Riêng các bạn
có thể sử dụng tiếng English- Latin- Arabic... hay gì gì đi nữa, miễn là nó phù
hợp với bạn. Đầu tiên bạn có cảm giác trong tâm thức rõ biết. Sau đó, tập trung
tất cả tinh túy ý thức vào chữ A, B, C, D... Đây là cách thực tập rất dễ thương.
Nếu muốn thực hành, bạn chỉ cần nhắm mắt lại và nhìn tâm thức đang tràn ngập với
những chữ A, B, C, D...
Tư duy tâm thức
là tấm bảng và bạn mô phỏng chữ đầu tiên A: Nhìn và viết chữ A bằng tâm thức. Từ
từ, quên chữ A chỉ nhớ âm A. Có nghĩa là chỉ còn âm thanh hiện diện. Đầu tiên bạn
mô phỏng, mắt hướng vào trong và nhìn chữ A, B...
Từ ngữ liên hệ
với lỗ tai nhiều hơn mắt vì nó là âm thanh nhưng vì chúng ta thường đọc và đọc
nên từ ngữ có vẻ liên quan đến mắt nhiều hơn. Căn bản vẫn là kết hợp với lỗ tai
trước tiên vì tự bản thể nó là âm thanh.
Vì thế, chúng
ta cần khởi đầu bằng mắt, sau quên mắt; bằng cách chuyển động từ mắt về tai. Có
nghĩa là đầu tiên mô phỏng hình tướng của chữ, bằng cách nhìn, sau đó là lắng
nghe và cuối cùng nhận thức cảm giác của âm thanh.
Khi bạn nói A,
có cảm giác gì xảy ra. Có thể bạn không bao giờ ý thức về điều này. Bất cứ sử dụng
âm thanh nào, một dạng cảm thức nào đó sẽ hiện hữu. Giờ đây, chúng ta không còn
nhạy bén và đã lãng quên.
Khi nhìn thấy
ký hiệu của âm thanh, cái gì xảy ra trong bạn. Nếu tôi nói A, bạn sẽ nhìn thấy
ký hiệu và hiểu ý nghĩa của A. Trong tâm trí bạn A, hiện hữu và bạn tự động mô
phỏng hình dạng và ý nghĩa của ký hiệu A.
Khi tôi nói A,
và bạn đừng mô phỏng mà chỉ nghe thuần túy nó là âm thanh không có nghĩa. Thế rồi
bạn thử khám phá cảm giác gì xuất hiện ở trung tâm. Chắc chắn không gì xảy ra cả.
Shiva nói:
"Chuyển
lời hay ngôn ngữ sang âm thanh,
Phát hiện âm
thanh qua chữ.
Sau khi phát
hiện âm thanh qua âm thanh.
Khám phá cảm
giác.
Ý thức bạn cảm
giác như thế nào.
Có thể nói, hiện
nay con người đánh mất tính nhạy cảm.
Tôi có đọc
bài thơ của một người Đức. Ông có những mối liên hệ sâu sắc ở thời thơ ấu. Cha
ông là người rất yêu ngựa và có một chuồng ngựa rất lớn nhưng không cho phép những
đứa trẻ vào. Cha ông sợ vì chúng còn quá bé. Vì thế, khi bố đi vắng, chúng lẽn
vào chuồng ngựa. Lúc ấy, những con ngựa phát ra âm thanh.
Và tác giả viết:
"Tôi cũng dùng âm thanh. Vì chúng tôi không thể giao tiếp bằng ngôn ngữ.
Vì muốn truyền thông với nhau, chúng tôi dùng âm thanh. Thế là lần đầu tiên, tôi
ý thức âm thanh vượt khỏi quy ước rất đẹp và đầy mẫn cảm."
Bạn không thể
như thế với con người, bởi vì họ đã chết. Loài vật thì sống động hơn. Chỉ vì nó
không lệ thuộc vào quy ước nghĩa ngữ trong ngôn ngữ. Nó chỉ có âm thanh thuần
khiết tràn ngập trong tim chứ không phải trong tâm trí.
Đó không phải
ý nghĩa của âm thanh, lời nói hay tư tưởng. Nhưng ý nghĩa của nó tràn đầy cảm
giác. Nếu có người lớn nào ở đó, ngựa không phát ra âm thanh hàm chứa cảm xúc với
mấy đứa trẻ như: "Đừng vào khi có người ở đây, cha chúng mày sẽ nổi giận."
Khi không có
ai, con ngựa không tạo âm thanh: "Vô đi, không ai cả." Và nhà thơ nhớ
lại: "Đó là sự thông đồng và giúp tôi rất nhiều. Khi tôi muốn đi đến chuồng
ngựa để yêu thương, tức thì con ngựa chuyển động cái đầu một cách đặc biệt chỉ
khi nó cảm thấy thích thú. Khi nó không hứng thú, nó không biểu lộ phong cách
riêng biệt như vậy."
Bất ngờ, lần
đầu tiên tôi ý thức bàn tay tôi đang vuốt ve. Con ngựa dừng hẳn sự biểu lộ. Tức
thì, nó dừng hẳn mọi chuyển động. Qua nhiều năm cố gắng nhưng nó vẫn không đáp ứng
lại. Khi tôi bắt đầu ý thức bàn tay mình đang ve vuốt, có nghĩa là vô minh tri
thức nhảy vào can thiệp và sự truyền thông hoàn toàn bị cắt đứt."
Sự việc gì xảy
ra? Đó là cảm thức về sự trao đổi. Giây phút vô minh xen vào, từ ngữ quy ước bắt
đầu xuất hiện. Ngôn ngữ hình thành tư tưởng nhận thức ý nghĩa. Thế là tất cả
thay đổi ngay lập tức.
Bây giờ, bạn
có thể vượt khỏi âm thanh hay vẫn dưới sự lệ thuộc âm thanh hữu nghĩa. Tất cả âm
thanh là sự biểu lộ cảm giác. Con ngựa chỉ có thể hiểu về cảm giác. Nên nó
không thể hiểu ngôn ngữ lập trình do quy ước.
Thế nên, mọi
sự giao tiếp trong lãnh vực truyền thông đều dừng lại. Tuy ông cố gắng rất nhiều
lần, nhưng vẫn không thành công. Vì mỗi một cố gắng hay nỗ lực đều làm cho vô
minh tri thức có cơ hội xuất hiện.
Ông cố quên
bàn tay nhưng không thể. Làm sao có thể quên, đó là điều không thể. Càng cố gắng
càng làm tăng trưởng sự gợi nhớ. Bạn không thể quên bằng sự nỗ lực hay gắng sức,
vì mỗi một cố gắng là sự nhấn mạnh thêm cường độ nhớ lại.
