớ, không
phải là câu hỏi thuộc về thời gian tính. Vấn đề chỉ một sát na và một sát na
không phải là mảng vụn thời gian. Không phải là một quá trình mà sát na là"ngay
bây giờ" Chúng ta hãy rót đầy tình yêu ngay bây giờ vào cái gọi là hiện hữu.
Khi nhận biết
làm sao sống trong một sát na với tình thương, bạn bước vào thế giới vĩnh hằng
và thời gian không còn nữa. Đức Phật và Chúa sống ngay giây phút hiện tiền còn
chúng ta sống trong thời gian.
Ý nghĩa thời
gian là sự suy gẫm về quá khứ và suy nghĩ đến tương lai. Trong khi nghĩ về quá
khứ hay tương lai, hiện tại đã trôi qua không còn nữa. Đồng nghĩa: lúc nào
chúng ta cũng đánh mất thực tại.
Bạn đầu tư
vào tương lai và quá khứ, hiện tại bị đánh mất, và chỉ có giây phút đang là. Vì
quá khứ đã trôi đi, tương lai chưa xảy đến; cả hai đều không hiện hữu, tức là
không có sự sống.
Chỉ mỗi một
sát na, một sát na chính là sự sống duy nhất... "Ở đây và ngay bây giờ".
"Nếu biết yêu thương sẽ biết được điều bí ẩn", vì tình yêu không thể
sinh ra hay rót vào cùng lúc hai sát na. Thế thì không còn phiền toái về thời
gian nữa.
Sát na luôn
luôn thường hằng trong dạng thức ngay bây giờ. Đồng thời, không thể có hai dạng
thức "bây giờ". Mỗi một sát na đều giống nhau; không có sự khác biệt
của khởi đầu hay kết thức. Một sát na trôi đi không cách biệt với sát na sẽ đến.
Nó chỉ âm thầm liên tục trong miên viễn thời không.
Phân tử thời
gian ngay bây giờ luôn giống nhau, đó là lí do tại sao Eckhart nói: "Không
có thời gian trôi đi. Thời gian luôn luôn giống nhau. "Thế nên thản nhiên
trên một điểm mà trượt.?
Thời gian thuần
khiết, hay thời gian nguyên thủy là giữ nguyên trạng thái của nó; chúng ta chỉ
trượt trên đó. Do đó, đừng suy nghĩ về phải liên tục suốt 24 tiếng đồng hồ và
cũng không cần thiết nghĩ về sát na hiện tại! Cứ thế mà yêu thương đừng quan
tâm đến thời gian và tại sao.
Còn một điều
nữa: "Suy nghĩ cần có thời gian, sống không cần thời gian." Bạn không
thể suy nghĩ trong một sát na mà cần có thời gian rất dài. Thế nên trong mỗi sát
na nếu muốn, phải dừng ngay sự suy nghĩ.
Vì suy nghĩ cơ
bản là nền tảng chú ý về quá khứ hay tương lai. Những gì có thể suy nghĩ trong
hiện tại, sát na suy nghĩ ngay lập tức đã trở thành quá khứ.
Khi chúng ta
nói: "Đóa hoa tuyệt đẹp", ngay lập tức lời nói đã là quá khứ. Trong
hiện tại, bạn có thể là nhưng không thể suy nghĩ. Có thể là với đóa hoa nhưng
không suy nghĩ về đóa hoa vì sự suy nghĩ đòi hỏi cần có thời gian.
Trong phương
cách khác, sự suy nghĩ là thời gian. Nếu bạn không suy nghĩ thời gian không tồn
tại. Vì thế, trong Thiền định bạn thấy thời gian không hiện hữu. Đó là lí do tại
sao trong tình yêu bạn cảm thấy sự vô tận.
Tình yêu không
suy tính mà nó là sự hủy diệt tư tưởng và bạn rơi vào cái đang là... Khi cùng với
người yêu, bạn không thể suy nghĩ về tình yêu, cũng không thể suy nghĩ về người
yêu. Dứt khoát không có một suy nghĩ nào lan man cả.
Và nếu tư tưởng
bắt đầu lang thang; tất nhiên, bạn không còn cùng với người yêu, mà đang lang
thang ở một nơi nào đó. Suy nghĩ là vắng mặt bây giờ... Thế nên, bạn không còn
đó mà đang lưu vong nơi một thế giới nào xa thẳm.
Đó là lí do tại
sao có quá nhiều người bị thức phô diễn ám ảnh nên không thể yêu thương ngay
khi họ ở đó. Cho dù họ đã đến cội nguồn hoàn thiện nguyên thủy, mặc dù họ giáp
mặt Chúa.
Nhưng họ vẫn tiếp
tục suy nghĩ hay cầu nguyện về người, thế nên đành đánh mất cơ hội cùng người đồng
hành. Bạn có thể tiếp tục suy diễn về người, nhận ra người nhưng không bao giờ
trở thành sự thực.
Khoảnh khắc hiện
tiền của tình yêu là sát na vô tận. Không có nan đề "Làm sao yêu trọn 24
tiếng đồng hồ?", "Làm sao sống trọn 24 tiếng đồng hồ?" Bạn không
còn nghĩ làm sao sống suốt 24 tiếng đồng hồ và làm sao tồn tại suốt 24 tiếng đồng
hồ cho dù sống hay chết.
Điều căn bản cần
nhận thức là không có thời gian, chỉ có bây giờ... và ngay bây giờ tâm thức sống
trọn vẹn trong trạng thái tình yêu.
Tại sao có sự
thù ghét? Khi sự thù ghét xuất hiện, nên truy tầm nguyên nhân của nó, độc nhất
chỉ có tình yêu xuôi theo nó. Khi cảm thấy sự sống có nguy cơ hay ngột ngạt, sự
thù ghét bất ngờ dâng trào trong bạn, khi cảm thấy mình sẽ bị hủy diệt, bạn bắt
đầu tàn phá những người khác.
Đó là sự bảo vệ
an toàn, nó là những mảnh vụn, những phần tử trong bạn đang vùng vẫy đòi tranh
đấu cho sự sống còn. Bất cứ khi nào cảm thấy sự sống mình nguy cơ, bạn tự rót tràn
đầy tâm thức những hận thù.
Ngoại trừ cảm
thấy sự sống không rơi vào nguy cơ hay hủy diệt, ngoài ra bạn không thể yêu thương...
Phật và Jesus yêu thương vì biết về sự bất tử (thế giới hiện lượng). Còn chúng
ta thuộc về thế giới của cái chết (thế giới hiện tượng).
Mỗi một sát na
trong thế giới này là mỗi sát na sợ hãi. Thế thì làm sao có thể yêu khi hoảng
loạn. Tình yêu không thể tồn tại với sợ hãi. Trong sợ hãi chỉ có thể hình thành
một kiểu dáng được mang tên là tình yêu.
Một lần nữa, tình
yêu trở thành sự đo lường an toàn và bảo đảm. Khi yêu, bạn không sợ hãi. Vì thế,
khi làm bộ như yêu bạn bớt run sợ, trong khoảnh khắc bạn quên đi sự chết.
