Osho - Thế giới những Mật Điển
Chương 13: Kỹ thuật dừng lại
Khi có xung lực muốn làm việc gì,
Bất ngờ dừng lại.
Khi ham muốn hoặc dục vọng xuất hiện,
Chú ý,
Bất ngờ, ngưng hơi thở và dừng dứt
tư tưởng.
Dạo chơi cho đến khi mệt mỏi,
Thả người xuống đất trong sự buông
bỏ toàn diện.
Cuộc sống có
hai trạng thái quân bình. Một như nó là... Hai là hành động. Nguồn gốc bạn là tự
nhiên, thường ở trong bạn, bạn không cần làm gì để đạt được. Bản thể tự nhiên bẩm
sinh, không cần sở hữu, không một khoảng cách giữa bạn và chân tánh tự nhiên. Bạn
chính là nguồn của sự sống.
Hành động là
để đạt đến cái gì đó. Khi làm bất cứ điều gì, hành động đó không phải là tự
nhiên. Nếu làm, nó phải xảy ra. Nếu không hoạt động, đương nhiên không thể xảy
ra. Tất cả sự kiện trên không phải là vận hành tự nhiên.
Ðể bảo tồn sự
sống, bạn cần rất nhiều hành động. Từ từ sự hoạt động trở thành chướng ngại
ngăn chặn nhận biết về bản thể tự nhiên vì những sinh hoạt thường nhật bọc
chung quanh và sống trong sự giới hạn.
Nhưng không
thể sống cách ly với hành động và những hành động lại có tính cách quy ước chứ
không phải bản thể. Do đó, khi tạo tác phải có nhân và quả. Vì thế hành động trở
thành nhân, và quả là sự tích lũy tài sản và danh vọng.
Việc đầu tiên
cần ghi nhận khi bắt đầu đi vào kỹ thuật là:
"Bất cứ
những tạo tác không phải bản thể tự nhiên.
Trạng thái tự
nhiên là tiền đề tạo thành vật chất,
nhưng tâm trí
thường xuyên xen vào hành động
và quyết định
tư hữu."
Vậy làm sao
thoát khỏi tâm trí hay áp đặt; do ngộ nhận thức phô diễn là thực, và làm sao có
thể thấm nhuần vào trung tâm? Ðó là tôn giáo bạn tìm kiếm, và cũng là niềm khao
khát của những người yêu thích "Chân, Thiện, Mỹ".
Nhận biết căn
bản về sự sống thực tại của nhân loại, của tâm thức tối hậu, bản thể sự sống.
Ngoại trừ, bạn thông hiểu tận tường giữa thế giới quy ước và trung tâm, sẽ có
khả năng nhận biết về Mật điển đang thảo luận.
Vậy hãy ghi
nhớ:
Thứ nhất:
Bạn có tiền, tri
thức, danh vọng..., có nghĩa là tư hữu bất cứ điều gì. Đó là hiện tượng không
phải bạn. Bạn chỉ dung chứa, sở hữu. Bạn hoàn toàn khác biệt.
Thứ hai: Khi
làm bất cứ điều gì, có nghĩa là không phải tự nhiên. Vì bạn có thể làm hay
không làm. Ví dụ: Cười, cũng có thể không và có thể có. Bạn chạy nhưng có thể
chạy hay không chạy. Nhưng khi bạn "là" lại không có sự lựa chọn. Sự
sống của bạn vốn không thể chọn vì đã sẵn có.
Hành động là
sự lựa chọn, vì thế chúng ta có thể làm hay không làm. Bạn có thể làm "điều
nầy" hay "không làm điều nầy". Bạn có thể trở thành vị thánh hay
tên trộm, nhưng dù vị thánh hay kẻ trộm đều thuộc về hành động.
Bạn có quyền
quyết định, bạn có thể chọn, có thể thay đổi. Vị thánh biến thành kẻ trộm và
ngược lại, nhưng đều không phải gốc rễ của bạn. Sự sống của bạn vốn có trước vị
thánh hay kẻ trộm.
Ai chạy. Ai
cười. Ai ăn trộm. Ai trở thành vị thánh. Trạng thái tự nhiên lãnh đạo tất cả
hành vi chuyển động. Hành động có thể chọn lựa, nhưng nguồn gốc sự sống không
thể thay thế.
Bản thể tự
nhiên là chủ nhân và sẵn sàng hiện tiền từng thời khắc. Bạn không thể có bất cứ
hành động gì về bản thể tự nhiên.
Nên nhớ:
"Tài sản,
sự giàu có hay hành động;
Giống như
vòng đai bao quanh và vây bọc trung tâm"
Bạn là trung
tâm. Trung tâm là sự sống hay vô ngã. Bất cứ định danh nào bạn muốn. Nhưng
trung tâm là điểm sâu kín. Làm sao có thể chạm điểm sâu thẳm nầy? Ngoại trừ người
nào chạm đến, nhận biết, phát hiện. Còn không, không ai có thể đạt đến trạng
thái phúc lạc vĩnh hằng. Và cũng không thể biết về sự bất tử, cũng không thể biết
về sự toàn thiện. Trừ phi trực nhận trung tâm. Nếu không vẫn lưu trú trong cảm
xúc muộn phiền, giận dữ và đau khổ. Phạm trù chu vi là biên giới của địa ngục.
Những kỹ thuật chứa những thông điệp để mở cánh cửa trung tâm.
Dừng!
Kỹ thuật đầu
tiên là dừng lại.
Khi có xung lực
muốn làm điều gì đó.
Nên dừng lại.
Kỹ thuật chú
tâm về dừng lại ngay khoảng giữa. George Gurdjieff phổ biến kỹ thuật ở phương
Tây, nhưng không ý thức về "Vigyana, Bhairava, Tantra". Ông tu tập kỹ
thuật ở Tây Tạng từ những Lama và mang tinh túy kỹ thuật về truyền dạy. Rất nhiều
người truy tầm, tìm tòi, nhận biết và sáng tỏ trung tâm thông qua kỹ thuật "Dừng
lại" gọi là "Chod" hay cắt đứt.
Nguồn gốc kỹ
thuật phát sinh từ Vigyana Bhairava Tantra. Phật giáo rút ra từ Vigyan Bhairava
Tantra và Sufis cũng vậy; nghĩa là Mật điển là căn bản cho tất cả kỹ thuật được
biết đến trên thế giới.
Gurdjieff áp
dụng kỹ thuật đơn giản bằng phương cách nhẹ nhàng. Ví dụ: Ông gọi tất cả các vũ
công trong đoàn ra nhảy múa. Bất ngờ, ra lệnh "Dừng lại!" Khi
Gurdjieff lên tiếng ngưng lại, tất cả phải đứng lại.
Khi âm thanh
ngưng bặt, toàn thể vũ công dừng động tác một cách tức khắc. Ngay tại chỗ trong
tâm trạng không chờ đợi mệnh lệnh. Không thay đổi, không cố di chuyển. Không điều
chỉnh hay thêm bớt. Nếu đang đứng một chân trên mặt đất. Tức thì giữ nguyên một
chân không cố lấy thăng bằng.
Nếu té lại là
vấn đề khác. Bạn không được đồng lõa với sự ngã quỵ. Nếu mắt mở phải giữ nguyên
trong tư thế mắt trợn trừng. Bạn không thể nhắm mắt và ngược lại. Tập trung cao
độ. Đó là định tâm, phải rõ ràng trong từng hành động khi dừng lại và chính bạn
trở thành bức tượng.
Sự huyền diệu
sẽ xảy ra. Vì trong chuyển động nhảy múa, bất ngờ bạn bất động. Ngay lúc đó,
khoảng hở xuất hiện. Cắt đứt tất cả là những năng động thường nhật phân chia
thành hai thân và tâm. Khoảng lặng sẽ xuất hiện.
Thân và tâm
đang hòa quyện quay cuồng trong chuyển động. Bất ngờ bất động. Thân vẫn còn
khuynh hướng muốn hoạt động, đang trong quán tính chuyển động, đó là quán tính
xung động của năng lượng. Dừng ngay lại.
Thí dụ đang
nhảy, thân chưa sẵn sàng dừng lại. Thân vẫn trong quán tính chuyển động. Cắt đứt.
Khoảng lặng sẽ xảy ra. Khoảng lặng chính là sự sống. Bạn cảm nhận xung động
đang chuyển động giữa thân và tâm. Nhưng bạn tách rời. Tuy nhiên, vẫn có thể tự
lừa mình. Sự đồng lõa này rất vi tế và tinh vi. Tất nhiên, khoảng lặng chắc chắn
không thể xảy ra.
Ví dụ bạn cảm
thấy không thoải mái. Nhưng vị thầy hét: "Dừng lại", bạn nghe nhưng
không thi hành. Vẫn còn muốn thoải mái, sau đó dừng lại. Tất nhiên không có gì
xảy ra.