Nhà thơ nói:
"Tôi đã quy ước bàn tay, tôi không thể làm cho con ngựa chuyển động vì
năng lượng yêu thương không thể tuôn chảy về con ngựa trong tính chất quy ước của
tri thức và nó cảm nhận được điều này."
Làm sao con
ngựa ý thức được? Nếu bất ngờ tôi nói bằng ngôn ngữ khác; thế thì sự giao lưu bị
cắt đứt, bạn không thể nào hiểu được tôi. Và nếu ngôn ngữ không được nhận thức,
lập tức bạn dừng lại. Mỗi đứa trẻ đều sống trong cảm tính, không cần nghĩa ngữ.
Đầu tiên đến
với âm thanh, tiếp theo âm thanh tràn ngập cảm xúc. Rồi hình thành ngôn ngữ, tư
tưởng, hệ thống tôn giáo và triết học. Thế rồi con người càng ngày càng rời xa
trung tâm cảm tính.
Mật điển nói:
"Trở lại,
trạng thái của
cảm giác.
Cảm xúc không
phải là thức,
Đó là lí do tại
sao bạn sợ hãi cảm xúc.
Không nên sợ
hãi những lý luận hay bất cứ nguyên nhân nào.
Bạn luôn luôn
sợ hãi cảm xúc;
Vì nó lèo lái
bạn đi vào sự khủng hoảng và hỗn loạn.
Bạn không có
khả năng làm chủ.
Với lý lẽ thì
bạn có thể kiểm soát với cái đầu,
Bạn là ký ức
và đầu óc.
Với cái đầu, bạn
mất sự điều khiển của cảm xúc.
Bạn không còn
chủ động thao tác.
Cảm xúc của
tri thức là sự kết hợp giữa bạn và tâm thức"
Shiva nói:
Sau đó buông
bỏ cảm xúc;
Thế là tự do.
Nên nhớ,
Chỉ đến khi
nào chạm vào tầng lớp tâm thức sâu sắc nhất;
của cảm xúc
lúc đó bạn mới có thể rời bỏ.
Bây giờ chưa
thể rời bỏ được,
Vì chưa đến cực
điểm tận cùng.
Đầu tiên phải
khước từ hệ thống triết học Hinduism, Christian, Mohammedanism. Tiếp theo,
buông bỏ tư tưởng, rồi buông bỏ ngôn ngữ, sau đó buông bỏ âm thanh. Cuối cùng,
khước từ cảm xúc. Bạn buông bỏ cảm xúc khi nó hiện hữu sau đó.
Bạn có thể đi
từng bước nhỏ vững vàng trên nền tảng mình đang ở. Bạn không thể nhảy vọt khi
chưa trải nghiệm qua giai đoạn đang có. Hiện giờ, bạn đang đứng trên nền tảng
triết học và tôn giáo, đó là điểm còn rất xa. Đó là điều tôi nhấn mạnh và lặp
đi lặp lại rất nhiều lần, ngoại trừ các bạn buông bỏ tôn giáo, nếu không các bạn
không bao giờ là con người thuộc về tôn giáo.
Thực ra, Mật
điển hay kỹ thuật ứng dụng rất dễ dàng vì vấn đề không phải là cảm giác mà vấn
đề ở lời nói. Bạn buông bỏ cảm giác như cởi quần áo; như bạn bước ra khỏi tấm vải.
Bạn buông bỏ cảm giác dễ dàng như thế; nhưng bạn chưa thể làm được. Nếu cố gắng,
đó là điều không thể. Vì thế các bạn nên đi từng bước nhỏ một cách vững vàng.
Mô phỏng chữ
A, B, C... Rồi chuyển đổi từ lời nói trở về âm thanh của trái tim. Bạn sẽ chuyển
vận sâu hơn. Những gì phiến diện bên ngoài đều bỏ lại phía sau. Bạn thấm nhuần
một cách sâu sắc; cho đến khi chạm vào tầng lớp của cảm giác để cảm nhận có cảm
giác gì đó xuyên qua âm thanh riêng biệt.
Ấn độ khám
phá rất nhiều điều qua âm thanh liên hệ với cảm giác để hình thành môi trường
chung quanh bạn và chính âm thanh đã sáng tạo và thiết lập không gian tràn ngập
bởi những cảm giác riêng biệt.
Đừng sử dụng
thần chú, điều đó không tốt và mang lại nguy hiểm cho bạn. Ngoại trừ bạn nhận
biết hay có vị thầy nào đó hoàn toàn rõ biết cho bạn. Chính vì âm thanh của thần
chú sẽ sáng tạo môi trường không gian dung chứa cảm giác chung quanh vây bọc. Thần
chú được biết như là thần chú của thần chết. Nếu bạn trì tụng, bạn sẽ chết vào
một giờ đặc biệt nào đó. Bởi vì nó sáng tạo cho bạn sự khát khao môi trường của
tử thần.
Có những âm
thanh cho bạn cảm giác bình an và yên lặng. Có những âm thanh sáng tạo sự giận
dữ. Cho nên không nên tùy tiện sử dụng âm thanh hay thần chú. Ngoại trừ được chính
vị thầy của bạn ban cho thần chú hay âm thanh. Vì người hoàn toàn rõ biết và am
hiểu điều gì sẽ xảy ra qua âm thanh thần chú.
Khi đi sâu
hơn nữa vào vùng âm thanh, bạn sẽ ý thức bên trong mỗi âm thanh đều có sự tương
ứng trong cảm giác. Mỗi một âm thanh đều có cảm giác đồng vị ẩn núp phía sau.
Tiếp theo là
đi sâu vào cảm giác buông bỏ âm thanh. Điều này rất khó giải thích nên các bạn
cứ thử thực hành rồi sẽ trực nhận nó là thế nào. Đặc biệt trong Zen có vị thầy
qua nét mặt học trò biết ngay là, đã thực hành đúng hay sai.
Vì cảm thức
riêng biệt sẽ xuất hiện trên khuôn mặt. Nếu âm thanh tự tạo, cảm giác bao bọc
xung quanh chắc chắn nó thể hiện trên nét mặt. Bạn không thể nào dối gạt vị thầy.
Vì ông biết tất cả những chuyện gì xảy ra từ bên trong bạn.