Ảo giác đã được
sáng tạo và bạn chấp thuận bởi sự sống; vì bạn không thể từ chối hay phủ nhận.
Đó là lí do tại sao yêu và được yêu rất cần trong cuộc sống.
Khi đang yêu một
ai đó bạn sáng tạo những ảo giác cần thiết chung quanh cho sự sống... ít nhất
cũng vì một ai đó. Một ai đó đang cần bạn, thế thì không còn phù phiếm cũng
không phải ngẫu nhiên. Bạn cần thiết ở một nơi chốn và nếu không có bạn thì sự
sống họ trống trải. Đó là trạng thái tươi mát vì bạn có mục tiêu, vận mệnh, ý
nghĩa và hữu ích.
Khi không yêu
thương, bạn cảm thấy bị ruồng bỏ, bị khước từ, vô nghĩa, mất phương hướng và
không còn hiện hữu. Nếu không ai yêu, bạn sẽ chết vì không một ai cảm nhận sự
hiện diện của bạn thế thì bạn không còn tồn tại nữa.
Tình yêu cho bạn
cảm giác cần thiết. Đó là lý do trong tình yêu con người cảm thấy bớt hoảng loạn.
Lúc nào tình yêu không còn nữa, bạn bắt đầu rối loạn, sợ hãi. Trong khủng hoảng,
bạn tìm cách bảo vệ mình để trở nên thù hận. Hận thù là chiếc áo giáp che chở.
Sợ hãi trạng thái hủy diệt, mất mát và bạn bắt đầu tàn phá.
Trong tình yêu,
bạn bằng lòng, chào đón... không chỉ là vị khách mời mọc, mà hơn thế nữa, bạn
được mời gọi, hoan nghênh, tiếp đãi ân cần và chờ đợi đón nhận sự sống hạnh
phúc mà bạn là.
Một khi bạn yêu,
nó trở thành đại diện cho toàn thể sự sống nhưng tình yêu nầy được đặt trên nền
tảng cơ bản của sợ hãi. Bạn tìm cách tự bảo vệ để chống lại sợ hãi, sự chết, sự
dã man lãnh đạm và thờ ơ trong sự sống.
Sự sống nầy thì
bàng quang và hoàn toàn dững dưng. Mặt trời, đại dương, những vì sao, trái đất
hoàn toàn không quan tâm, để ý hay lo lắng cho bạn. Và sự xuất hiện của bạn
cũng không có gì là quan trọng hay cần thiết.
Không có bạn tất
cả mọi sự việc vẫn tốt đẹp; chẳng có gì để mất hay được. Cái nhìn sự sống ngoại
vật không một ai nó rỗng tuyếch chẳng cần ân cần hay lo lắng cho bạn, ngay cả
không nhận thức sự có mặt của bạn.
Ngay cả trái đất
mà bạn gọi là "Mẹ" cũng chẳng thèm để ý. Khi bạn chết đi cũng chẳng
xao xuyến hay buồn rầu. Chẳng có gì thay đổi, tất cả đều vẫn thế cho dù có bạn
hay không.
Tất cả chỉ là sự
tình cờ, một ngẫu nhiên nào đó và sự hiện diện của bạn không cần thiết. Chẳng
ai mời gọi... nếu có, chỉ là phát sinh may rũi và chính điều nầy hình thành sự
sợ hãi. Đó là những gì Kierkeaard gọi là "nỗi đau đớn", là nỗi cô đơn
mơ hồ vi tế tiếp diễn không ngừng nghỉ rằng bạn không cần thiết.
Khi có một ai
đó yêu bạn, bạn cảm thấy chiều không gian khác xâm nhập vào đời sống. Bây giờ,
ít nhất có một người khóc than, xin lỗi và buồn rầu và có những giọt nước mắt
vì bạn cần thiết cho họ. Ít nhất có một người nhớ nhung, cảm thức sự vắng mặt nếu
bạn không ở tại đó. Ít nhất cho một người tăng thêm vận mệnh, mục tiêu vì sự hiện
diện của bạn.
Đó là lí do tại
sao tình yêu là cần thiết. Nếu bạn không yêu, bạn mất gốc rễ. Nhưng tình yêu nầy
không phải là tình yêu tôi đang thảo luận. Tình yêu thế gian là mối liên hệ
tình cảm và tương quan sáng tạo của ảo giác...
Ảo tưởng về sự
hỗ tương: "Tôi cần bạn và bạn cần tôi. Tôi cho bạn sự huyền ảo ví như
không có bạn, thiếu vắng bạn thì mục tiêu, ý nghĩa đời sống và cuộc đời tôi
không còn nữa. Vậy chúng ta nên giúp đỡ bằng cách yêu thương nhau để tồn tại
trong ảo tưởng và chúng ta sáng tạo chia sẻ sự đơn độc, đời sống riêng tư mà
chúng ta cho là có giá trị và ý nghĩa."
Trong ảo giác tổng
thể trung tính của không gian bao la rộng mở đã bị lãng quên.
Hai người tình
khắng khít bên nhau, họ hình thành thế giới riêng. Đó là lí do tại sao tình yêu
cần riêng tư và cá nhân nhiều như thế. Tình yêu cần riêng tư vì toàn thể thế giới
bị quên lãng.
Chỉ còn có hai
người tình tồn tại và trạng thái trung tính của sự sống đã mất hẳn. Khi cảm nhận
yêu thương mất đi và người tình không còn nữa, trong thế giới cá nhân, đời sống
bạn mới thực sự có ý nghĩa.
Tôi không bàn
luận về tình yêu dưới dạng thức nầy vì đó là ảo giác. Tình yêu ấy nuôi dưỡng ảo
tưởng và làm cho con người yếu đuối, mất nghị lực vì không thể sống thiếu sự
huyển ảo. Vậy ai có thể sống mà không cần ảo tưởng huyễn hoặc. Phật và Chúa có
thể sống không cần ảo giác vì các ngài không sáng tạo thế giới mơ hồ, ảo mộng.
Khi ảo giác
không cần thiết, chiều không gian khác của tình yêu xuất hiện. Không phải là
người nào đó cần đến bạn. Tình yêu đến như sự nhận thức, phát hiện rằng bạn
không thể bị tiêu diệt hay có sự khác biệt nào từ sự sống có cái nhìn không
thiên vị và trung tính.
Bạn là một phần
tử của tình yêu rộng mở được kết hợp trong một tổng thể. Và nếu cây đang nở hoa,
nó không phân cách với bạn. Bạn nở những đoá hoa trên cây và cây hồi sinh trong
bạn.
Biển cả, cát và
những ngôi sao, mọi vật trong vũ trụ hiện hữu trong bạn và bạn hiện hữu trong
vũ trụ. Bạn không phải là hòn đảo bị cô lập mà là sự kết hợp tổng thể với vũ trụ.