Khi tự gạt gẫm,
không phải do vị thầy mà chính bạn đã đánh mất cơ hội đi vào trọng điểm của kỹ
thuật. Bất ngờ, dừng lại ngay lập tức. Không làm gì cả. Có thể tư thế không thuận
tiện, bạn sợ hãi và té nhào. Có thể bị gãy xương và dù thế nào đi nữa cũng
không thành vấn đề.
Bất cứ sự lưu
tâm nào cho dù nhỏ cũng là tự lừa gạt mình. Đột ngột giống như cái chết sẽ tạo
thành khoảng lặng. Sự dừng lại của thân và tâm thức chính là trung tâm. Ngoại
biên và trung tâm hoàn toàn phân cách. Phương pháp "cắt đứt" sẽ giúp
bạn cảm nhận bản thể. Lần đầu tiên, bạn biết về trung tâm, và Gurdjieff áp dụng
kỹ thuật này để giúp rất nhiều người.
Kỹ thuật được
sử dụng với nhiều phương cách, vậy hãy làm quen về cách vận hành đơn giản. Bạn
đang năng động trong sự vận hành. Hãy hoàn toàn quên mình và chung quanh, sự hoạt
động trở thành trung tâm. Thí dụ: Khi bạn buồn và khóc. Bất ngờ tôi nói: "Dừng
lại!" Bạn dừng lại ngay lập tức và hoàn toàn tách rời khỏi thân.
Khi hành động,
bạn bị cuốn trong vận hành. Hãy quan sát sâu sắc về hoạt động tự thân. Bất ngờ
dừng lại. Bạn rời khỏi hành động. Và với trạng thái tự nhiên sẽ dẫn bạn về
trung tâm.
Thông thường
đang làm bất cứ việc gì, có nghĩa là từ chuyển động nầy sang chuyển động khác.
Chúng ta tiếp tục như sợi dây chuyền từ A đến B, từ B cho đến C. Buổi sáng, thức
dậy là khởi động hoạt động và đến bây giờ tiếp diễn hoạt động liên tục trong
ngày.
Bạn thay đổi
rất nhiều hoạt động, nhưng bạn không yên lặng cho dù trong giây. Vậy làm sao bất
động? Rất khó khăn khi các bạn cố gắng bất động. Nhưng càng cố gắng bất động
lúc nào cũng biến tấu sang trạng thái hoạt động.
Có rất nhiều
người cố gắng để yên lặng. Ngồi trong tư thế đức Phật và cố gắng yên lặng. Nhưng
làm sao cố gắng được. Càng nỗ lực là tăng thêm hoạt động. Có nghĩa là lúc nào bạn
cũng từ trạng thái tĩnh sang động. Bạn có thể bức bách, bắt buộc để đứng yên. Sự
thúc bách nầy lại là hoạt động của tâm thức.
Ðó là nguyên
nhân những người thiền định chẳng bao giờ thấy gì mới lạ. Bởi sự bất động của họ
làm tăng thêm cho hoạt động cho thức phô diễn. Nếu thường hát bài hát quen thuộc,
bây giờ chuyển hướng hát những bài thánh ca. Bạn có thể hát chậm lại, nhưng chẳng
có gì khác biệt. Cả hai đều là sự hoạt động. Bạn chạy, đi bộ, đọc sách, đó là
những chuyển động. Kể cả cầu nguyện. Bạn thay đổi từ sinh hoạt nầy sang sinh hoạt
khác. Cuối cùng khi đi ngủ, bạn vẫn hoạt động.
Sự chuyển động
không hề dừng, vì tiềm thức hoạt động liên tục. Những vật sở hữu, tài sản...
lúc nào cũng đầy dẫy trong tâm thức. Người văn minh, chỉ cần một vài giây họ có
thể rơi vào giấc ngủ, nhưng trong sự không rõ biết. Tuy không còn biên giới, nhưng
trong trạng thái hoàn toàn mệt mỏi, tê liệt và vô thức.
Ðó là tại sao
Hindu thường nói giấc ngủ không mộng mị, định tối hậu và định rõ biết toàn diện
gần như giống nhau. Chỉ có điểm khác biệt và sự khác biệt này rất to lớn, đó là
"Tỉnh thức".
Trong giấc ngủ
không mộng mị, bạn ở ngay trung tâm bản thể nhưng không rõ biết và không ý thức.
Cũng như trong định tối hậu, bản thể tại trung tâm; nhưng hoàn toàn không sáng
tỏ. Đó là sự khác biệt rất lớn lao. Cho dù ngay trung tâm bản thể mà không ý thức
cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Khi tỉnh giấc,
giấc ngủ làm bạn tươi mát, nhiều sức sống. Vũ trụ cho bạn nhiều sinh khí hơn.
Buổi sáng, thức dậy cảm thấy mới lạ và an lạc. Nhưng không nhận thức rõ biết đầy
đủ. Dù ở ngay tại trung tâm, đời sống vẫn như thế, tẽ nhạt và đau đớn.
Trong định,
rõ biết toàn diện. Bạn bước vào cánh cửa trong sáng, hoàn toàn tỉnh thức. Chỉ cần
một lần ở tại trung tâm trong trạng thái sáng tỏ và rõ biết, bạn sẽ chuyển hóa
và không còn như xưa nữa.
Bây giờ, bạn
biết bạn là ai. Bạn biết tất cả những gì sở hữu, hành động chỉ là phiến diện.
Thế giới ngoại vật chỉ là những gợn sóng của dòng sông. Không phải bản thể tự
nhiên.
Với kỹ thuật
dừng lại. Bất ngờ bạn rơi vào trạng thái bất động. Điểm quan trọng là bất ngờ.
Vì cố gắng tỉnh lặng là chuyển hướng sang vận động. Ðừng cố gắng tạo trạng thái
bất động. Không nên tác động. Ðó là ý nghĩa của: "Dừng lại".
Bạn đang chạy
và tôi nói: "Dừng lại" Ðừng cố gắng dừng. Nếu cố gắng là đánh mất cơ
hội. Thí dụ, bạn ngồi đây, tôi nói: "Dừng lại" Ngưng lập tức , không
nên để mất giây phút nào.
Nếu cố gắng
và điều chỉnh, bạn sắp xếp rồi ngồi xuống: "Ðược rồi, bây giờ tôi dừng lại"
là hụt mất cơ hội. Nên ngay tức khắc trước khi tư tưởng xuất hiện. Căn bản là đừng
cố gắng. Chỉ đơn giản nhẹ nhàng "Dừng lại!"
Bạn có thể tu
tập kỹ thuật vào mọi lúc mọi nơi. Bạn đi tắm, bất ngờ ra lệnh dừng lại. Dừng lại
ngay tức khắc cho dù khoảnh khắc. Bạn cảm thấy hiện tượng mới lạ xảy ra. Đột
nhiên, mọi sự dừng lại và bạn rơi vào trung tâm. Không phải chỉ thân mà tâm đồng
ngừng hoạt động.
Khi bạn nói dừng
lại, dừng luôn hơi thở. Để tất cả mọi sự dừng lại và không còn hơi thở. Không
còn chuyển động thân. Mỗi giây phút duy trì trong sự dừng lại là thưởng thức và
thấm nhuần khoảng lặng.
Với vận tốc
hoả tiển bất ngờ bạn rơi vào trung tâm. Ngay cái thoáng thấy là sự huyền diệu.
Một cuộc cách mạng làm vỡ tung toàn diện. Kỹ thuật "Dừng lại" thay đổi
từ từ con người bạn. Bạn có cái nhìn thoáng hơn, trong sáng và rõ ràng hơn. Ðó
là tại sao bất động, tự tại hay yên lặng không thể cố gắng hay huân tập.
Áp dụng kỹ
thuật một cách đột ngột. Không chuẩn bị, và thể hiện khi bạn không chuẩn bị. Vì
vậy, vị thầy rất cần thiết để giúp đỡ bạn. Ðây là phương pháp dành cho một nhóm
người. Nếu bạn nói dừng lại, có nghĩa rất dễ lừa mình. Ðầu tiên nên thoải mái
và sau đó hét lên "Dừng lại!"
Khi rõ biết
thì không sắp đặt. Khi không rõ biết, bạn sẽ lập thành công thức để ra lệnh. Bạn
nói: "Bây giờ, tôi dừng lại." Nếu vận hành qua tâm trí, đó là một kế
hoạch, một dự tính. Chắc chắn sẽ vô hiệu quả và kỹ thuật không giúp được gì cho
dù một chút.
Một nhóm người
cùng thực tập có kết quả tốt nhất. Vị thầy cùng làm việc, cùng tu với các bạn
và thỉnh thoảng sẽ hét lớn: "Dừng lại!" Chính ông tìm thấy khoảnh khắc
cần thiết. Cho dù bạn trong tư thế không thuận lợi và thoải mái.