Dogo là vị thầy
vĩ đaị, nhưng ông ta đã lúng túng khi còn là học trò và không thể hiểu làm sao
vị thầy biết rõ những gì ông trải nghiệm. Và vị thầy đi đến nhóm người tu tập
và đập bạn một phát khi có điều gì sai lầm với âm thanh bên trong đang xảy ra.
Vì thế Dogo hỏi:
"Làm sao thầy biết được và đập đúng vào giây phút đó. Làm sao thầy nhận rõ
được như vậy?" Chính gương mặt các bạn đã thể hiện cảm giác không phải là
âm thanh.
Âm thanh
không biểu lộ trên nét mặt. Nhưng khi lắng sâu hơn nữa bạn trở nên linh động và
mềm mại. Bạn tự thể hiện trôi chảy tất cả mọi việc. Tất cả những điều này lập tức
biểu lộ trên gương mặt những gì đang xảy ra từ bên trong.
Gương mặt hiện
giờ bạn đang có chỉ là chiếc mặt nạ. Bạn cần buông bỏ, vì nó không phải là
gương mặt thực của bạn. Bạn càng lắng sâu chiếc mặt nạ sẽ tự rơi rụng vì không
còn cần thiết nữa. Mặt nạ chỉ cần thiết cho những người không thấy sự giải
thoát khổ.
Các vị thầy
xưa thường nhấn mạnh. Nên rời xa khỏi thế giới dung tục. Như thế bạn có thể dễ
dàng buông bỏ những chiếc mặt nạ. Vì còn những người khác nên bạn phải mang mặt
nạ để cố hòa hợp với họ.
Như khi không
yêu chồng hay vợ, bạn phải mang chiếc mặt nạ tình yêu giả tạo. Giây phút bước
vào nhà, bạn chuẩn bị nở một nụ cười thật dễ thương. Đó không phải là gương mặt
bạn.
Đầu tiên, vị
thần Zen nhấn mạnh nên trở về gương mặt nguyên thủy. Vì với gương mặt thực, điều
gì cũng trở nên dễ dàng. Vì vậy, vị thầy biết những gì xảy ra đối với học trò.
Nhưng sự tỉnh thức không bao giờ có thể tự trình bày.
Nếu đệ tử đạt
đến tỉnh thức, họ không cần nói với vị thầy. Chính vị thầy nhận ra và ông làm một
động thái nào đó để minh chứng. Không một đệ tử nào được chấp thuận khi trình với
với thầy: "Con đạt được." Điều đó là bất khả và hoàn toàn sai lầm.
Khuôn mặt tự thể hiện - cặp mắt tự biểu lộ, và tất cả đều tự minh chứng trong từng
giây phút chuyển động: Đi, đứng, nằm, ngồi.
Bạn không chuyển
động theo âm thanh và cảm giác, mà bạn chuyển động trong thế giới ngây ngất và
hiện hữu. Bạn đã rời bỏ thế giới tâm thức. Tất cả chỉ còn lại sự sống động toàn
diện của vũ trụ.
Ý nghĩa ngôn
ngữ là gì? Khi bạn cảm nhận mà không thể thấy và không thể nghe. Đơn giản bạn
chỉ có thể cảm nhận. Khi đến điểm này, bạn có thể nhảy, múa, ca hát, hét to
vang dội khắp hư không... Đây là bước cuối cùng và giờ đây bạn đang đứng bên bờ
vực thẳm và bạn có thể nhảy vào hố sâu vô tận.
Nếu từ cảm
xúc bạn nhảy, có nghĩa là bạn nhảy thẳng vào bản thể chính mình. Vực sâu chính
là bạn, không phải là tâm trí và trong bản thể không còn lưu trữ quá khứ, chỉ
còn hiện tại, ở đây và ngay bây giờ.
Bạn chuyển động
từ tri thức về bản thể và cây cầu nối kết chính là cảm xúc. Nhưng để đến trạng
thái trải nghiệm sâu sắc. Bạn cần buông bỏ rất nhiều thứ như: Ngôn ngữ, tiếng
vang, âm thanh... Đó là toàn bộ tiến trình trí trá của tri thức.
Bạn tự do, nhưng
không có nghĩa là phải làm điều gì đó để được tự do. Chân tính bản thể vốn tự
do. Tri thức chỉ là sự quy ước. Đó là lý do cho rằng tri thức là thế gian trí.
Nhưng đừng rời bỏ thế giới. Bạn không thể. Nếu tri thức có mặt tại đó, bạn sẽ
sáng tạo thế giới khác. Vì chính nó đã là hạt giống tuy còn lầm lẫn.
Bạn đi lên
núi tu tập nhưng lại đi cùng tri thức; vì không thể rời bỏ. Vì lúc nào thế giới
cũng chuyển động cùng bạn. Từ đó, bạn sẽ hình thành thế giới mới. Bạn có mối
liên hệ rộng mở với cây cối, chim, thú... và hình thành thêm lần nữa những quan
hệ. Bạn khao khát và mong đợi, bạn sẽ lan rộng mạng lưới yêu thương. Vì hạt giống
tâm thức vẫn còn đó. Có nghĩa là bạn sẽ tái tạo thế giới thêm lần nữa.
Tâm thức sáng
tạo ra thế giới. Vì thế, bạn không thể buông bỏ tâm thức. Cho dù đi đến chân trời
góc biển hay ẩn trú vào bất cứ nơi đâu. Bạn chỉ có thể chuyển hướng tâm thức trở
về bên trong.
Đỉnh Himalaya
chính là đây và không có núi Himalaya nào khác có thể làm được. Nếu chuyển di
vào trong từ lời nói đến cảm xúc, từ cảm xúc đến bản chất nội tại, có nghĩa là bạn
xa rời khỏi thế giới dung tục của thế gian trí.
Khi đã nhận
biết vực thẳm nội tại, bản chất thực tại, bạn có thể đi khắp mọi nơi, ngay cả địa
ngục. Không có gì khác biệt. Khi không còn thức phô diễn, địa ngục chính là Niết
bàn. Chỉ khi nào tri thức còn tồn đọng mới có thể đưa Niết bàn thành địa ngục, vì
chính tri thức là cánh cửa của địa ngục.
"Buông bỏ
tri thức qua một bên.
Bạn được tự
do!"
Nhưng đừng
quá cố gắng.
Nếu cảm xúc
còn tồn đọng.
Đương nhiên bạn
không thể thành công.
Đầu tiên thực
hành bằng ngôn ngữ,
nhưng vẫn
không thành công.
Có nghĩa LÀ bạn
chưa buông bỏ toàn diện tri thức, triết học...