Toàn thể vũ trụ
thể hiện trong bạn và tự tánh bạn hiện hữu trong vũ trụ. Bạn không nên ngừng tiếp
xúc để nhận và rõ biết, nếu không, bạn sẽ không bao giờ trải nghiệm tình yêu vì
nó là trạng thái của tâm thức.
Nếu tiếp xúc
không cần hình thành ảo giác riêng tư với một đối tượng duy nhất. Nếu không yêu
một đối tượng riêng biệt, ý nghĩa sự sống vẫn tồn tại. Thế thì không còn một
chút sợ hãi nào tồn đọng, ngay chính cái chết chỉ có thể hủy hoại hình tướng
nhưng không thể tiêu diệt chân tánh vì chính bạn đã là sự sống.
Có những điều xảy
ra trong Thiền định. Trong Thiền định, bạn là một phần tử rộng mở. Bạn đang trải
nghiệm"Sự sống và tôi là một". Thế thì tình yêu tuôn chảy trong bạn, tình
yêu không cần nỗ lực và gắng sức. Bạn không thể tạo tác tình yêu, tình yêu giống
như hơi thở. Tận sâu thẳm bên trong bạn thở tình yêu; hơi thở vào và hơi thở ra,
bạn đang hít thở tình yêu.
Tình yêu trưởng
thành trong hiến dâng và phụng sự và điều tối hậu bạn không quên tình yêu giống
như hơi thở. Khi nào bạn nhớ đến hơi thở bạn. Có bao giờ bạn quan sát không. Bạn
chỉ nhớ khi nào có có vấn đề.
Khi cảm thấy
khó chịu bạn biết rằng bạn đang khó thở; hay nói một cách khác, thực sự không cần
thiết ý thức về hơi thở. Nếu bạn để ý, hơi thở sẽ thể hiện những chướng ngại
trong quá trình vận hành. Do đó, không cần thiết mà chỉ là khoảng lặng, sự yên
lặng không ngừng tiếp diễn trong tâm thức.
Khi bạn ý thức
về tình yêu, về lòng tử tế, tình yêu nầy là trạng thái tâm thức. Trạng thái nầy
ở khoảng giữa ý niệm chưa hình thành và tư tưởng nhưng vẫn còn có một cái gì đó
chưa đúng cho đến khi ý thức về khoảng giữa không còn hiện diện.
Chỉ cần đơn giản
hít tình yêu vào và thở tình yêu ra, thế là quên hết mọi sự chung quanh. Ngay cả
tình yêu, vì tình yêu đã trở thành sự hiến dâng. Đó là việc tối hậu, một điều tối
thượng có thể xảy ra... Hay bạn có thể gọi bằng bất cứ định danh nào mà bạn
thích.
Tình yêu trở
thành sự cầu nguyện, sự hiến thân độc nhất khi ý thức phải mất đi. Không có
nghĩa là bạn trở thành vô ý thức, rỗng tuyếch không biết gì, mà là quá trình đi
vào khoảng lặng ngay giây phút đó, cho dù mọi sự ồn ào vẫn nhiễu loạn vây quanh.
Bạn không phải vô ý thức mà chính là không cần biết đến ý thức.
Sự rõ biết trở
về tự nhiên. Sự trong sáng sẵn có không còn nhiễu loạn vì tự tánh đã trở về
vĩnh hằng và bất diệt. Nên nhớ, khi nói về tình yêu có nghĩa là tôi không bàn
thảo về tình yêu thế gian. Nhưng nếu cố hiểu theo tình yêu dung tục, nó trở
thành nền tảng đầu tiên để các bạn hướng về sự trưởng thành trong dạng thức
tình yêu không biên giới.
Thế nên, tôi
không hề phản đối hay chống lại tình yêu các bạn.Tôi chỉ đơn giản chứng minh rằng:
"Nếu tình yêu là nền tảng của sợ hãi, trốn tránh cô đơn, tình yêu đó là tình
yêu thế gian, tình yêu tùy thuộc bản năng." Thế thôi, tôi không có ý xúc
phạm, chỉ trích, phê phán mà chỉ là gợi ý về một sự thực. Vì sợ hãi nên cần đối
tượng ban tặng cảm giác được mời mọc, chào đón nồng nhiệt để che đậy nỗi sợ hãi
cô đơn. Ít nhất đối tượng cũng làm bạn giảm bớt sợ hãi.
Sự việc xem ra
cũng tốt đẹp nhưng không phải là điều mà đức Phật hay Chúa gọi là "Tình
Yêu", là trạng thái của tâm thức yên lặng; không phải là mối liên hệ tương
quan giữa cá thể này với cá thể khác. Tình yêu vượt qua mối liên hệ riêng tư mà
chỉ là đơn thuần yêu thương. Yêu thương vì yêu thương chứ không gì khác.
Bạn không thể
có khả năng yêu thương như thế; ngoại trừ đã chuyển hóa tình yêu dung tục vào
trong Thiền định; ngoại trừ rõ biết sự bất tử, tính đồng nhất sâu thẳm bên
trong. Nếu không thì để đi đến tình yêu vượt biên giới này hoàn toàn khó khăn
và gần như là sự không tưởng.
Vậy những kỹ
thuật thiền định là sự hỗ trợ, giúp chúng ta trưởng thành từ mối liên hệ tình cảm
bước sang trạng thái tâm thức tĩnh lặng. Nhưng nên nhớ đừng bao giờ suy gẫm về
thời gian cho dù một chút. Vì thời gian không thích hợp, không liên quan đến
tình yêu tuyệt vời này.
Câu hỏi thứ hai:
Đa số những kỹ thuật mà ông thảo luận
thường sử dụng thân như là một khí cụ. Nguyên nhân nào Bố thí thân lại quá quan
trọng trong Mật điển?
Có một vài điểm
căn bản cần làm sáng tỏ. Bạn là thân vật lý, bây giờ chỉ là xác thân và không
có gì nữa. Có thể bạn có khái niệm, quan điểm về linh hồn, về Atma, về sự bất
diệt... Nhưng tất cả chỉ đơn giản là ý niệm, là một ý kiến.
Chẳng hạn, ngay
bây giờ, bạn đang là thân xác nầy và đừng tiếp tục tự lừa dối linh hồn bạn bất
diệt, linh hồn bạn là vĩnh cữu. Đừng bao giờ gạt gẫm mình bằng những ý tưởng
hay lời nói như thế. Vì đó chỉ là ý niệm mà ý niệm là nền tảng của sợ hãi.
Bạn không nhận
thức cái gì là linh hồn của sự sống. Nếu chưa thấm nhuần đến trung tâm hay tận
cùng bên trong, ở một nơi mà người ta hoàn toàn rõ biết sự bất tử. Bạn chỉ nghe
nói về bất diệt và cố gắng dựa vào khái niệm bởi vì bạn sợ chết. Vì biết chết
là sự thực, nên tiếp tục mong ước và tin rằng bạn có mặt, tồn tại và bất diệt.
Đó chỉ là để thỏa mãn sự ước mơ và trốn tránh nỗi sợ hãi căn để.