Thỉnh thoảng
khi lái xe. Bất ngờ bạn chựng lại vì chiếc xe khác gần như lao vào bạn. Trong
khoảng khắc sắp xảy ra, tâm trí bạn ngưng hoạt động. Hơi thở dừng lại. Tất cả mọi
sự gần như dừng lại. Rất nhiều lần bạn bắt gặp như cơ hội như thế và bạn có thể
trở về trung tâm. Nhưng thường thì chúng ta đánh mất cơ hội.
Tôi kể cho
các bạn câu chuyện: Tôi đang ngồi xe và tai nạn xảy ra. Đó là một trong những
tai nạn đột ngột đẹp nhất xảy ra. Trong xe có 3 người cùng ngồi; nhưng họ đánh
mất thời cơ để làm cuộc cách mạng bùng vỡ tâm thức. Họ không biết nắm lấy cơ hội.
Chiếc xe lăn xuống đồi và rơi xuống sông. Một dòng cạn dưới chân đồi. Chiếc xe
bị lật úp và cả ba chỉ biết khóc và la hét.
Người phụ nữ
ngồi bên tôi gào thét: "Tôi chết mất, ai sẽ lo cho con tôi?" Tôi nói:
"Nếu cô chết, ai sẽ nói lên điều nầy?" Nhưng cô ta vẫn run lẩy bẩy và
nói lảm nhảm "Tôi chết mất và việc gì sẽ xảy ra cho những đứa con tôi?"
Sau đó, chúng
tôi tìm lối thoát và kéo cô ta ra khỏi xe, cô vẫn nói như thế suốt 30 phút, sau
đó mới bình tĩnh lại. Như thế có nghĩa là cô ta đánh mất thời điểm quan trọng
nhất của đời cô. Lỡ một cuộc cách mạng tâm linh tuyệt đẹp!
Bất ngờ, cô
ta dừng lại hết mọi sự. Không ai có thể làm gì khác hơn. Chiếc xe rơi từ cây cầu
xuống đồi. Tất cả cố gắng không còn cần thiết. Không một ai có thể cử động, nhưng
tâm trí vẫn phô diễn trong lo sợ và chỉ biết than khóc.
Khoảng khắc
vi tế đã trôi qua, theo lẽ thường khi nguy hiểm, tâm trí tự nhiên dừng mọi hoạt
động. Tại sao? Vì tâm trí vận hành theo quán tính đơn điệu, nhàm chán và tẻ nhạt.
Trong tai nạn,
bạn không thể nào chỉ đạo được tâm trí. Khi đã sẵn sàng. Khi vượt qua những
thói quen thì không gì được xem là tai nạn. Tai nạn chỉ có nghĩa khi bạn chuẩn
bị thể hiện một việc gì.
Những sự việc
bất ngờ xảy ra từ chỗ không biết trước. Không chuẩn bị. Lý trí không thể xử trí,
vì nó chưa chuẩn bị và chưa hề huân tập. Lý trí muốn sự việc không xảy ra nhưng
không thể. Ngoại trừ, bạn bắt đầu chuyển sang việc gì khác mà nó đã biết.
Người phụ nữ
khóc, vì không ý thức việc đang xảy ra. Không ý thức cô đang sống. Cô chưa sống
trong từng giây khắc hiện tiền. Thực ra cô ấy nên đối diện với những đứa con, cái
chết và tất cả...
Chúng ta hoàn
toàn bất lực và không thể làm gì lúc đối diện với sự việc đang xảy ra. Có thể
nói rằng: "Điều có thể làm là chỉ cần ý thức sáng tỏ đầy rõ biết sự việc
phải thế."
Sự việc đang
xảy ra như nó xảy ra thế thôi. Mỗi một thời khắc nên hiểu biết khi có biến cố bạn
sẽ làm gì. Sự sáng tỏ lúc nào cũng trong bạn, đương nhiên tâm trí phải dừng lại
và chết. Ðó là lí do tại sao những người gặp nguy hiểm thường thấy hình như có
cái gì đó thiêng liêng hay bí mật xuất hiện trong họ.
Nếu ngồi xe
vượt lên 90 miles, 110 miles, 120 miles/hour. Tâm trí bạn không còn khả năng hoạt
động, vì điều nầy thức chưa được chuẩn bị. Với vận tốc khốc liệt, tất cả mọi sự
rơi vào khoảng vắng lặng rởn da gà, rợn tóc gáy. Ngay giây phút đó, bạn rơi vào
trung tâm.
Kỹ thuật này
giúp trở về trung tâm, bạn không cần phiêu lưu mạo hiễm, không cần tìm kiếm tai
nạn, chờ đợi biến cố hay bất cứ sự nguy hiễm nào. Nên nhớ điều tôi nói: "Bạn
không thể sử dụng kỹ thuật, là điều tôi muốn nhấn mạnh."
Vì kỹ thuật
là bất ngờ bạn dừng lại. Phải bất ngờ, bạn không chuẩn bị, không suy tính, không
dự định kế hoạch dừng lại. Không phải sau khi suy nghĩ thật kỹ rồi nói: "Đúng
12 giờ trưa tôi dừng lại."
Hãy để cho mọi
sự chưa được biết xảy ra. Tất cả mọi việc xảy ra chỉ khi nào bạn không đề phòng
hay dự tính. Hãy trong trạng thái không biết gì, không sơ đồ, không biểu thị, không
để tri thức xen vào.
Ðó là kỹ thuật:
"Khi có
xung lực làm việc gì,
Bất ngờ dừng
lại."
Ðây là một
trong những chiều hướng của kỹ thuật"Dừng lại". Thí dụ: Bạn muốn nhảy
mũi, bạn có cảm nhận xung lực xuất hiện. Bạn cảm thấy sắp nhảy mũi. Bây giờ, ngay
lúc này bạn đừng làm gì cả, dừng lại mọi ý thức. Và bạn phải làm gì bây giờ? Bạn
có thể dừng nhảy mũi được không? Nếu cố gắng đừng nhảy mũi, tức thì nó càng
thôi thúc. Khi tư tưởng dừng lại, tâm trí bạn sáng suốt hơn. Cảm giác mẫn cảm
hơn, nhạy bén hơn.
Hoàn toàn chú
tâm ngay tại đó và ý thức nầy giúp nhảy mũi nhanh hơn. Có thể nói rõ hơn là:
"Bạn không thể không nhảy mũi. Nhưng có thể dừng chính con người bạn."
Như thế, làm
gì bây giờ? Bạn cảm nhận muốn nhảy mũi. Ðơn giãn, "Dừng lại!" Ðừng cố
gắng không nhảy mũi, chỉ dừng lại tất cả. Ðừng hoạt động. Chủ yếu là hoàn toàn
không chuyển động kể cả hơi thở vào, ra.
Khoảnh khắc dừng,
và cảm nhận xung lực thoáng qua. Xung lực năng lượng nhẹ nhàng phóng thích và
chuyển hướng về trung tâm. Vì khi nhảy mũi là bạn đang phóng thích năng lượng.
"Xung lực"
dao động quá nhiều năng lượng tồn đọng, cần phóng thích vì không thể tiêu thụ
hay thẩm thấu về trung tâm. Bạn cần giải phóng khỏi thân vật lý. Ðó là lý do, sau
khi nhảy mũi bạn cảm thấy tốt hơn và trạng thái nhẹ nhàng hơn.
Tại sao nhà
tâm lý học, Pavlov. B. F và nhiều người khác cho rằng tính dục giống như nhảy
mũi. Đó chỉ là phản ứng của thân vật lý không gì khác. Hay có thể nói nhảy mũi
cũng là tính dục.
Bạn tích trữ
quá nhiều năng lượng và cần giải phóng bớt bằng cách nhảy mũi. Thế thôi. Khi
năng lượng được tống ra bạn cảm thấy thư giãn hơn. Không còn dồn nén hay ức chế.
Bạn cảm thấy mình tốt hơn, thư giãn, nhẹ nhàng. Hay nói cách khác. Tâm lý không
còn bị ức chế.
Khi có xung lực,
chẳng hạn muốn làm điều gì đó, nên"Dừng lại !" Không chỉ riêng thân vật
lý, mà tất cả xung lực thân, tâm đều có thể ứng dụng vào kỹ thuật. Thí dụ: Sắp
uống nước, bạn chạm vào ly nước. Bất ngờ dừng laị. Để tay nguyên vị trí.
Để sự mong muốn
và khao khát trong bạn. Bạn dừng lại hoàn toàn. Ly nước ở ngoài, sự khát nước
bên trong. Bàn tay giữ chiếc ly, mắt nhìn vào ly và "Dừng lại!" Không
hơi thở, không chuyển động. Có nghĩa như bạn đang chết!.