Vì thế, việc
cần thiết là nên từ khước tất cả mọi tư tưởng đã có.
Cũng có nghĩa:
Tri thức là để
sử dụng chứ không đồng hóa tri thức là mình.
Ngôn ngữ chỉ
là một đơn vị trong tổng thể. Nếu tin chắc lời nói có ý nghĩa hay quan trọng
hóa nó, Bạn không thể từ bỏ. Nên biết rõ ngôn ngữ do con người sáng tạo với
tính chất ước lệ vì cần thiết và vị lợi. Vì thế, đừng nên bám vào ý nghĩa quy ước
của âm thanh và tin nó là thực thể.
Nếu hiểu, chắc
chắn bạn có thể thực hành một các rất dễ dàng. Bạn có thể tự hỏi: Nếu ai nói điều
gì chống lại Koran, Vedas, Christ, Rama..., Bạn có cảm giác như thế nào? Bạn có
thể cười về điều đó hay có điều gì đang nhói buốt bên trong có thể làm bạn nổi
nóng?
Bạn có thể
nhìn xuyên suốt ngôn ngữ và đó chỉ là những âm thanh. Không, bạn đau đớn, bạn bị
tổn thương. Vì rất khó buông bỏ ý nghĩa quy định của ngôn ngữ. Hãy nhìn thật rõ
ngôn ngữ chỉ là những âm thanh vô nghĩa.
Thế nên ồn ào
với những ý nghĩa đặt để có lợi gì. Nên nhận thức sự sai lầm. Vì nó là như thế.
Đầu tiên, cần phải tách rời nghĩa khỏi âm thanh. Nếu đã tách rời bạn sẽ nhận ra
ngôn ngữ chỉ là những âm vang như tiếng vọng của hư không.
Giống như
trong quân đội, người ta sử dụng số quân cho từng người. Ví dụ: Số 101. Nếu ai
nói điều gì xúc phạm đến số 101; tất nhiên người lính mang 101 cảm thấy bị sĩ
nhục và bắt đầu gây hấn. 101 đơn giản chỉ là con số và ông ta đồng hóa nó là mình.
Như tên của bạn cũng vậy, nó cũng như con số được biểu thị.
Vấn đề sẽ rất
khó khăn. Vì khi dán cho bạn một nhãn hiệu hay bất cứ nhãn hiệu nào khác gắn
lên cho bạn đều như nhau. Nó không thể nói lên tính chất của bạn. Như thế, nếu
bám chặt vào nghĩa ngữ quy ước của danh tự, bạn sẽ trở thành trung tâm của vô
minh.
Những người
được gọi là thông minh cho rằng: "Sống vì danh tiếng. Nhìn thấy tên bạn tồn
tại trong sạch. Người ta sẽ tôn trọng tên bạn dù bạn đã qua đời. Tên tuổi bạn vẫn
còn sống mãi đến ngàn sau."
Bạn chết
nhưng tên bạn vẫn sống. Nhưng bản thân bạn không tồn tại, làm sao danh hiệu vẫn
tiếp tục tồn tại. Hãy nhìn những dòng chữ. Nó hoàn toàn vô nghĩa. Đừng bao giờ
bám chặt bất cứ dòng chữ nào... Có như thế bạn mới có thể thực hành kỹ thuật một
cách tuyệt vời.
Cảm nhận bạn
Ngay tại
trung tâm âm thanh.
Kỹ thuật này
có thể thực hành bằng nhiều cách. Bạn có thể ngồi bất cứ ở nơi đâu. Có thể ở chợ
búa hay đỉnh Hymalaya tu tập. Vì âm thanh lúc nào cũng có mặt khắp mọi nơi. Ngồi
yên lặng lắng nghe âm thanh, bạn sẽ thấy có điều gì đó rất đặc biệt. Bất cứ khi
nào cho dù âm thanh có xuất hiện hay không, bạn vẫn bám chặt trung tâm. Tất cả
sẽ đến với bạn từ đủ mọi chiều hướng.
Với cái nhìn
bằng nhãn quan, điều này lại không thể. Cái nhìn chỉ là một đường thẳng. Tôi
nhìn bạn, có nghĩa là thiết lập một đường thẳng hướng cái nhìn về bạn. Trong
khi âm thanh là vòng xoắn. Tất cả âm thanh đều hiện diện với vòng xoắn ốc và bạn
ở ngay tại trung tâm.
Bất cứ nơi
nào, bạn cũng ở ngay tại trung tâm âm thanh. Đối với âm thanh, bạn là chân lý, là
God, là trung tâm vũ trụ. Mỗi âm thanh đến với bạn, đều di chuyển phía về bạn với
vòng xoắn ốc.
Kỹ thuật nói:
"Tắm
mình trong trung tâm âm thanh."
Bất cứ đang ở
đâu, nếu thực hành kỹ thuật này, bạn chỉ cần nhắm mắt lại và cảm nhận toàn thể
vũ trụ tràn ngập những âm thanh. Cảm nhận từng thanh âm đang chuyển hướng về bạn
và bạn ở ngay trung tâm của âm thanh.
Khi cảm nhận
bạn tại trung tâm, tức thì bạn cảm nhận sự bình an sâu lắng. Toàn thể vũ trụ
đang bao bọc chung quanh trở thành chu vi vòng ngoài và bạn là tâm điểm. Mỗi sự
việc đang chuyển hướng và có chiều hướng rơi về bạn.
Như âm thanh
thác nước; nếu bạn ngồi bên cạnh thác, nhắm mắt lại và cảm nhận âm thanh đang
rơi xuống bạn từ mọi chiều hướng và sáng tạo bạn chính là trung tâm của âm
thanh.
Tại sao phải
nhấn mạnh cảm nhận bạn ở tại trung tâm. Vì tại trung tâm không có âm thanh.
Ngay trung tâm vắng bặt âm thanh. Âm thanh không thể nghe âm thanh. Bạn nên là
sự vô thanh tại trung tâm. Như thế mới nghe được âm thanh. Chỉ trong trạng thái
không thanh âm mới có thể cảm nhận âm thanh. Vì thế trung tâm hoàn toàn yên lặng.
Chỉ trong yên lặng âm thanh mới có thể đến và thấm nhuần trong bạn.
Nếu đã khám
phá đâu là trung tâm. Đâu là cánh đồng xanh trong bạn. Tại nơi đó tất cả âm
thanh đều có thể đến trong bạn. Bất ngờ, âm thanh tan biến và bạn bước vào cõi
rực sáng của vô thanh.