Tôi không nói
không có linh hồn, cũng không kết luận tất cả đều rỗng tuyếch và không gì được
gọi là bất diệt. Không, tôi không nói như thế. Nhưng khi nào bạn còn chú ý đến
thân với ý niệm linh hồn là bất diệt; đó chỉ ý tưởng tri thức thu thập, lưu trữ
vì bạn đang sợ hãi. Và đó cũng là lý do tại sao những người càng yếu đuối và
già thì càng tin tưởng vào linh hồn vĩnh cửu, vào Phật hay Chúa, thế là hăng
hái đi nhà thờ, chùa, thánh đường... bạn sùng tín một cách cuồng nhiệt. Vì mong
rằng sẽ chiếm hữu được một mảnh đất nhỏ nào đó trên thiên đường, hay cõi cực lạc
theo như các tu sĩ đã hứa. Nếu có dịp đến đó, bạn sẽ tìm gặp những con người
già cả hay những con người yếu đuối, nhu nhược, thất vọng đang chen vai sát
cánh để chờ xin visa nhập cảnh!
Tuổi trẻ lại đặt
nền tảng căn bản trên thuyết vô thần; hầu hết đều như thế. Bạn càng trẻ thuyết
hữu thần càng ít, càng trẻ bạn càng không tin tưởng và cho đó là mê tín. Tại
sao thế? Vì bạn còn khoẻ mạnh cường tráng, sức sống đang dâng cao và bạn không
nhận ra sự sợ hãi lẫn khuất đâu đó, nên vẫn vô minh về cái chết. Bạn không thấy
cái chết cận kề và bất cứ lúc nào tử thần cũng có thể viếng thăm. Cái chết hình
như xa xăm ở một nơi xa xăm nào đó và chỉ xảy ra cho ai đó chứ không phải bạn.
Càng về già, bạn
bắt đầu cảm thấy bàn tay tử thần đang sờ mó đến. Khi cái chết càng đến gần; người
ta bắt đầu tin tưởng và cần điểm tựa nào đó dù mơ hồ. Vậy chính sự sợ hãi là nền
tảng tín ngưỡng. Khi con người bắt đầu tin tưởng cũng có nghĩa là họ bắt đầu trấn
an mình bằng niềm tin tôn giáo.
Bạn chỉ là thân
vật lý ngay bây giờ... và đó là sự thực. Bạn không biết gì về bất tử mà chỉ biết
về cái chết. Tuy sự bất diệt sẵn có và bạn có thể nhận biết. Mù quáng trong tín
ngưỡng không giúp ích gì cả. Chỉ nhận thức rõ biết mới có thể giúp được, mới có
thể sáng tỏ đời sống vĩnh hằng như thế nào trong trải nghiệm. Còn với những
khái niệm mù sương thì bạn cứ mãi mơ hồ trong ảo tưởng. Phải trải nghiệm kiên định
và vững chải đó mới là vấn đề chính trong cuộc sống.
Vậy đừng để cho
tri thức lừa dối, gạt gẫm và đừng nhận ý niệm về tín ngưỡng như là sự trải nghiệm.
Đó là lý do tại sao Mật điển luôn khởi đầu bằng thân vật lý vì đó là sự kiện thực
tế và bạn phải dứt khoát: nó không bao giờ là bạn.
Khởi đầu từ
thân vật lý vì bạn an trú trong thân, nhưng vẫn chưa chính xác. Khi tôi nói bạn
an trú trong thân, đó chỉ là một cách nói chứ chưa phải là điều chính xác. Vì
tôi nói và bạn ghi nhận vẫn chưa phải là trải nghiệm.
Còn chú ý an
trú trong thân vật lý, tất nhiên không phải là an trú trong thân. Bạn không biết
bất cứ điều gì về thân vật lý nên bí ẩn của trải nghiệm vượt khỏi thân vẫn còn
là một điều xa thẵm.
Nếu bạn tìm đến
siêu hình học gia hay chuyên gia thần học, họ sẽ bắt đầu bằng linh hồn. Nhưng Mật
điển lại hoàn toàn khoa học: "Mật điển khởi sự từ bạn ở đâu, chứ không phải
một nơi chốn nào mà bạn có thể..."
Khởi hành từ ở
đâu mà bạn có thể là một điều hoàn toàn vô lý. Không thể nào bắt đầu từ một điểm
có thể là... mà chỉ có thể bắt đầu độc nhất một nơi đang là... Vì thế, mới gọi
con đường không có điểm khởi đầu và kết thúc.
Mật điển không
chỉ trích hay phản kháng thân vật lý; mà hoàn toàn chấp nhận tất cả mọi hiện hữu
nơi bạn như chúng là... Thần học Cơ đốc giáo hay những tôn giáo khác lên án và
kiên quyết chống lại thể xác.
Họ sáng tạo
thuyết nhị nguyên và phân cách để chia chẻ bạn làm hai (linh hồn và thể xác).
Thế là thể xác được coi như kẻ thù, là ma quỷ, là sự cám dỗ... Vì thế, chúng ta
vội vàng thiết lập trận chiến giữa linh hồn và thể xác. Quả là một nền tảng
hoàn toàn sai lầm và triết lý ấy phân rẻ tâm thức chỉ để hình thành đưa con đường
rời xa sự thật.
Tôn giáo giúp
cho tâm trí nhân loại trở thành tâm thần phân liệt hay đa nhân cách. Bất cứ sự
chia chẻ nào phân đôi; bạn sẽ hằn sâu và lúc nào cũng trở thành hai, hoặc trở
thành nhiều đa dạng thức thay đổi liên tục (thần thánh hóa) và bạn không thể là
bạn thực sự.
Tất cả mọi người
là vô số chia chẻ nên không thể hòa hợp với chung quanh hay trở về trạng thái
nhất như của nguyên lý mẹ nền tảng vì họ đã xa rời hay không còn trung tâm.
Hơn thế nữa, không
còn phân rẽ cho đến khi nào ý nghĩa của vũ trụ không còn tồn tại. "Thế giới
là bất khả phân, ý nghĩa cá thể không thể phân rẽ." Nhưng các bạn thì chia
chẻ quá nhiều với những sự việc.
Không phải tâm
thức và thể xác tự phân chia nhưng tâm và thân bạn đã có khoảng cách do những
triết gia và tôn giáo gia. Điều vô lý ấy đã hằn quá sâu, chẳng hạn như thân
chia chẻ hai phần, phần dưới là ma quỷ và phần trên là thánh thiện. Điều ấy quả
là ngu xuẩn vì nó đã sẵn có như vậy.
Ngay chính bạn
giờ đây cũng không thể có cảm giác bình an với phần dưới vì đã có một vài sự
nhiễu loạn lẻn vào trong. Đó là sự chia chẻ và phân đôi và khoảng cách gây nên
khủng hoảng.
Mật điển chấp
nhận tất cả vì khoảng cách không đủ rộng để phân rẽ bạn ra khỏi những sự vật. Bất
cứ điều gì đều bằng lòng với cả trái tim mình. Đó là lý do Mật điển có thể chấp
thuận tính dục một cách trọn vẹn và nhìn nó hoàn toàn tinh khiết.