Mỗi xung lực
chuyển động, năng lượng được phóng thích và chuyển hóa về trung tâm. Khi dừng
toàn bộ thân tâm. Bạn quay về về nguồn. Vì sao ? Tất cả năng lượng vận chuyển đều
hướng ngoại. Vì thế nên ghi nhớ "Xung lực"là sự vận chuyển năng lượng
hướng ngoại, nghĩa là bạn đang rời khỏi trung tâm.
Ghi nhận thêm
một điểm: Năng lượng lúc nào cũng không ngừng chuyển động; cho dù hướng nội hay
ngoại. Năng lượng không thể đứng yên hay bất động. Ðây là định luật vận hành. Nếu
hiểu được định luật chuyển động của năng lượng. Các bạn sẽ thực hành kỹ thuật
thật dễ dàng.
Năng lượng chuyển
động miên viễn từ vô thủy đến vô chung, dù hướng ngoại hay nội. Năng lượng
không thể nào bất động. Nếu bất động, đồng nghĩa không có sự sống. Tất cả mọi
việc phải chuyển động theo một cách nào đó.
Khi xung lực
xuất hiện, nghĩa là năng lượng muốn thoát ra. Ðó là lý do bàn tay bạn chạm cái
ly. Khi mong muốn làm một điều gì. Tất cả năng lượng hoạt động bắt nguồn từ
trung tâm chuyển hướng ra ngoài.
Khi dừng lại
đột ngột, năng lượng không thể nào đứng yên, nó phải chuyển hướng. Bạn trở nên
bất động, nhưng năng lượng thì không... Nếu không thể hướng ngoại. Tất nhiên nó
phải quay ngược vào trong và trở về trung tâm.
Năng lượng vận
hành như thế nào? Khi không thể hướng ngoại, tư động nó chuyển hướng về trung
tâm vì không thể đứng yên. Vì thế mỗi khi năng lượng hướng ra ngoài do cảm xúc.
Bạn dừng lại, tất cả vận hành dừng lại và tự nó chuyển hướng về trung tâm. Năng
lượng được bảo tồn và quay về gốc.
Ðó là sự chuyển
hóa năng lượng theo chiều hướng tự nhiên trong từng thời khắc mà chúng ta không
rõ biết. Khi giận, bạn cảm thấy muốn đánh ai hay hủy diệt tất cả. Bạn muốn bạo
động, Ngay lúc này tôi nghĩ, bạn nên áp dụng kỹ thuật.
Ví dụ bạn giận
dữ, muốn tung hê tất cả mọi thứ. Bạn thèm đập phá, la hét... Dừng ngay lại, kể
cả hơi thở và tâm trí dừng lại. Tất cả đều bất động cho dù bạn đang trong tư thế
nào. Năng lượng bắt đầu chuyển hướng về trung tâm và hướng bạn về lòng tử tế và
yêu thương.
Lúc đầu, có
thể bạn thấy mình là một diễn viên, bạn đang đóng một vở kịch. Có thể bạn thắc
mắc: "Làm sao có thể yêu thương? Làm sao có thể yêu ngay giây phút đang giận?"
Nghĩa là bạn chưa biết gì về sự vận hành.
Ngay giây
phút đó, bạn mới có thể yêu thương. Vì năng lượng được đánh thức, có đáp ứng
cao do xung lực kích hoạt. Năng lượng chuyển động do những cảm xúc. Nó cần hoạt
động, cần biểu lộ trạng thái nào đó.
Nếu biết dừng
lại và chuyển hướng. Năng lượng sân hận sẽ chuyển hoá thành tình yêu và lòng tử
tế. Lúc ấy sẽ cảm nhận luồng năng lượng thuần chất hồn nhiên chưa bao giờ được
sống.
Ðó là lí do tại
sao chúng ta không thể bước vào ngưỡng cửa tình yêu, ngoại trừ giận dữ hay bạo
động. Và chỉ có thể đi sâu thẳm vào tình yêu khi nguồn năng lượng chuyển động
mãnh liệt. Bạn có thể không nhận ra, nhưng rất thường xảy ra trong cuộc sống, vợ
chồng thường gây gỗ trước khi yêu đương.
Vợ hay chồng
thường gây chiến. Họ trở nên giận dữ, hung bạo để rồi tiếp tục yêu đương. Ngay
chính họ cũng không hiểu những gì xảy ra. Rồi tất cả trở thành thói quen trong
cuộc sống. Nên khi nào, cuộc chiến xảy ra. Có nghĩa sắp đến lúc gần gũi xác thịt.
Đến ngày nào đó, không còn cãi vã, có nghĩa là họ không thể yêu.
Ðặc biệt, tại
những làng nhỏ ở Ấn Ðộ những người vợ vẫn bị đánh đập. Nếu người chồng không
còn vũ phu, có nghĩa là ông ta không còn yêu vợ. Và những người vợ nhận ra:
"Chồng họ không còn bạo động là tình yêu đã kết thúc." Khi không còn
gây chiến đồng nghĩa với tình yêu đã chấm dứt.
Tại sao? Tại
sao có sự kết hợp giữa tranh cải và tình yêu? Sự liên kết nầy bắt nguồn cùng một
năng lượng nhưng chuyển vận theo chiều hướng khác. Bạn có thể gọi là "tình
yêu" hay "hận thù". Ðó là hai mặt của hiện tượng nhưng cùng một
tính chất.
Vậy ai không có
khả năng sân hận sẽ không có khả năng yêu thương, và tình yêu được định nghĩa
tùy thuộc chiều hướng tâm thức mỗi người. Con người nếu không giận dữ hay điên
loạn sẽ trở nên lạnh cảm. Tuy nhiên, có thể họ có rất nhiều tình yêu. Nhưng
không phải là tình yêu chân chính.
Tình yêu của Ðức
Phật rộng mở và tròn đầy, khác hẳn với tình yêu của chúng ta. Ðó là lí do tại
sao tình yêu của đức Phật được gọi là lòng bi mẫn. Người ta không gọi là yêu
thương mà cao quý hơn thế nữa và được định danh là "Từ bi", bởi vì
tình yêu chúng ta là năng lượng xung động của sân hận và bạo động.
Khi năng lượng
chuyển di, có thể chuyển hướng từ hận thù sang yêu thương. Tuy thế, năng lượng
chỉ là một và năng lượng phải được hướng vào trong. Vậy bất cứ khi nào có xung
lực muốn làm một điều gì, nên "Dừng lại!"
Không phải là dồn
nén hay căng thẳng. Ðừng bao giờ tập trung bằng áp lực mà nên xem đó là trò
chơi của năng lượng. Hết mình và trọn vẹn với năng lượng. Nhận biết rõ ràng sự
vận hành hướng nội. Nhưng ghi nhớ xung lực phải thực thể và xác thực. Nếu không
chẳng có gì xảy ra.
Thí dụ: Không
khát nước, bạn lấy cái ly và bất ngờ dừng lại. Không gì xảy ra, vì năng lượng
chưa vận hành. Nếu muốn yêu thương vợ, chồng hay bạn bè. Muốn ôm, muốn hôn họ, "Dừng
lại!" nhưng với xung động năng lượng đang hiện diện và đầy tính xác thực.
Nếu lúc đó
không có năng lượng xung động mà chỉ là hành động trấn an, chỉ là cái hôn nhạt
nhẽo và khi bạn dừng lại, không gì xảy ra cả vì không có sự vận hành năng lượng
bên trong.
Xung lực phải
trung thực và chính xác. Chỉ xung động thực sự mới làm năng lượng chuyển động.
Đến khi bất ngờ dừng lại chính năng lượng đó treo lơ lững. Và vì không thể
phóng ra nên quay lại vào trong. Năng lượng phải chuyển động cũng không thể đứng
yên nên buộc quay về trung tâm.
Chúng ta thường
rơi vào lầm lẫn lấy giả làm thực. Như ăn vì thời gian quy định mấy giờ phải ăn
chứ không phải vì đói. Vì thế kỹ thuật không tác dụng vì thực sự không đói. Có
nghĩa là năng lượng chưa hoạt động.
Lúc ấy, thân vật
lý không đòi hỏi tiêu thụ năng lượng nhưng không ăn thì cảm thấy trống vắng, hụt
hẩng. Nếu duy trì không ăn thêm một khoảng thời gian, bạn quên cơn đói và trạng
thái đói sẽ giảm thiểu và lắng xuống.