Nếu bạn có thể
cảm nhận trung tâm. Nơi đó từng âm thanh đều được nghe rõ ràng và sự chuyển hóa
bất ngờ của tâm thức chợt xuất hiện. Giây phút bạn nghe toàn thể vũ trụ tràn ngập
âm thanh, và giây phút ý thức bất ngờ chuyển đổi về trạng thái vô thanh; đó
chính là trung tâm của toàn thể vũ trụ.
Khi nghe được
như thế, không một âm thanh nào có thể khuấy động hay làm lay chuyển tâm thức bạn
được. Âm thanh đến nhưng không va chạm bạn. Nó luôn luôn đến nhưng chẳng bao giờ
tới đích. Có một cứ điểm; nơi đó không một âm thanh nào có thể xâm nhập. Điểm
đó chính là bạn. Vì bạn là trung tâm; là khoảng lặng.
Thực hành
trong những nơi chốn ồn ào. Không nơi nào ồn ào như nơi buôn bán hay phố thị.
Môi trường tràn ngập đầy âm thanh, một thứ âm thanh điên loạn. Đừng nghĩ về ý
nghĩa âm thanh là tốt lành hay tồi tệ.
Ý nghĩa là sự
nhiễu loạn. Bạn không cần đề nghị mình nên tư duy hay suy nghĩ về âm thanh. Chỉ
đơn giản bám chặt khoảng lặng. Không cần thiết nghĩ âm thanh hướng về bạn tốt
hay xấu. Chỉ bám chặt vào bạn ở tại trung tâm (khoảng lặng), và tất cả âm thanh
đang hướng về bạn và chẳng cần biết nó trong dạng thức nào.
Lúc đầu bạn
hơi choáng váng; vì không thể nghe bất cứ điều gì xảy ra ở chung quanh. Sự nghe
là sự chọn, và cái nhìn cũng được chọn lựa. Đến ngày hôm nay, khoa học nghiên cứu
khoảng 98% âm thanh bạn không nghe, chỉ khoảng 2% âm thanh chung quanh được bạn
nghe.
Nếu bạn nghe
hoàn toàn 100% những gì xảy ra chung quanh, bạn sẽ rơi vào điên loạn. Như những
gì đã nói từ trước : Âm thanh là tư tưởng mà giác quan là cánh cửa. Và nghe là
sự mở cửa cho những gì bên ngoài bước vào trong.
Chỉ có 2% âm
thanh được thỏa thuận cho đi vào. Như thế bạn có thể chỉ điên loạn 2% mà thôi.
Với 100%, nếu hoàn toàn mở tung, mọi việc sẽ đón chào. Mỗi giác quan đều mở cửa
vận hành và tất cả trạng thái đều được chấp nhuận. Thế thì bạn sẽ điên loạn. Vậy
khi thực hành kỹ thuật; bước đầu tiên, bạn có cảm giác như bị chóng mặt. Đừng sợ
hãi, cứ tiếp tục cảm nhận trung tâm và bằng lòng tất cả điều gì xảy ra nơi thân
vật lý. Bạn cứ chuyển hướng về trung tâm.
Thư giãn,
thư giãn giác
quan.
Thư giãn
trong mọi vấn đề.
Hãy để tất cả
bước vào trong bạn
Bạn trở nên mềm
mại, uyễn chuyễn hơn và hoàn toàn mở rộng.
Tất cả những
âm thanh chuyển hướng về bạn.
Tiếp theo là
cùng âm thanh đi đến trung tâm.
Tại đó bạn lắng
nghe âm thanh.
Âm thanh
không nghe bằng lỗ tai. Lỗ tai không thể nghe. Lỗ tai chỉ làm công việc chuyển
vận, trong khi chuyển vận nó loại bỏ rất nhiều thứ. Những gì không lợi ích cho
bạn. Sau khi tuyển lựa âm thanh sẽ đến với bạn.
Bây giờ,
chúng ta khám phá đâu là trung tâm của bạn. Không phải là lỗ tai, bạn nghe từ
nơi nào đó rất sâu lắng. Lỗ tai chỉ đơn giản gởi đến bạn những âm thanh chọn lọc.
Thế thì bạn ở đâu và trung tâm ở đâu.
Nếu đang làm
việc với âm thanh, sớm hay muộn bạn rất ngạc nhiên. Vì trung tâm cũng không phải
ở đầu. Nó xuất hiện trong đầu vì bạn không nghe âm thanh mà bạn chỉ nghe nghĩa
ngữ.
Với tiếng nói,
đầu là trung tâm. Nhưng với âm thanh đầu không phải là trung tâm. Đó là tại sao
nước Nhật họ nhận định con người suy nghĩ không bằng đầu mà thông qua lỗ rún.
Vì họ đã trải nghiệm âm thanh trong một thời gian dài.
Bạn thấy mỗi
ngôi chùa đều có cái chuông to. Đó là dụng cụ sáng tạo âm thanh cho mọi người lắng
nghe. Người nào đó đang thiền định. Tiếng chuông vang lên. Sự náo động hình
thành qua tiếng chuông và âm thanh có thể làm mất sự yên tịnh.
Trong chùa, mỗi
người viếng chùa đều đến đánh chuông. Với người thiền định, hình như là sự náo
động và quấy rối. Không, không phải thế. Vì họ chờ đợi những âm thanh này.
Vậy mỗi người
viếng chùa là một sự hỗ trợ. Chuông sẽ rung liên tục. Âm thanh tiếp tục hình
thành và sự thiền định tiến dần trong hành giả. Ông ta ngắm nhìn từ trung tâm, nơi
mà âm thanh lắng sâu vào. Tiếng chuông vừa vang lên. Bây giờ tiếng chuông thứ
hai từ nơi nào đó bên trong người thiền định xuất hiện.
Nó ở đâu? Âm
thanh lúc nào cũng vang tại lỗ rún, không bao giờ ở đầu. Nếu vang ở đầu. Chắc
chắn, đó không phải là âm thanh mà chỉ là những dòng chữ và nghĩa ngữ. Khi bắt
đầu suy nghĩ về âm thanh, sự thuần khiết bị đánh mất.
Hiện nay, có
rất nhiều nghiên cứu về những đứa bé còn trong bào thai. Họ cho vang lên một âm
thanh. Đứa bé lập tức phản ứng lại. Chúng không bị tác động bởi ngôn ngữ vì
chưa hình thành trọn vẹn bộ não. Nó chưa được huân tập về lý luận và chưa biết
gì về ngôn ngữ.