Điều quan trọng
là: "Chính ta hành động tính dục hay bản năng đưa đến sự thỏa mãn dục tính."
Cách đây 5000
năm Mật điển là truyền thống độc nhất thừa nhận tính dục. Tại sao thế? Bởi vì
tính dục phải được di chuyển cao hơn, vượt khỏi dục tính bản năng và bất cứ sự
chuyển động nào sắp sửa khởi động phải từ điểm bạn đang là.
Hiện giờ bạn
đang ở dục tính bản năng; nguồn năng lượng ở tại bản năng. Từ mốc nầy dục tính
phải được nâng cao hơn và vượt khỏi nó. Nếu phủ nhận, chối bỏ có nghĩa là tiếp
tục tự lừa dối: Bạn đã tiến hoá cao. Nhưng thực ra bạn chưa hề di chuyển và loại
bỏ ngay điểm tựa có thể giúp nâng trình độ lên cao.
Vậy Mật điển
hoàn toàn chấp thuận mọi sự và nói:
"Trí huệ thừa
nhận tất cả để chuyển hoá dục tính; chỉ vô minh mới khước từ. Vì ngay cả thuốc
độc cũng có thể dùng để trị liệu nhưng phải được thông qua trí huệ."
Thể xác trở
thành cỗ xe được sử dụng để vượt lên chính nó và nguồn năng lượng dục tính trở
thành nguồn năng lượng linh thiêng. Nên nhớ khi hỏi: "Nguyên nhân nào thể
xác được trao cho, và ban tặng quá quan trọng trong Mật điển?" Tại sao bạn
lại đặt ra vấn đề ấy? Tại sao?
Được sinh ra
thân nầy, sống như thể xác, yếu đuối như thể xác đầy bệnh hoạn. Bạn điều trị, thuốc
men, giúp đỡ và làm tất cả để thân xác được lành mạnh. Bạn cảm thấy tươi trẻ
khi thân thể còn tươi trẻ và khi già và bạn chết vì thân xác đã chết, bạn thấy
mình không còn tồn tại.
Toàn thể cuộc sống
được đặt tại trung tâm thân vật lý, trung tâm bao bọc thân. Nhưng khi bạn yêu một
ai và sống với họ tất nhiên đã sáng tạo một thể xác khác. Bạn tái sản xuất hay
làm tái sinh thân vật lý khác.
Bạn đang làm gì
cho cuộc đời mình? Bảo tồn bản ngã. Bạn bảo quản, duy trì thực phẩm, nước và
nơi trú ngụ cho cái gì? Bạn đang làm gì qua tái sản xuất thân vật lý. Toàn bộ đời
sống của bạn 99.9% chỉ hướng về thân hủy diệt. Bạn có thể vượt qua thể xác, nhưng
hành trình xuyên qua, cần phải sử dụng chính thân vật lý.
Những thắc mắc
và nghi vấn, chẳng qua vì chưa sáng tỏ thân lúc nào cũng hướng ngoại và trong tận
cùng sâu tận thẳm bên trong là biểu tượng tính dục. Chính vì thế những truyền
thống chống đối dục tính lúc nào cũng lên án và xem thân là một chướng ngại. Những
truyền thống không phản kháng hay phân cách tính dục thì có thể làm bạn hài hòa
với thân vật lý. Mật điển luôn luôn vui vẻ, thân thiện và nói rằng: "Thân
người là vô cùng quý giá, là một thánh thiện và linh thiêng."
Đối với Mật điển,
chỉ trích thân là xúc phạm đến sự linh thiêng, những lời nói về thân không thuần
khiết, hay thân là tội lỗi và đau khổ đều vô nghĩa với truyền thống và là những
lý thuyết đầu độc và giết người.
Mật điển chấp
nhận thân vật lý, không những bằng lòng mà còn xác định thể xác là vật linh
thiêng, thuần khiết và thơ ngây. Bạn sử dụng thân như cỗ xe trung tính để làm
bàn đạp vượt khỏi sự ràng buộc của nó.
Thân hỗ trợ vượt
tất cả những chướng ngại. Nhưng nếu chúng ta tranh đấu với thân, chắc chắn sẽ mất
định hướng và lạc lối. Càng chiến đấu với thân, càng vùng vẫy chống đối đồng
nghĩa với đánh mất hay bỏ lỡ dịp may.
Tranh đấu là sự
tiêu cực; làm hòa là sự chuyển hóa thành tích cực, vậy đừng mâu thuẫn với thân
và điều ấy không cần thiết. Giống như bạn ngồi trong xe và chống cự lại với nó.
Tất nhiên bạn không thể vận hành vì mãi lo chiến đấu, vì chiếc xe là dụng cụ vận
chuyển chứ không phải để tranh đấu. Bạn có thể hủy diệt chiếc xe trong trận chiến
hăng say để rồi càng lúc càng khó khăn hơn trong di chuyển.
Thể xác là một
cỗ xe đẹp rất bí ẩn, nhẹ nhàng và huyền diệu. Thế nên, sử dụng nó như là phương
tiện chứ đừng bao giờ tranh đấu với nó. Hỗ trợ và giúp đỡ nó trong tinh thần
tương tác.
Khoảnh khắc bạn
chống đối xác thân có nghĩa là bạn chống lại chính mình. Như muốn đi đến một
nơi nào đó mà lại chiến đấu đối với đôi chân mình hay đòi cắt bỏ đôi chân quả
là một điều phi lý.
Mật điển nói:
"Nhận biết về thân, chắc chắn sẽ biết được điều bí ẩn. Nhận biết năng lượng
của dục và làm sao chuyển hoá năng lượng, di chuyển cao hơn (hướng thượng) là
chuyển hướng vào chiều không gian (môi trường) khác.”
Thí dụ, nhận biết
dục tính như là năng lượng căn bản trong thân. Bình thường, năng lượng tính dục
được sử dụng như phương tiện sinh sản để bảo tồn nòi giống. Từ thân vật lý nầy
hình thành ra những thân vật lý khác và cứ tiếp diễn như thế không ngừng nghỉ.
Năng lượng hữu
dụng tính dục trở thành công cụ để tái sản suất và sinh sôi nhưng đó cách sử dụng
thân thấp nhất. Nói thế, không phải là sự trỉ trích mà chỉ ngụ ý đó là thấp và
dung tục. Cơ bản sinh sản là hình thành hay sáng tạo cái gì đó... Có lẽ đây
cũng là lý do phụ nữ cảm thấy nhẹ nhàng khi trở thành mẹ bởi vì họ sáng tạo một
cá thể mới.
Theo các chuyên
gia tâm lý học: "Phái nam không sinh sản như phụ nữ, nên họ có cảm giác bị
nhiễu loạn và để loại trừ sự rối loạn nầy hay vượt qua nó, họ cần phải sáng tạo
một điều gì khác."