Trạng thái đói
thực sự càng lúc càng tăng trưởng vì bị kềm hãm. Nếu cái đói xác thực, đúng lúc
bạn sẽ đói dữ dội. Nếu chỉ theo quán tính, bạn hoàn toàn quên hẳn. Thực sự
không có cái đói đúng giờ. Trạng thái đói là giả và chỉ là cảm giác theo quán
tính vận hành. Trong đó, không có năng lượng, chỉ là thức phô diễn hoạt động và
ra lệnh: "Bây giờ đến giờ ăn, vậy đi ăn." Cũng như thế, nếu bạn cảm
thấy buồn ngủ, "Dừng lại!" nhưng năng lượng buồn ngủ phải hiện diện
ngay lúc đó.
Đó là vấn đề và
cũng là vấn đề cho tất cả chúng ta. Vì thời điểm nầy không phải là thời của
Shiva. Khi "Vigyana Bhairava Tantra" được thuyết giảng lần đầu, con
người còn rất thực, tất cả đều đơn giản, thuần khiết và không trí trá.
Giờ đây, chúng
ta giả trong cái thực. Bạn giả bộ yêu; giả bộ giận hay mọi người không thể chấp
nhận cái thật trong cuộc sống. Bạn chưa bao giờ nói sự thực những gì trong bạn.
Chưa bao giờ lột trần, bạn cứ thao thao bất tuyệt những điều không thực. Cần cẩn
trọng và thành thực với chính mình, chắc chắn sẽ nhận biết thế nào là thực.
Bạn nói, trong
lòng lại nghĩ khác. Thực sự, bạn chỉ nói những điều hoàn toàn ngược lại những
gì mình nghĩ. Nếu có nói được, sự thực lại không thích hợp theo quy ước xã hội.
Vì tính cách hoạt động của xã hội là giả, là lừa dối và trang bị cho con người
lớp đạo đức giả. Càng điều chỉnh cho phù hợp cung cách càng lừa dối. Và muốn chứng
minh cái thực, bạn cảm thấy môi trường sống bị rối loạn.
Tại sao phải hy
sinh và từ bỏ cuộc sống này. Vì xã hội rơi vào lầm lẫn. Ðức Phật rời bỏ vì cuộc
sống không có tính cách tích cực. Vì xã hội hình thành trong tính cách quy định
và bạn không thể nào là một thực thể trong cuộc sống giả tạo. Bất cứ chuyển động
nào, bạn cần phải vùng vẫy, bế tắc và hao tổn năng lượng vào những việc không cần
thiết. Từ bỏ cái không thực, từ bỏ cái giả tạo để có thể trở về thực tại.
Hãy quan sát bản
thân bạn. Cái đạo đức giả của bạn như thế nào? Nhìn thẳng vào tâm thức. Bạn
đang nói điều gì đó, nhưng cần nhìn thật rõ. Có phải đồng thời lời bạn nói lại
mang nhiều nghĩa hay tương phản.
Do đó, nếu muốn
"Dừng lại" những điều phù phiếm, không trung trực, kỹ thuật này có thể
giúp đỡ bạn. Hãy nhìn những gì còn che đậy những khuyết điểm của mình và dừng lại
đột ngột.
Không phải tất
cả đều hư ngụy, vẫn còn rất nhiều điều rất thực. Quả thật rất may mắn, thỉnh
thoảng mọi người vẫn còn biểu hiện cái thực. Thế nên trong khoảnh khắc nhận ra
mình đang rơi vào cảm xúc phải, "Dừng lại!" như bạn giận, và cảm thấy
thực sự do cảm xúc, bạn muối nổi điên, muốn phá hoại, muốn đánh đứa con mình, "Dừng
lại!" Đừng cân nhắc, lên án hay cho rằng: "Giận là xấu, tôi cần phải
dừng lại." Không, đừng nghĩ gì cả. Ðừng nghĩ: "Hành hạ không giúp ích
cho con tôi. Nên phải dừng lại."
Không cần bất cứ
chuẩn bị nào về mặt tâm lý trong kỹ thuật. Nếu bạn quá quan tâm. Tất nhiên,
năng lượng chuyển hướng sang lĩnh vực suy nghĩ và lý luận và là năng lượng vận
hành trong tư tưởng.
Nếu nói: "Không
nên đánh con, hành vi này không tốt cho đứa bé, cũng không tốt cho bản thân. Thật
vô ích và chẳng giải quyết gì cả." Cùng một năng lượng nhưng biến tấu từ
trạng thái sân hận sang trạng thái suy nghĩ. Bây giờ bạn bắt đầu mổ xẻ, suy xét
toàn bộ vấn đề, và năng lượng bắt đầu lắng xuống. Chuyển hướng vào suy nghĩ, vào
thức phô diễn. Vấn đề chỉ tạm lắng xuống.
Bạn nên dừng
ngay lại, không có năng lượng hoạt động cho thức phô diễn. Khi giận, đừng quan
tâm cơn giận. Đừng suy gẫm tốt, xấu, đúng, sai. Đừng suy nghĩ gì cả. Chỉ nên
trong bất ngờ dùng kỹ thuật và dừng lại.Thế thôi.
Thực sự, giận dữ
cũng là năng lượng thuần khiết. Nó không xấu hay tốt. Năng lượng trở thành tích
cực hay tiêu cực tùy thuộc vào hành vi hay tư tưởng do cảm xúc. Nếu hướng ngoại
sẽ tàn phá và trở về trung tâm lại là cái đẹp vĩnh hằng. Năng lượng quay trở về
trung tâm là suối nguồn sức sống đang tuôn chảy. Năng lượng hoàn toàn thuần khiết,
trong sáng, vô tư và trung tính.
Ðừng quan trọng
hóa. Đừng quá chú tâm về năng lượng. Nếu sắp sửa tiến hành việc gì. Đừng suy
nghĩ, chỉ đơn giãn, "Dừng lại!" và duy trì ngay tại đó. Trong khoảng
lặng, bạn có cái thoáng nhìn nội tại của trung tâm. Bên ngoài hoàn toàn biến mất
và trung tâm xuất hiện trong cái thoáng nhìn. Chẳng hạn có xung lực muốn làm một
điều gì, "Dừng lại!" Các bạn thử thực hành xem sao.
Chỉ cần ghi nhớ
3 điều:
Thực tập khi
năng lượng thực sự hiện hữu.
Ðừng suy nghĩ dừng
như thế nào, chỉ hành động;
"Dừng lại!"
"Chờ!"
Khi dừng lại
không thở, không chuyển động.
Chờ và quan sát
tiến trình xảy ra như thế nào.
Ðừng quá nỗ lực
cũng đừng gắng sức. Khi tôi nói "Chờ", có nghĩa là muốn nhấn mạnh đừng
cố gắng nghĩ về trung tâm. Các bạn sẽ đánh mất một cơ hội. Ðừng nghĩ về bản
thân, đừng nghĩ về ngã hay vô ngã. Không cần thiết. Tuyệt đối không suy nghĩ.
Cái nhìn thoáng hiện ngay tại đó. Bây giờ, cái thoáng nhìn đến với bạn. Ðừng tư
duy, đừng suy gẫm hay phân tích. Đơn giãn "Chờ". Hãy để xung lực năng
lượng vận chuyển tự chính nó. Nếu bắt đầu suy nghĩ về vô ngã, ngã và trung tâm,
tức thì năng lượng chuyển sang dạng thức phô diễn.
Đơn giản, bạn
có thể lãng phí năng lượng nội tại. Tư tưởng đủ xảo trí tạo một đường hướng, rồi
bạn bị lôi cuốn và chìm đắm trong thức phô diễn, để miên man trong những điều
vô bổ.
Khi tôi nói "Dừng
lại!" Dừng hoàn toàn trọn vẹn. Không có gì để hoạt động, như thời gian
không còn hiện hữu, nó cũng dừng lại. Không một chuyển động. Chỉ đơn giản "bạn
là..." và ngay lúc này, bất ngờ toàn diện trung tâm vỡ tung cho dù bạn
đang đối diện với bất cứ khát vọng gì.
Kỹ thuật thứ hai
"Dừng lại"
Khi ham muốn
hay dục vọng xuất hiện.
Chú ý,
Bất ngờ ngưng
hơi thở và dừng dứt tư tưởng.
Ðây là chiều hướng
khác áp dụng cùng chung một kỹ thuật. Bạn cảm nhận ham muốn tính dục, khát vọng
tình yêu, thực phẩm, khẩu vị ngon hay bất cứ điều gì. Khi dục vọng xuất hiện, chú
ý. Mật điển nói chú ý, có nghĩa là không suy nghĩ, không phản kháng. Đơn giản chỉ
quan sát, "Cái gì vậy?"
Khát ái về tính
dục xuất hiện và bạn nói: "Ðiều nầy không tốt", không phải là chú ý.
Chẳng qua bạn được trường học đào tạo, và xã hội cho là: "Tư tưởng này
không tốt" Vì vậy bạn không thể chú ý đến sự ham muốn, mà chỉ lên án theo
chương trình lập sẵn. Như thế có nghĩa bạn từ khước quá khứ và những vị thầy xa
xưa, những vị thánh (Rishis).