Tuy không biết
ngôn ngữ nhưng chúng cảm nhận âm thanh; và âm thanh ảnh hưởng đến đứa bé nhiều
hơn mẹ. Vì người mẹ không nghe âm thanh mà nghe nghĩa ngữ. Chúng ta đón nhận những
âm thanh nhiễu loạn và đầy sự hỗn loạn; và những âm thanh này vang đến những đứa
trẻ chưa ra đời. Như thế, nó được sinh ra trong sự xáo trộn vì những tác động của
âm thanh nhiễu loạn và căng thẳng.
Ngay cả cây cối
cũng ảnh hưởng âm thanh. Chúng nó phát triển rất nhanh nếu có những âm thanh
sáng tạo chung quanh; và sẽ phát triển chậm nếu chung quanh đầy những âm thanh
nhiễu loạn. Như thế, chúng ta có thể giúp thực vật phát triển qua nhiều phương
tiện bằng âm thanh.
Có người cho
rằng:
"Vì giao
thông trên đường quá ồn ào và ô nhiễm nên con người không còn hài hòa và đi đến
tâm thức cuồng loạn." Điều này hình như chỉ là một giới hạn nhỏ trong cuộc
sống. Nếu nó phát triển quá nhanh và đúng như thế; có nghĩa là không còn hy vọng
nào cho nhân loại sinh tồn.
Những âm
thanh thường xuyên đập liên tục đến bạn. Nhưng nếu thường xuyên suy nghĩ về
nghĩa ngữ nó sẽ đi vào đầu bạn. Đó không phải là trung tâm. Như thế đừng bao giờ
suy nghĩ về nghĩa ngữ mà chỉ nên cảm nhận âm thanh. Đó là bí mật của Mantra (Mantra
chỉ là những âm vang và hoàn toàn vô nghĩa).
Tất cả thần
chú đều là âm thanh và hoàn toàn vô nghĩa. Nếu vị thầy nói: "Đây là ý
nghĩa của Mantra." Đó không phải là Mantra. Mantra không có một ý nghĩa
nào chứa đựng bên trong. Nó có sự vận hành nhưng không có nghĩa.
Nó tác động
điều gì đó bên trong bạn nhưng vẫn không có nghĩa. Nó chỉ thuần túy là âm thanh.
Đó là lý do chúng ta thường khai triển Mantra "Aum". Âm "Aum"
hoàn toàn vô nghĩa mà chỉ là âm thanh thuần khiết, và là âm thanh trong sáng
hình thành từ bên trong. Nếu có thể sử dụng âm thanh từ bên trong, có nghĩa là bạn
cùng sử dụng kỹ thuật như sự lắng nghe âm thanh.
Bạn có thể
nghe âm thanh khi sử dụng ngón tay hay bất cứ cái gì khác bịt lổ tai lại. Thế
thì các bạn nghe âm thanh. Nhưng là âm thanh gì; và tại sao có thể nghe được
khi đóng kín hai lỗ tai?
Chuyện xảy ra
tại nước Mỹ, chiếc xe lửa theo lịch trình xuyên qua vùng lân cận gần vào khoảng
hai giờ sáng. Khi con đường mới được thành lập và xe lửa không còn theo lộ
trình cũ. Thế là một hiện tượng kỳ lạ xảy ra.
Những người sống
trong vùng lân cận, nơi lộ trình xe lửa không còn hoạt động, tất cả mọi người
nghe thấy một thứ âm thanh huyền bí nào đó. Thế mới phiền hà cho cảnh sát. Có rất
nhiều người báo với cảnh sát hiện tượng lạ lùng này.
Thế là một cuộc
điều tra được mở ra và vấn đề gì đã xảy ra? Âm thanh lạ lùng gì được nghe vào
lúc hai giờ sáng? Họ chưa bao giờ nghe khi chuyến xe lửa còn chạy ngang qua và
vì họ quá quen thuộc.
Bây giờ, bất
ngờ xe lửa không còn ngang qua nữa. Và họ lúc nào cũng chờ đợi âm thanh trong
giấc ngủ. Âm thanh vào lúc 2 giờ sáng đã trở thành điều kiện hiển nhiên hiện hữu.
Họ chờ đợi nhưng âm thanh không thể vang lên.
Vắng mặt cái
được nghe và vắng mặt được nghe làm xuất hiện điều kỳ lạ. Họ cảm thấy không còn
bình an và không thể yên giấc. Và lần đầu tiên phát hiện về âm thanh: "Nếu
thường xuyên nghe điều gì đó; cho đến khi nó không tồn tại, bạn sẽ nghe được sự
"Vắng mặt âm thanh", và sẽ được nghe phần cực âm của âm thanh (thanh
âm vô thanh)"
Nếu nhìn bạn,
sau đó nhắm mắt lại. Hay nếu nhìn cửa sổ, sau đó nhắm mắt lại. Bạn sẽ nhìn thấy
âm bản của cửa sổ, và âm bản này rất mạnh. Nếu bất ngờ sau đó bạn nhìn vào tường,
âm bản sẽ phóng chiếu. Bạn nhìn thấy một cánh cửa ảo. Như phim chụp ảnh, nó
cũng có âm bản. Mắt không thể nhìn thấy âm bản. Nhưng lỗ tai có thể nghe tầng
thanh âm vô thanh. Khi đóng kín lỗ tai, bạn sẽ nghe thanh âm của vũ trụ. Với điều
kiện, tất cả âm thanh thô phải dừng ngay lại. Bất ngờ bạn nghe và cảm nhận âm
thanh vi tế. Âm thanh vắng mặt âm thanh khi khoảng cách hình thành để thiếu vắng
cái gì đó và bạn nghe được sự vắng mặt thanh âm. Thế là...
Sự nhận biết
như tiếng vang của âm thanh, vì thực sự nó không phải là âm thanh mà chỉ là sự
vắng mặt. Có thể nói: "Nó là âm thanh tự nhiên chưa được thể hiện thành tiếng
vang."
Nếu toàn thế
giới yên lặng, bạn sẽ nghe được sự yên lặng. Pascal nói: "Giây phút tôi
nghĩ đến sự vô định của vũ trụ. Đó là sự yên lặng làm tôi sợ hãi." Vì tiếng
vang chỉ có trên trái đất. Âm thanh cần khí quyển để vang dội.
Giây phút vượt
ra khỏi bầu khí quyển của trái đất, sẽ không có một tiếng động. Tất cả là "Thanh
âm vô thanh". Tất cả là sự yên lặng tuyệt đối và sự yên lặng này bạn có thể
cảm nhận ngay trên mặt đất nếu bịt kín hai tai hoàn toàn.