Họ sẽ sơn nhà, ca
hát, nhảy múa, nhậu nhẹt... hay làm một điều gì đó như là sự sáng tạo và điều này
giống như trở thành người mẹ. Đó là một trong những lý do phái nữ thường kém
phát minh hay ít năng động hơn phái nam. Bởi vì người nữ có được môi trường tự
nhiên chính nó đã sẵn thiên chức sáng tạo. Họ trở thành mẹ và họ cảm thấy trọn
vẹn, mãn nguyện và bình an. Nhưng trong sáng tạo sâu thẳm và bí ẩn thì lại
không hẵn như thế.
Theo tâm lý học:
"Tính dục là nguồn năng lượng sáng tạo." Vậy sự sáng tạo sẽ xảy ra nếu
người sơn nhà thực sự lắng sâu trong sự tạo thành, ông ta hoàn toàn quên hẳn tính
dục. Khi một nhà thơ nối kết, thả mình theo dòng thơ, ông ta quên đi dục tính
và không cần sự thúc đẩy hay ép mình vào đời sống độc thân. Ngoại trừ những tu
sĩ hình thành đời sống cô độc trong tu viện cần thiết phải giữ giới, giữ đời sống
độc thân.
Cũng chính cùng
một năng lượng nhưng bạn sáng tạo vận hành thông qua tính dục và tính dục chuyển
hướng sáng tạo. Nhưng vẫn có thể quên hoàn toàn và không thiết bất cứ một nỗ lực
nào để quên. Bạn không thể quên vì mỗi một cố gắng là thêm một lần quan tâm đến
nó. Bạn không thể nào cố gắng để quên bất cứ sự việc gì, tất cả đều vô hiệu quả.
Đó là tại sao một
số người sống độc thân trở thành tâm thần vì lúc nào họ cũng đối trị tính dục.
Rồi dục tính mãi ám ảnh trong tâm trí; vấn đề cứ tiếp diễn trong đầu... Đó là sự
sai lầm, hư hỏng vì tâm trí đã biến thái sang cuồng loạn. Vì thế, bất cứ sự
sáng tạo nào cũng giúp đỡ, hỗ trợ dục tính không tồn đọng.
Mật điển nói:
"Nếu bạn
chuyển động năng lượng đi vào thiền định, dục tính sẽ không tồn đọng; nó có thể
hoàn toàn tan biến vào hư không."
Toàn bộ năng lượng
được hấp thụ ở trung tâm cao hơn vì thân các bạn có rất nhiều trung tâm. Dục
tính là trung tâm thấp nhất, con người tồn tại sống ở tại trung tâm này (Dục giới).
Càng nhiều năng
lượng chuyển vận đến, trung tâm cao mới bắt đầu tuôn chảy. Năng lượng chảy đến
trái tim thì chuyển hóa trở thành tình yêu (Sắc giới). Khi năng lượng tuôn chảy
ở trung tâm cao hơn; chiều không gian mới mẻ và trải nghiệm khác lạ bắt đầu xuất
hiện (Vô sắc giới). Năng lượng tuôn chảy ở cao độ nhất, Mật điển gọi là
Sahasrar (Bách hội) là huyệt cuối cùng tại đỉnh đầu.
Dục là huyệt thấp
nhất và Sahasrar là điểm cao nhất; giữa hai huyệt đạo nầy, nguồn năng lượng dục
tính vận chuyển. Năng lượng dục có thể phóng thích, giải tỏa từ trung tâm tính
dục.
Khi năng lượng
được giải phóng từ trung tâm tính dục, bạn trở thành nguyên nhân của hành động
tính dục. Năng lượng giải thoát từ Sahasrar bắt đầu từ đỉnh đầu vào vũ trụ, bạn
tự ban cho mình sự tái sinh cũng có thể gọi là sự hồi sinh. Nhưng không phải
theo quan điểm vật lý.
Điều linh
thiêng tái sinh, người Ấn thường gọi họ là bẩm sinh tái sinh, "Dwij".
Bấy giờ, chính tự mình sáng tạo cho mình cho sự sống mới. Cũng cùng một nguồn
năng lượng vận chuyển hoạt động nhưng quan trọng là nó xuất phát từ đâu.
Mật điển không
kết án hay quy tội, chỉ có kỹ thuật bí mật giúp làm sao để chuyển hóa. Và Mật
điển bàn thảo rất nhiều về thể xác vì cần thiết. Thân xác phải được hiểu rõ
ràng và tường tận mới có thể biết được bạn khởi đầu ngay vị trí nào.
Câu hỏi thứ ba:
Ông nói: "Tình yêu có thể tạo
cho ông tự do." Nhưng thông thường tình yêu trở thành bám luyến và tham chấp
thay vì tự do, thong dong. Tình yêu hình thành thêm nhiều vòng đay trói buộc. Vậy
xin giảng cho chúng tôi về buộc ràng và tự do?"
Tình yêu trở
thành trói buộc và quyến luyến bởi vì nó chưa phải là tình yêu. Bạn chỉ tham
gia vào trò chơi, đùa giỡn và tự dối gạt mình. Vì thế bám dính là sự thực và
cái mà bạn gọi là tình yêu chỉ là một màn kịch.
Vậy khi tương
tư hay yêu ai, sớm muộn gì cũng khám phá ra: Bạn chỉ là công cụ và toàn bộ sự
chán chường, buồn tẻ bắt đầu xuất hiện. Thế thì cơ chế của nó là gì; và tại sao
tình yêu lại xảy ra như thế?
Cách đây vài
ngày, có người đàn ông đến gặp tôi với cảm giác đầy tội lỗi: "Tôi yêu cô
ta, tôi yêu cô ấy say đắm. Ngày cô ta chết, tôi khóc lóc và than thở, nhưng đột
nhiên trong tôi có một ý thức mạnh mẽ và tự do. Có cái gì đó bên trong bốc cháy
và giải phóng rời xa khỏi thân thể. Tôi cảm nhận hơi thở sâu lắng trong tư tưởng
hình thành: Tôi tự do, thoải mái giống như được giải phóng."
Trong đau khổ, thoáng
chốc ông ta nhận thức tầng lớp thứ hai của cảm xúc. Bề ngoài, ông ta than khóc
và gào thét và nói: "Tôi không thể nào sống thiếu cô ta." Nhưng sâu lắng
tự bên trong, ông ấy lại nói: "Tôi nhận thức được đang có cảm giác lành mạnh,
tốt đẹp vì tôi hoàn toàn tự do."
Tầng lớp thứ ba
là cảm nhận tội lỗi. Thức nói với ông: "Ông đang làm gì vậy, đang có một tử
thi nằm trước mặt ông và cô ấy là người ông yêu." Thế là ông ta bắt đầu có
cảm giác mình vô cùng tội lỗi.
Ông ta nói rằng:
"Xin hãy giúp tôi. Việc gì đang xảy ra trong tâm trí. Có phải tôi là một kẻ
phụ bạc không?"
Không có gì xảy
ra, cũng chẳng có ai phản bội ai. Khi tình yêu trở thành ràng buộc và tham đắm,
nó là sự thiêu hủy, cô lập, tù túng. Nhưng tại sao tình yêu lại bám luyến như vậy?