Bạn không có
chú ý về dục vọng, vì mãi lưu tâm đến vấn đề khác. Bạn để ý, phân tích nhiều sự
việc như: Địa vị, giáo dục, văn hóa, bằng cấp, sự văn minh hay tôn giáo của các
bạn. Nhưng không nhìn thẳng vào gốc rễ là: Dục vọng, sự ham muốn.
Đơn giản, sự
ham muốn nhỏ nhất xuất hiện. Đừng bám chặt vào tâm thức, dĩ vãng, nền tảng giáo
dục và cũng đừng điều kiện hóa hoàn cảnh. Đừng đặt để nó vào vị trí có giá trị.
Chỉ chú ý ham muốn: cái gì vậy. Nhưng không định danh.
Nếu tâm thức tinh
sạch, tất cả những giáo điều, những nguyên tắc xã hội huấn luyện, tất cả di sản
dòng tộc, học đường và... Nếu tâm thức tinh sạch, ham muốn về tính dục sẽ lộ diện.
Nó xuất hiện, vì bị che chắn bởi rào cản xã hội hóa. Và chính là những cấu trúc
vận hành tự nhiên của con người.
Thí dụ: Khi đứa
bé ra đời. Nếu không được nghe hay tập nói nó sẽ câm lặng. Vì ngôn ngữ cần được
dạy bảo. Nhưng vào đúng thời điểm đứa trẻ trưởng thành sẽ ham muốn tính dục; vì
điều này không phải do xã hội đào tạo, mà là hiện tượng tâm sinh lý. Đến tới
giai đoạn trưởng thành nó phải xuất hiện. Thế thôi.
Bạn sinh ra từ
sự kết hợp tính dục; tế bào bạn được hình thành từ tính dục. Ngoại trừ thân
sinh lý có thể xóa sạch hoàn toàn ham muốn. Nếu không dục tính vẫn xảy ra. Vì
lúc nào nó cũng sẵn sàng xuất hiện vào đúng thời điểm.
Đứa trẻ sinh ra,
khát vọng đã sẵn có, vì nó ra đời do sự kết hợp tính dục. Ðứa bé xuyên qua tính
dục để hình thành và được định hình từ tế bào gốc của dục tính. Ham muốn lúc
nào cũng sẵn sàng và chỉ cần thời gian đủ để chín muồi. Khát vọng luôn luôn hiện
diện. Cho dù với quan niệm dục tính xấu hay tốt, thiên đường hay địa ngục, phản
kháng hay đồng tình. Tất cả đều là sự huân tập.
Tập quán cổ xưa
hay tôn giáo cổ truyền, Christianity, tiếp tục thao diễn chống tính dục. Phong
trào mới, bụi đời và những người khác, vận động chống lại giáo đường. Họ cho rằng
tình dục là đẹp, là tuyệt vời. Mãi mãi tính dục là điều xác thực nhất trên thế
giới. Nhưng cả hai đều được dạy bảo, thuộc về trào lưu hay quan niệm.
Ðừng lưu ý hay
quan tâm sự ham muốn dựa theo nguyên tắc nào. Đơn giản chỉ hiểu sự ham muốn thuần
khiết tự chính nó. Nó là thế. Sự thực nó là thế. Ðừng diễn giải hay suy diễn
tính dục là gì.
"Chú tâm"
Có nghĩa là đừng
phô diễn và đơn giản nhìn sự kiện như nó là... Vì ham muốn lúc nào cũng hiện diện.
Nhìn một cách cẩn trọng và trực tiếp. Tuyệt đối đừng suy diễn, đừng định danh, đừng
tạo thêm tư tưởng nào khác. Đừng miêu tả gì cả. Bởi chính ngay bản thể đã hằng
thanh tịnh.
Tất cả những gì
được dạy hay huân tập đều là vay mượn. Không còn thức phô diễn chính là nguồn gốc
yên lặng. Không vọng niệm cũng có thể là nguồn gốc nguyên thủy. Ðừng để tư tưởng
xáo trộn xen vào tư tưởng. Nhìn ngắm tình dục là gì, giống như chưa hề biết nó
là gì. Trực diện nhìn thẳng vào. Va chạm năng lượng nhưng không định danh. Ðó
là "Sự chú tâm".
Khi khát vọng
xuất hiện, "Chú tâm". Có nghĩa là chỉ nhìn sự kiện như nó là... Không
gì có thể gọi là may mắn. Nhưng rất khó khăn. Hiện nay muốn thám hiểm mặt trăng
hay đỉnh Everest không gì trở ngại hay khó khăn cho lắm. Nhưng muốn sống thực
trong tâm thức không che đậy. Quả thật không dễ, vì tâm trí dính liền và liên
quan tất cả hành động của chúng ta.
Tính dục lúc
nào cũng ở đó. Hãy thử nhìn bằng nghĩa. Nếu tôi nói: "Đây là dục tính",
tức thời bạn tán thành hay chống đối. Khi tôi nói: "Tình dục", bạn sẽ
diễn dịch theo thức phô diễn: "Không lành mạnh và hoàn toàn xấu" hay "Ðây
là điều cần thiết" Bạn đã đồng hóa sự thấu hiểu với danh tự.
Nhiều người đến
với tôi sau khi đọc quyển sách: "Sự rõ biết tối thượng xuất phát từ tính dục"
được ấn hành; họ đến và nói: "Làm ơn, thay đổi tựa sách" vì chữ "Tính
dục" làm khuấy động tâm trí họ. Họ không hề đọc nội dung. Ngay cả những
người đã đọc cũng lên tiếng yêu cầu thay đổi tựa đề.
Tại sao? Mỗi một
từ ngữ như người diễn dịch khẳng định đó có nghĩa là gì. Tâm trí là thông dịch
viên, bóp méo nghĩa ngữ. Nếu tôi nói: "nước chanh", nước bọt các bạn ứa
ra. Vì bạn phải kinh qua hệ thống tra cứu từ điển và định nghĩa.
Chữ "nước
chanh" không có nghĩa gì cả. Nó rỗng tuếch. Tuy không phải là trái chanh, nhưng
cũng là tuyết nước bọt các bạn hoạt động. Chỉ cần vài giây, bạn trở nên khó chịu,
bất an và nuốt nước miếng. Ðó là sự vận hành của tâm thức phô diễn cho hiện tượng
xuất hiện.
Với ngôn từ, bạn
không thể tách rời sự phô diễn của tâm thức. Quả thật rất khó khăn. Những mong
muốn biểu hiện càng lúc càng rõ ràng. Vì thế cần tách rời. Cần giữ khoảng cách
vô tư và bình thản. Hãy làm người quan sát và yên lặng. Chú ý ngay vào vấn đề
và đừng nên diễn giải hay phô diễn rộng ra.
Khi tôi nói:
"Người nầy là Mohammedan." Người Hindu nghĩ người nầy đầy tội lỗi. Nếu
nói: "Người nầy là Jew", Christian sẽ lên án là ngoại đạo ("Jew"
ám chỉ người theo Do Thái giáo). Trong tâm trí Chistian sẽ phô diễn theo truyền
thống quy ước. Người nầy không được quan tâm hay chú ý. Người diễn dịch của ký ức
cưỡng bách và áp đặt lên người bị áp đặt danh tự Jew là kẻ ngoại giáo.
Mỗi người đếu
có tích cách khác nhau, không ai giống ai. Tổng thể không khác biệt. Nhưng mỗi
đơn vị đều có tính độc lập của riêng nó. Bạn không thể phô diễn bằng thành kiến
áp đặt lên người khác vì cái biết trước về người khác hoàn toàn chưa chắc là
chính xác.
Bạn có thể cho
rằng tất cả những người Hindu không tốt đẹp. Nhưng người Hindu ngày hôm nay
không phải là sản phẩm kinh nghiệm của quá khứ. Bạn phô diễn về người đó qua
tri thức chết.
Thế nên đừng
phô diễn, vì diễn dịch là bóp méo sự thật chứ không phải là sự "Chú ý". "Chú ý" có ý
nghĩa chú tâm vào sự thực đang hiện diện. Vấn đề nầy hoàn toàn rõ ràng. Hãy gìn
giữ cái gọi là: "Sự thực hiện tiền".
Những Rishis
cho rằng: "Tính dục là tội lỗi." Điều ấy có thể đã xảy ra với họ.
Nhưng bạn chưa hề biết. Bạn ham muốn. Hãy chú ý, ngắm nhìn và lưu ý. Rồi, bất
ngờ buông bỏ ham muốn ngay tức khắc. Chỉ thế thôi.