Các phi hành
gia được huấn luyện rất nhiều vấn đề, một trong những chương trình được huấn
luyện là: Sống trong yên lặng. Họ ở biệt lập trong căn phòng hoàn toàn yên lặng
để quen thuộc. Nếu không, có thể sẽ điên loạn trong môi trường không âm thanh.
Có rất nhiều vấn đề xảy ra cho họ; và đây là một trong những vấn đề sâu sắc nhất:
"Làm sao có thể thoát khỏi sự ràng buộc của âm thanh trong thế giới."
Vì thế, bạn cần thể hiện cuộc sống đơn độc.
Nếu lạc đường
trong rừng, bạn nghe tiếng vang. Tuy không biết đích xác nó phát ra từ đâu
nhưng bạn không sợ hãi lắm. Vì bạn tin rằng có người nào đó cùng hiện diện. Có
nghĩa là bạn không cô độc hay chỉ một mình.
Trong đám
đông, nếu bít hai lổ tai hoàn toàn và chuyển sự lắng nghe vào trong. Bạn hoàn
toàn đơn độc. Tất cả những ồn ào náo nhiệt đều tan biến. Sự nhiễu loạn qua âm
thanh được khép kín ngay vào lúc đó.
Sự vắng mặt
âm thanh là một trải nghiệm rất vi tế. Nhưng nó sẽ ban thưởng cho bạn điều gì?
Giây phút cảm nhận thanh âm vô thanh, bạn trở về chính mình. Âm thanh còn tồn tại
trong sự nghe. Có nghĩa là bạn còn hướng ngoại. Nên hiểu rõ vấn đề này. Bằng âm
thanh chúng ta liên hệ với đối tượng, chúng ta trao đổi và nhận lại những thông
tin với người khác.
Chúng ta quan
sát người đần độn, họ không giống mọi người. Người mù không bao giờ khác mọi
người. Nhưng người đần độn thể hiện gương mặt; cho bạn cảm giác có cái gì đó
không giống mọi người.
Họ gặp nhiều
khó khăn hơn người mù. Đối với người mù, vấn đề chỉ là không nhìn thấy, nhưng họ
có thể giao tiếp. Họ trở thành một phần tử trong nhân loại, là một thành phần của
xã hội, gia đình. Họ có thể yêu đương và giao tiếp bằng ngôn ngữ. Nhưng người đần
độn bước ra khỏi thế giới con người. Họ không thể giao tiếp, không thể trò chuyện
vì không thể biểu lộ chính xác những quy ước.
Thử mô phỏng
bạn trong phòng lạnh bằng kiếng cách âm. Không một âm thanh nào có thể xâm nhập.
Bạn không thể la, hét. Không thể làm bất cứ điều gì để thể hiện chính mình.
Âm thanh
không thoát ra ngoài. Trong phòng kiếng, bạn có thể nhìn thấy toàn thể đang
chuyển động chung quanh. Nhưng không một ai nói chuyện được với bạn và ngược lại.
Bạn rơi vào cơn khủng hoảng đầy tuyệt vọng và tất cả mọi sự việc trở thành ác mộng.
Người đần độn
lúc nào cũng trong cơn điên loạn, không thể tương tác trong quan hệ. Có nghĩa là
họ không còn là phần tử của xã hội và nhân loại. Họ không thể biểu lộ cảm xúc, không
thể đến với bất ai và cũng chẳng ai đến với họ. Khoảng cách không có sự nối kết
quan hệ làm cầu nối.
Nếu tiếng động
là chiếc xe chuyển di với người khác. Thế thì thanh âm vô thanh trở thành chiếc
xe chuyển di về bản thể. Với âm thanh bạn giao tiếp với mọi người. Và với thanh
âm vô thanh, bạn rơi vào vực thẳm của chính mình. Đó là lý do có rất nhiều kỹ
thuật sử dụng thanh âm vô thanh để chuyển di về nội tại.
Nên trở thành
người ngu và hoàn toàn câm điếc cho dù chỉ khoảnh khắc. Bạn không thể đi đâu
hơn là trở về chính mình. Bất ngờ, bạn nhận thấy mình đang đứng ở trong. Không
có sự chuyển động nào có thể xảy ra. Đó là tại sao người ta thường tu tập trong
yên lặng. Trong bản thể nội tại, tất cả những chiếc cầu nối liền để trao đổi
thông tin với người khác phải bị sụp đổ.
Gurdjeff thường
để thời gian yên lặng thật dài đối với cho học trò. Và ông nhấn mạnh không phải
ngôn ngữ mới có thể sử dụng. Vấn đề chính là không còn sự trao đổi thông tin.
Không tín hiệu, không cử chỉ ra dấu. Vì đó cũng là sự trao đổi thông tin. Ngay
cả ánh mắt hay tay chân, hay những biểu lộ trên gương mặt.
Không có bất
cứ dấu hiệu truyền thông nào được sử dụng. Yên lặng, yên lặng hoàn toàn có
nghĩa là không còn bất cứ giao tiếp nào với con người hay ngoại cảnh. Tuyệt đối
nhìn vào trong.
Tiếp theo, ông
bắt buộc nhóm khoảng 40 người sống chung trong căn nhà gỗ một tầng và ông nói:
"Nên sống trong căn nhà này như bạn chỉ có một mình. Bạn không nên ra
ngoài."
Bốn mươi học
trò ở đó và ông nói tiếp : "Đi vào và sống trong căn nhà giống như bạn sống
trong sự đơn độc. Không có bất cứ truyền thông hay liên lạc nào. Không nhận diện
ai là người quen biết hay không. Dù chỉ là ánh mắt. Chuyển hướng vào trong và
như chỉ một mình cư ngụ. Tất cả phải biến mất. Sống như thế ba tháng. Hoàn toàn
đần độn và câm điếc, cũng không rời khỏi căn nhà"
Tôi không biết
các bạn có quan sát hay không. Nhưng trong xã hội, những ai nói nhiều sẽ trở
thành nổi tiếng và như là người xuất chúng. Những ai giao tiếp với tư tưởng họ
trở thành người lãnh đạo tôn giáo, chính trị, nhà văn... Tại sao vậy? Vì phạm
vi họ hoạt động liên quan đến số đông. Có nghĩa là họ muốn mình nổi bật giữa số
đông.
Bạn có bao giờ
nghe người đần độn và ngu xuẩn trở thành người lãnh đạo không? Nhưng có thể bạn
nhìn thấy người mù trở thành lãnh đạo, không có vấn đề gì. Rất có thể ông ta trở
thành nhà lãnh tụ xuất chúng. Tuy mắt không hoạt động, nhưng tất cả năng lượng
chuyển hóa về lổ tai. Như thế có nghĩa người đần độn không thể trở thành lãnh tụ.