Vì các bạn
trong sống trong ảo giác mà ngỡ rằng tình yêu. Các bạn đùa giỡn vớí chính mình
và cho rằng đó là tình yêu. Thực tế, các bạn bám vào ảo giác và đi sâu hơn nữa
sẽ trở thành nô lệ của ảo giác.
Đây là sự khủng
hoảng vi tế của tự do, vì tất cả mọi người đều muốn làm nô lệ. Mọi người bàn thảo
về tự do nhưng không một ai dũng cảm, quyết tâm bức phá xiềng xích vì nghĩ khi
thực sự tự do thì sẽ rơi vào cô độc. Nếu bạn can đảm đơn độc bạn mới có thể thực
sự tự do.
Nhưng không một
ai đủ dũng cảm cô độc vì lúc nào cũng cần có một đối tượng. Tại sao bạn lại cần
một người nào đó hay phải đến một cuộc vui nào đó? Vì bạn sợ đối diện với chính
mình trong nỗi đơn độc, lẻ loi; thấy trở nên buồn tẻ. Và sự thực, khi cô đơn, dường
như sự việc đều vô nghĩa. Thế là phải cần đến với một ai đó, và bạn phải có vị
trí trong họ để chiếm hữu và sáng tạo những phù phiếm vây quanh. Bạn không thể
sống đơn độc và cần phải sống với một ai đó.
Tương tự, những
người khác cũng không thể sống cô đơn, họ phải đi tìm kiếm một người nào đó, nói
một cách văn vẻ, họ đi tìm một nửa của mình. Thế là ảo giác và ngộ nhận xảy ra.
Khi hai người sợ đối diện với cô độc kết hợp với nhau và thế là họ bắt đầu trò
chơi,diễn tuồng "Màn kịch của tình yêu".
Nhưng càng đi
sâu hơn họ càng cột chặt mình trong sự ràng buộc, bám luyến, giam hãm và nô lệ.
Đó cũng là những lý do trong xã hội, mức độ ly dị ngày càng cao hơn.
Sớm hay muộn,
bất cứ điều gì bạn khao khát cũng sẽ xảy ra. Đó là một trong những sự việc bất
hạnh nhất trên thế giới. Khi điều ham muốn xảy ra, bạn nhận lấy và sớm hay muộn,
trò chơi cũng sẽ biến mất.
Khi vở kịch hạ
màn, tất nhiên sẽ chấm dứt vai trò. Khi bạn trở thành vợ và chồng, nghĩa là nô
lệ với nhau, sau khi lập gia đình, tình yêu tan biến bởi vì ảo tưởng đã hoàn tất
vai trò, nó phải tan biến vào hư không để hình thành một ảo hóa mới.
Bạn không bao
giờ trực tiếp yêu cầu trở thành nô lệ; và cũng không thể trắng trợn với một người:
"Hãy trở thành nô lệ của tôi". Họ sẽ chống lại bạn tức khắc. Khi sự
ham muốn mãn nguyện, tình yêu phải ra đi. Thế thì ngục tù giam hãm hình thành sự
nô lệ, phục dịch. Thế là các bạn bắt đầu đấu tranh và tạo chiến tranh để đòi hỏi
tự do.
Hãy ghi nhớ
điều nầy: "Đó là một trong những nghịch biện của tâm thức. Khi được những
gì mình có; bạn sẽ chán và bất cứ điều gì không thoả mãn thì bạn chờ đợi, mong
ước. Khi cô độc, bạn chờ nô lệ và được giam hãm. Khi bị tù túng thì đòi hỏi tự
do. Thực sự chỉ có nô lệ mới mơ ước tự do; và con người tự do thì muốn trở
thành nô lệ. Tâm thức là sự vận chuyển không ngừng như quả lắc, di chuyển dao động
từ thái cực nầy sang thái cực khác chỉ trong tích tắc."
Tình yêu
không bao giờ ràng buộc. Ràng buộc là đòi hỏi những gì cần thiết và tình yêu chỉ
là con mồi. Bạn đang đi tìm con cá có tên bám luyến, thế là tình yêu trở thành
con mồi để cá cắn câu. Khi cá bị mắc câu, mồi không còn giá trị nữa. Nên nhớ, bất
cứ bạn làm điều gì, hãy lắng thực sâu bên trong để khám phá nguyên nhân căn bản
hay chính nguồn gốc của nó.
Nếu là tình
yêu chân chính, không bao giờ ràng buộc. Vậy cơ chế vận hành để tình yêu trở
thành bám chấp là gì. Ngay trong khoảng khắc bạn nói với người yêu hay người
tình: "Chỉ yêu một mình tôi." Thế là bạn bắt đầu hình thành tư hữu.
Trong giây
lát, bạn chiếm hữu một ai hay cái gì, tức là sĩ nhục đối tượng một cách sâu sắc,
bởi vì bạn đã biến thành vật vô tri, một món hàng để tư hữu. Khi tôi chiếm hữu,
bạn không còn là một người mà đã trở thành món hàng như những bàn ghế trang trí...
Ồ! chỉ là một món hàng. Và tôi sử dụng do sự chiếm hữu, vì thế không bằng lòng
bất cứ một ai có quyền sử dụng bạn.
Đó là sự trả
giá tôi chiếm hữu được bạn và tôi có quyền xem bạn như món đồ. Đó là sự thỏa
thuận mua bán; và bây giờ không một ai có thể sử dụng bạn. Vì cả hai đồng hợp
tác trói buộc và biến thành tình trạng nô lệ cho nhau. Tôi biến thành sự nô dịch
của bạn và ngược lại.
Thế thì chiến
tranh bùng nổ. Tôi muốn tự do và cũng muốn tư hữu, muốn làm chủ tự do của bạn
và chính tôi. Đây là tranh đấu, là nỗi loạn nếu bạn muốn chiếm hữu và tôi bị bạn
tư hữu. Như thế nếu không muốn bị chiếm hữu thì không nên tư hữu.
Sự chiếm hữu
làm của riêng không thể nào xảy ra giữa hai người, khi duy trì đơn độc và chuyển
động như sự độc lập của tâm thức tự do. Chúng ta có thể đến gần, có thể kết hợp,
hòa hợp với nhau. Nhưng không một ai tư hữu. Thế thì không có vòng đay, không
có tình trạng nô lệ và không có sự ràng buộc.
Sự bám chấp
là một trong những điều tồi tệ nhất. Khi nói xấu xa nhất, tôi không có ý nói về
tôn giáo mà chỉ nói về lãnh vực mỹ thuật. Vì khi ràng buộc, bạn đánh mất sự đơn
độc, bạn mất hết tất cả. Chỉ vì cảm nhận một người nào đó cần đến bạn và muốn sống
với bạn; bạn mất hết tất cả, bạn mất con người mình trong tư hữu.