Kỹ thuật này có
hai phần:
Ðầu tiên, giữ
nguyên sự kiện đang hình thành trong ý thức. Chú ý xem trò chơi gì sẽ diễn tiếp.
Khi cảm nhận mình ham muốn về tính dục. Sự việc gì sẽ xảy ra bên trong. Quan
sát mình trở nên sôi nổi và bồn chồn lo lắng như thế nào.
Thân vật lý bắt
đầu rung động như thế nào, và bất ngờ bạn trở nên rối loại và điên loạn như thế
nào, và cảm giác nếu như muốn chiếm hữu, hay bị ám ảnh bởi điều gì. Cảm nhận và
"Chú ý". Ðừng cố gắng điều chỉnh, sửa đổi hay thay thế.
Chỉ cần nhìn những
chuyển động thực sự về dục tính đang hiện diện. Ðừng lên án và cho rằng đây là
tội lỗi. Nếu nói như thế, sẽ không còn là cảm nhận và "Chú ý" vì bạn
đã đóng cánh cửa lại. Bạn không đối diện với ham muốn dục tính. Bạn dấu kín và
che đậy; đồng nghĩa với trốn tránh tính dục. Bạn đánh mất thời điểm cần thám hiểm
sâu sắc hơn vào tầng lớp tâm sinh lý con người. Và trở thành kẻ nương dựa vào tầng
lớp xã hội đang chiếm ưu thế trong cuộc sống.
Tính dục sâu sắc
hơn, vì nó thuộc về trạng thái tâm sinh lý. Nếu những văn bản có thể truyền
thông về những suy nghĩ và định nghĩa về tính dục không tồn tại nhưng tính dục
vẫn còn đó; mạnh mẽ và sâu lắng hơn nhiều.
Ðừng đem những
điều tưởng tượng xen vào. Chỉ chú ý vào những gì chuyển vận bên trong. Cảm nhận
việc gì đang xảy ra trong anh. Sự việc gì xảy ra trong giây phút nầy, khoảnh khắc
nầy. Hãy chú ý và quan sát.
Kỹ thuật giai
đoạn. Ðây là vẻ đẹp rất dễ thương. Shiva nói: "Lúc đó, bất ngờ, buông bỏ.
Bất ngờ ghi nhớ."
Ðừng nói:
"Ðây là tư
tưởng xấu nên tôi từ bỏ nó. Tôi không tiếp tục phiêu lưu với những ý kiến hay
ham muốn nầy. Ðiều này là đau khổ, tội lỗi. Tôi phải dừng lại và nên kềm hãm."
Đó không phải là trạng thái thiền định. Và những áp lực sẽ tạo trong bản thân
anh sự lừa dối, đạo đức giả và tâm thần.
Kiềm hãm thuộc
về tâm lý học. Bạn khuấy động toàn thể sự vận hành và dồn nén năng lượng; và nó
có thể nổ tung vào bất cứ thời điểm nào. Năng lượng lúc nào cũng còn nguyên tại
đó. Bạn chỉ có thể đè ép hay dồn nén năng lượng.
Năng lượng bị
lý trí ngăn chặn không thể chuyển vận ra ngoài hay quay về. Bạn chỉ có thể ngăn
chặn một lúc nào đó. Năng lượng phải chuyển động từ lĩnh vực nầy sang lĩnh vực
khác; nên biến tấu bằng sự tồn đọng và lầm lẫn. Đó là sai lầm căn bản của con
người.
Rối loạn tâm lý
cũng do năng lượng tồn đọng phát sinh. Năng lượng tồn đọng tạo thành những dạng
thức không thể hình dung hết được. Khi năng lượng biểu lộ từ những dạng thức tồn
đọng, sẽ đưa các bạn vào trạng thái đau khổ cực độ. Vì năng lượng không thể đứng
yên với bất cứ dạng thức dồn nén nào.
Bạn không thể
nào duy trì năng lượng, bạn phải biểu lộ. Dồn nén là nguyên nhân tạo ra tồn đọng.
Vì thế Mật điển không nói các bạn kiềm hãm hay hạn chế.
Mật điển chỉ
nói:
"Bất ngờ, chúng
ta buông bỏ dục vọng."
Phải làm gì bây
giờ? Ham muốn đang hiện diện và bạn chỉ cần chú ý. Nếu biết để ý, vấn đề không
còn trở ngại. Giai đoạn hai rất dễ dàng. Nếu biết chú ý đến ham muốn và quan
sát những diễn biến của tâm thức.
Thức các bạn sẽ
lên tiếng: "Ðiều nầy lành mạnh. Nếu buông bỏ tính dục ngay lập tức. Đó là
điều rất đẹp." Bạn liền thực hành. Nhưng như thế sự đam mê hay yêu thích của
các bạn không còn là vấn nạn.
Sự yêu thích có
thể không phải của các bạn. Có thể là do xã hội. Sự yêu thích có thể không là sự
chú ý của các bạn. Nó chỉ do truyền thống, tập quán... Vì thế đầu tiên, "Chú
ý", đừng sáng tạo thêm mình thích hay không thích.
Chỉ cần "Chú
ý", giai đoạn hai sẽ dễ dàng và bạn có thể buông bỏ ham muốn ngay lập tức.
(Chú ý: Dừng dứt thức phô diễn. Dừng buông, dừng, buông, dừng rồi buông).
Làm sao buông bỏ
ham muốn? Khi hoàn toàn chú ý vào sự việc. Rất dễ dàng, dễ như buông rơi tờ giấy
khỏi bàn tay "Buông bỏ ham muốn đang xảy ra?" Nhưng ham muốn vẫn có
đó. Khi tính dục chuyển động hướng ngoại, sẽ làm rối loạn toàn thể trạng thái.
Như thế, "Chú
ý" đến ham muốn có nghĩa là chú ý nhưng không diễn đạt hay biểu lộ trạng
thái ham muốn. Có nghĩa là "Tính dục hiện diện, không chống đối hay thỏa
mãn. Không để tâm trí xen vào. Đơn thuần ngắm nhìn toàn thể trạng thái liên
quan đến tính dục."
Ham muốn tính dục,
thân bạn bốc cháy như ngọn lửa. Toàn thể trạng thái ngập tràn lửa dục. Bạn đang
hoàn toàn trong dục tính, tất nhiên năng lượng không ở trung tâm mà đang lan toả
khắp toàn thân vật lý.
Mỗi thớ thịt, mỗi
sợi thần kinh tâm sinh lý vận hành làm toàn thân rung động. Sự đam mê trở thành
ngọn lửa. Bấy giờ: Buông bỏ ham muốn ngay lập tức. Ðừng đấu tranh, chỉ đơn giản
dứt khoát "Buông bỏ ý niệm về tính dục".
Sự việc gì xảy
ra trong khoảng khắc bạn nói: "Tôi buông bỏ ham muốn"? Tiến trình
tách biệt sẽ xảy ra. Thân tràn đầy dục tính khát vọng và bạn trở thành hai. Bất
ngờ, chúng trở thành hai. Thân bị dằn vặt và đau khổ của cảm xúc đam mê và dục
tính, và trung tâm là sự yên lặng đang quan sát.
Không chiến
tranh, không tranh đấu, chỉ đơn giản là tách biệt. Nếu giao chiến, bạn đồng hóa
mình với đối tượng. Khi buông bỏ, ham muốn sẽ tách biệt. Bạn nhìn như ai khác
đang hiện diện, không phải là bạn.
Một trong những
người bạn của tôi cùng chung sống nhiều năm. Ông ta là người nghiện thuốc lá.
Và nhiều lần thử bỏ thuốc. Đột nhiên vào buổi sáng ông quyết định: "Tôi
không hút thuốc nữa", nhưng chiều lại vẫn tiếp tục hút. Ông cảm thấy hối hận,
tự trách móc và biện hộ.
Vài ngày sau, ông
gom can cảm để quyết định từ bỏ. Lúc đó, ông quên những gì đã xảy ra. Tôi chỉ
cười, vì sự việc nầy xảy ra quá nhiều lần. Ông ta mãi nuôi dưỡng việc hút hay bỏ
hút thuốc.
Ông thắc mắc, hoang
mang không biết phải làm gì. Ông hỏi: "Tôi phải làm gì bây giờ?" Tôi
nói: "Ðừng chống việc hút thuốc. Ðó là điều đầu tiên phải làm. Hút thuốc
và rõ ràng trong vòng 1 tuần lễ. Không phản kháng, thế thôi."
Ông nói: "Như
vậy thôi. Tôi từng chống việc hút thuốc và không từ bỏ được. Bây giờ ông kêu
tôi đừng phản kháng. Như thế làm sao có thể bỏ?"
Tôi nói: "Ông
bỏ trong thái độ thù hận, không thân thiện và đã thua cuộc. Bây giờ thử theo
thái độ dung hòa, không chống đối trong 7 ngày." Ngay lập tức ông nói:
"Rồi có thể bỏ thuốc được?"