Vì họ không thể truyền thông nên không thể không thể là con người của tập thể
hay quần chúng trong xã hội.
Xã hội là tập
hợp được truyền thông bằng ngôn ngữ. Ngôn ngữ làm nền tảng căn bản để xã hội tồn
tại trong những mối quan hệ và giao tiếp. Vì thế, nếu rời bỏ ngôn ngữ, bạn sẽ
đơn độc. Tuy thế giới tràn ngập bao nhiêu là con người; nhưng khi bạn buông bỏ
ngôn ngữ, có nghĩa là bạn đi vào sự cô độc.
Meher Baba sống
40 năm hoàn toàn yên lặng. Ông ta làm gì trong yên lặng. Thực sự bạn không làm
gì cả trong yên lặng. Mỗi một hành động cho dù như thế nào đều là sự truyền
thông với người khác.
Ngay trong tư
tưởng, nếu hành động có nghĩa là tư tưởng phải dao động về một đối tượng. Nên
không còn hành động, tất cả còn lại chỉ là sự đơn độc. Nếu hoàn đơn độc trong
yên lặng; tức thì hành động không tồn tại.
Cho dù quán
tưởng làm điều gì đó cũng không thể. Hành động phải có sự tương tác... Nếu đã
buông bỏ ngôn ngữ từ bên trong. Tất cả hoạt động đều rơi rụng. Bạn vẫn chính là
bạn. Nhưng bạn không làm gì cả.
Baba nói với
học trò bằng cách viết trên giấy: "Vào một ngày đặc biệt, tôi sẽ phá vỡ sự
yên lặng." Nhưng sau đó, ông không thể; và tiếp tục yên lặng đến bốn mươi
năm. Cuối cùng, ông chết trong yên lặng. Vấn đề gì đã xảy ra? Và tại sao ông lại
nói: "Bây giờ vào ngày này... năm này... Tôi sẽ nói?" Tại sao ông ta
dời hoãn lại. Chuyện gì xảy ra bên trong. Và tại sao ông không giữ lời hứa?
Khi yên lặng
trong thời gian dài, bạn không thể quay về tiếng nói. Đó là điều không thể. Có
một quy luật nhưng ông không tuân theo. Vì thế, ông không thể trở lại. Có một
quy luật trong trò chơi cuộc đời là: "Con người không nên duy trì sự yên lặng
quá ba năm."
Một khi vượt
qua khỏi quy luật, bạn không thể quay về thế giới âm thanh. Có thể bạn rất cố gắng
nhưng vẫn không thể. Rất dễ dàng từ thế giới âm thanh trở về yên lặng. Nhưng rất
khó khăn từ yên lặng để quay về thế giới âm thanh.
Vượt quá ba
năm, sự vận hành của guồng máy không còn giống như xưa. Nó cần được sử dụng thường
xuyên. Thông thường, người ta có thể sống yên lặng khoảng ba năm. Khi vượt quá
ba năm vẫn sống trong yên lặng, cỗ máy vận hành vẫn có thể phát ra âm thanh
nhưng không còn là lời nói hay ngôn ngữ.
Khi trở nên
yên lặng, họ trở thành đơn độc. Và nó trở thành vô vị, tẻ nhạt khi giao tiếp.
Nói chuyện với người khác giống như nói chuyện với vách tường. Vì người sống
trong yên lặng trong thời gian dài. Nhận biết, người khác không thể hiểu bất cứ
điều gì ông ta nói và sau thời gian yên lặng kéo dài, ông ta không thể trở lại
thế giới âm thanh.
Baba cố gắng
nhưng không thể. Ông muốn nói lên điều gì có giá trị. Nhưng sự vận hành chuyển
động cần thiết không thể trở lại thanh âm dung tục. Do đó, ông ta chết trong sự
yên lặng.
Tuy nó rất hữu
ích cho bất cứ kỹ thuật nào bạn đang thể hiện. Nhưng sau một thời gian, bạn cần
làm ngược lại. Cần thay đổi đối cực. Như bạn có thể giữ yên lặng vài giờ, rồi
nói chuyện trở lại. Đừng rơi vào quy ước một chiều. Bạn sẽ ngập tràn sức sống
trong chuyển động. Có thể bạn thiền định vài ngày. Bất ngờ bạn dừng lại và làm
điều gì đó như sáng tạo ra sự căng thẳng trong bạn. Rồi quay lại thiền định.
Liên tục chuyển
động giữa hai cực. Bạn sẽ rất nhạy bén và tinh anh. Đừng bám cứng một cực. Một
khi bạn rơi vào quy ước, tất nhiên bạn không thể chuyển di sang cực khác.
Nếu không thể
chuyển di sang cực khác, đồng nghĩa rơi vào cực đoan và bạn sẽ chết. Sự chuyển
động liên tục tính và linh hoạt là một điều hoàn toàn tuyệt vời. Bạn cứ thử xem.
Gurdjieff khuyên
các học trò phải thay đổi bất ngờ. Ông nhấn mạnh về tuyệt thực. Sau đó, ông nói:
"Bạn nên ăn nhiều nếu có thể." Bất ngờ ông lại nói: "Bây giờ nhịn
ăn; sau đó lại tiếp tục ăn."
Ông cũng thường
nói: "Thức cả ngày lẫn đêm trong vài hôm, sau đó sẽ ngủ vài đêm" Sự
dao động giữa hai cực sẽ tặng cho bạn sức sống thật linh động.
Một phần là:
"Nghe âm thanh tận trung tâm." Phần khác là: "Dừng tất cả âm
thanh và cảm nhận "thanh âm vô thanh" tại trung tâm". Cả hai đều
cùng một kỹ thuật. Vậy, bạn có thể chuyển di cái này sang cái khác. Cái này hay
cái kia không phải là lựa chọn mà là cần thực hành cả hai trong liên tục tính.
Đầu tiên thực
hành phần một vài tháng. Sau đó, chuyển sang phần hai vài tháng. Bạn sẽ rõ biết
về hai cực. Nếu có thể chuyển di dễ dàng giữa hai cực, chắc chắn bạn luôn luôn
tươi trẻ. Chỉ những ai rơi vào quy ước cứng ngắt và cực đoan, phải trở nên già nua
và tàn lụi.
Như thế, tôi
nghĩ quá đủ cho ngày hôm nay.