Nhưng vẫn có
những cú lừa: Bạn cố độc lập để làm cho người khác chiếm hữu, thì người khác
cũng có thể làm giống hệt như vậy. Thế nên chỉ có một biện pháp duy nhất, đừng
tư hữu nếu bạn không muốn bị chiếm hữu.
Chúa nói:
"Đừng kết tội ai thì ta không bị kết án." Cũng giống như: "Đừng
chiếm hữu thì không bị chiếm hữu." Hay "Đừng biến một ai thành nô lệ,
nếu không bạn sẽ trở thành nô lệ."
Chủ nhân luôn
là nô lệ riêng cho đối tượng nào đó. Bạn không trở thành chủ nhân một ai, cũng
không trở thành nô lệ cho ai. Bạn chỉ chủ nhân khi không còn một ai là nô lệ.
Đó dường như
nghịch lý, vì khi tôi nói bạn chỉ có thể là chủ nhân khi không một ai là nô lệ ,
bạn sẽ nói: "Vậy thì chủ nhân là gì? Làm sao tôi là chủ nhân khi không còn
nô lệ?" Nhưng tôi nói: "Khi nào bạn là chủ nhân, thì không một ai là
nô lệ và cũng không một ai cố gắng giải phóng sự trói buộc vì bạn là chủ nhân của
chính mình."
Yêu tự do, cố
gắng được giải phóng, ý nghĩa căn bản là: Phải hiểu rõ ràng, sáng tỏ và sâu sắc
chính mình. Bấy giờ, bạn nhận biết đủ để hiểu về con người mình. Bạn có thể
chia sẻ với ai đó, nhưng không lệ thuộc vào đối tượng.
Có thể chia sẻ
bản thân. Có thể chia sẻ tình yêu. Có thể chia sẻ niềm hạnh phúc. Có thể chia sẻ
niềm an lạc và sự yên lặng với người nào đó. Nhưng chỉ là sự chia sẻ chứ không
là lệ thuộc. Nếu không có một ai, tôi vẫn hạnh phúc, vẫn bình an. Nhưng nếu có
ai đó thì cũng tốt và tôi có thể chia sẻ.
Khi hiểu rõ sự
trong sáng nội tại ngay trung tâm, khi đó bạn mới có thể yêu thương mà không tư
hữu hay bám chấp. Nếu không biết về trung tâm, tình yêu sẽ trở thành sự ràng buộc.
Nếu biết được trung tâm bản thể, tình yêu sẽ trở thành hiến dâng và phụng sự.
Nhưng đầu tiên cần phải biết yêu mới có thể buông bỏ được tình yêu thế nhân.
Đức Phật đi
qua khu làng, có một chàng trai trẻ đến và nói: "Xin dạy con một điều. Làm
sao con có thể phụng sự người khác?" Đức Phật mĩm cười: "Đầu tiên trở
về gốc, hãy quên hết mọi người. Trước tiên, phải rõ biết chính con; thế rồi mọi
sự việc sẽ theo sau."
Bây giờ bạn
nói : "Không thể yêu vì khi yêu một ai, tự nhiên sẽ trở thành tư hữu, riêng
tư." Bạn nói bạn không yêu, thì bất cứ hành động nào bạn làm cũng không
đúng vì người hành động vắng mặt.
Ý thức nội tại
không hiện diện và bất cứ việc gì bạn làm đều hỏng bét. Vậy đầu tiên bạn trở về
nguyên thủy của động từ "là"; rồi sau đó có thể chia sẻ trạng thái,
và pháp chia sẻ chính là tình yêu không biên giới. Còn trước đó, những gì bạn
làm đều là bám chấp và tham luyến.
Cuối cùng, nếu
bạn chiến đấu chống lại ràng buộc, có nghĩa là bạn chọn sai hướng đi. Bạn có thể
đấu tranh, nổi loạn. Rất nhiều tu sĩ đã làm như thế vì khi cảm thấy mình bám
luyến vào nhà cửa, tài sản, vợ con và bị giam hãm, tù túng.
Họ đào thoát,
chạy trốn. Bỏ tất cả để trở thành khất sĩ và quy ẩn trong núi non, rừng rậm để
tìm lấy sự cô độc. Nếu tiếp tục quan sát, bạn sẽ nhận ra họ vẫn bị ràng buộc với
hoàn cảnh mới chung quanh.
Tôi đến thăm
một người bạn sống ẩn dật dưới những cổ thụ trong rừng sâu, nhưng cũng có những
vị tu khổ hạnh khác sống gần đó. Và việc xảy ra như thế nầy, tôi ở gốc cây với
người bạn ẩn tu. Có người mới tới đến tìm chỗ trú trong khi bạn tôi ra bờ sông
tắm. Dưới gốc cây, người khổ hạnh bắt đầu ngồi thiền định.
Ông ta trở về
thấy thế đuổi người mới nầy đi và nói: "Đây là gốc cây của tôi. Ông nên đi
tìm chỗ khác; không ai có thể ngồi thiền dưới gốc cây của tôi."
Người đàn ông
đó đã từ bỏ vợ, con, tài sản. Nhưng bây giờ, gốc cây là tài sản do ông tư hữu."
Ông không thể thiền định dưới gốc cây của tôi."
Bạn không thể
nào dễ dàng chạy thoát khỏi sự bám chấp. Nó thay hình đổi dạng và bạn bị lừa đảo
vì tham lúc nào cũng sẵn có. Vậy đừng tranh đấu với tham chấp và sự bám luyến.
Chỉ nên cố gắng
để hiểu tại sao tham lúc nào cũng sẵn sàng hiện diện; và một khi nhận biết được
nguồn gốc sâu sắc của tham. Bạn không còn hiện hữu trong thế giới tình yêu thế
nhân.
Tự bên trong
bản thể bị lưu vong, bạn đã vắng mặt từ lâu lắm, bạn nương dựa bất cứ cái gì để
có cảm giác an toàn, bảo đảm. Bạn không là nguồn gốc, cội rễ mà chỉ nỗ lực tạo
tác để có thể thay thế cho gốc rễ. Khi trở lại cắm rễ thực sâu, trong chính bạn
nhận biết mình là ai. Sự xuất hiện này là gì và sự sáng tỏ rõ biết là gì. Thế rồi
không còn dựa vào bất cứ cái gì nữa.
Như thế không
có nghĩa bạn không biết yêu thương. Bạn chỉ có thể yêu thương thực sự khi nào sự
chia sẻ có thể xảy ra vô điều kiện. Không chờ đợi để đáp ứng. Bạn đơn giản chia
sẻ vì bạn có rất nhiều, vì bạn có quá nhiều nguồn năng lượng đang tuôn chảy cuồn
cuộn bên trong.
Nguồn tuôn chảy
trong bản thể chính là tình yêu không biên giới. Khi nguồn năng lượng ngập tràn,
khi toàn thể năng lượng vũ trụ ngập tràn và tình yêu rộng mở sờ chạm đến những
vì sao. Với tình yêu toàn thể, mặt đất sẽ an lành và tình yêu toàn thể chuyển động
trong vũ trụ là cam lồ gội rửa để trở thành sự hiến dâng.