Tôi nói: "Lúc
nầy, ông đã quen ghét hút thuốc. Ðừng nghĩ rời bỏ. Làm sao rời bỏ một người bạn
mình. Chỉ cần trong vòng 7 ngày quên điều đó đi. Duy trì và cộng tác với nó.
Hút hết mình nếu có thể trong sự yêu thích trọn vẹn.
Khi hút hãy
quên hết tất cả. Chỉ là trò chơi hút thuốc. Hoàn toàn bình thản, điềm nhiên hút
thuốc. Trong vòng 7 ngày, hút thỏa thích như muốn quên tất cả, quên luôn sự từ
bỏ."
Trong 7 ngày trở
thành sự chú ý. Ông ta nhìn trực diện vào sự thực. Ông không còn chống đối và đối
diện thẳng với nó. Khi lên án một điều gì hay chống đối ai. Bạn không dám đối
diện với sự thật, đó là chướng ngại.
Bạn không chú ý.
Làm sao có thể chú ý kẻ thù. Khi bạn không nhìn đối thủ, không nhìn thẳng vào mắt
họ. Đó là điều quá khó khăn để trực diện. Bạn không thể nhìn thấu suốt và thu
vào cặp mắt hình ảnh đối tượng. Bạn chỉ có thể say đắm khi nhìn người bạn yêu
thích. Bạn có thể chan hòa và thấm nhuần đối tượng. Nhưng với đôi mắt hận thù
thì hoàn toàn không thể.
Ông nhìn thật
sâu vào vấn đề trong 7 ngày. Không phản kháng, năng lượng ngay tại đó, tâm trí
hiện diện và như là đang thiền định. Ông cộng tác với hút thuốc và trở thành
người hút thuốc.
Sau 7 ngày, ông
quên hết. Cả việc nói với tôi. Còn tôi thì chờ đợi ông nói: "Bây giờ 7
ngày kết thúc, làm sao từ bỏ?" Ông quên mất thời gian và ba tuần trôi qua,
tôi hỏi: "Ông hoàn toàn quên?"
Ông nói: "Sự
trải nghiệm vô cùng đẹp và tuyệt vời. Bây giờ, tôi không còn nghĩ gì cả. Ðây là
cái đẹp đầu tiên tôi không còn vùng vẫy và tranh đấu. Tôi chỉ còn có cảm nhận
những gì đang xảy ra trong tôi."
Tôi nói: "Bây
giờ, bất cứ khi nào cảm thấy thôi thúc muốn hút cực độ. Chú ý ngay. Nhìn nó và
buông bỏ. Hãy cầm điếu thuốc trên tay. Ngay thời khắc đó dừng lại. Buông rơi điếu
thuốc và để cho ý muốn rơi xuống cũng như thế. Để cho ham muốn tự nhiên rơi xuống.
Để cho xung lực thôi thúc rơi rụng. Hãy buông bỏ từ thân tâm bạn."
Ông không hỏi:
"Làm sao để buông bỏ?" Đơn giản ông chỉ chú ý toàn bộ sự việc và trở
thành con trẻ không còn chống đối. Vì chú ý là khả năng có thể làm được. Nên nhớ,
bạn không thành công, vì không nhìn và chú ý vào sự kiện. Bạn chỉ biết chống đối,
và suốt ngày suy nghĩ làm sao buông bỏ. Bạn không thể buông bỏ trong tình trạng
như thế.
Khi nào sự thúc
đẩy mãnh liệt hiện diện, lập tức buông bỏ. Toàn bộ năng lượng nương cơ hội này,
nhảy thẳng vào trung tâm. Tất cả kỹ thuật đều giống nhau, khác chăng chỉ là dạng
thức. Vì thế, khi ham muốn xuất hiện, chú ý sự kiện. Đột nhiên buông bỏ ham muốn,
tự làm mình kiệt sức và buông rơi xuống đất.
Kỹ thuật thứ ba
Dạo chơi cho đến
khi mệt mỏi,
Thả người xuống
đất,
trong sự buông
bỏ toàn diện.
Tất cả kỹ thuật
như nhau. Đều nương vào "Sự dừng lại". Chạy vòng tròn, nhảy cao, múa
và chạy cho đến khi không còn sức lực, không còn gắng gượng được nữa. Nhưng tâm
trí thường hay thì thầm: "Mệt rồi, không còn sức nữa" Ðừng để thức bạn
phô diễn. Tiếp tục chạy, nhảy và múa cho đến khi hoàn toàn tự nhiên ngã gục rũ
người ra mặt đất.
Dừng ngay tư tưởng
lại đừng nghe thức nói. Tiếp tục đến khi tê liệt cả thần trí. Thực sự mệt nhừ
và nếu tiếp tục chuyển động bạn tự sẽ ngã quỵ. Thân nặng nề, hoàn toàn mệt mỏi
và đuối sức. Bạn không thể hoạt động. Lúc đó buông mình xuống đất. Sự buông rơi
nầy có nghĩa buông bỏ toàn thế giới và cuộc sống.
Ðó là trọng tâm
của kỹ thuật, và buông rơi toàn diện là sao? Không phải là rơi do mình muốn. Ðừng
lên kế hoạch phải như thế nào. Đừng đặt mình ngồi hay nằm xuống mà phải rơi xuống
như một tảng đá.
Bạn không thể
buông rơi toàn diện. Vì còn người buông rơi và sự buông rơi. Không phải một khối.
Không là toàn thể mà chỉ là những mảnh vụn. Buông rơi, buông bỏ một cách trọn vẹn.
Nhớ một điều, đừng chuẩn bị. Cứ rũ xuống trong toàn thể như một xác chết.
Nếu có thể làm
như thế, bạn sẽ cảm nhận trạng thái tự nhiên của chính bạn. Lần đầu bạn cảm nhận
về trung tâm không thể phân chia. Làm sao có thể xảy ra? Vì năng lượng thân vật
lý có 3 tầng lớp:
Thứ nhất: Công việc hằng ngày rất dễ
mệt mỏi vì làm việc theo quán tính.
Thứ hai: Sự cấp thiết, đây là tầng lớp
sâu hơn. Khi khốn cùng, mới có thể sử dụng được.
Thứ ba: Năng lượng vũ trụ. Năng lượng
của tính vĩnh hằng.
Năng lượng đầu
tiên dễ dàng kiệt sức. Nếu tôi nói chạy. Bạn có thể chạy 3 vòng hay 4 vòng và
nói: "Tôi mệt rồi." Thực sự bạn chưa hoàn toàn đuối sức vì tầng lớp
thứ nhất rất mau mệt mỏi. Sau khi làm việc từ sáng, bạn thấy mệt mỏi.
Giờ cần giấc ngủ
sâu. Bạn cần bổ sung năng lượng từ nguồn vũ trụ cung cấp năng lượng để tái hoạt
động. Bây giờ, nếu nói chạy. Bạn sẽ nói: "Tôi buồn ngủ, không thể chạy được
nữa." Nếu bất ngờ nhà bị cháy. Cơn buồn ngủ biến mất, bạn bắt đầu chạy kịch
liệt.
Khi biến cố xảy
ra, tuy đã quá mệt mõi. Tức thì năng lượng cấp tốc kết nối với tầng lớp thứ hai.
Do đó, bạn cảm thấy sức mạnh xuất hiện như có ai sai khiến. Vì thế, người ta
thường cho rằng lúc cấp thiết sẽ có thần linh giúp sức. Trong kỹ thuật nầy, cần
phải quỵ ngã khi đuối sức.
Năng lượng tầng
thứ nhất cạn kiệt. Cứ tiếp tục. Bạn cảm thấy mõi nhừ cả người nhưng vẫn tiếp tục.
Trong giây lát, năng lượng thúc đẩy xuất hiện, bạn cảm nhận được tái tạo mới mẻ,
sự mệt mõi biến mất.
Nhiều người đến
nói: "Thiền định trong trại, dường như rất tuyệt diệu. Chúng tôi có thể
hành thiền lâu hơn." Mỗi ngày một buổi, một tiếng cho hoạt động thiền định.
Ba thời thiền trong một ngày, tưởng chừng không thể nào chịu nỗi. Tưởng chừng
không thể nào tiếp tục và sẽ chết trong mệt mỏi và khủng hoảng. Chắc chắn ngày
kế tiếp không thể hoạt động được. Nhưng không một ai mệt mỏi. Với ba bài thực tập
mỗi ngày trong sự ráng sức, không một ai cảm thấy mệt. Tại sao? Vì họ đã tiếp
xúc với năng lượng tầng lớp thứ hai.
Nhưng nếu thực
tập một mình. Bạn đi đến ngọn đồi và thiền định trong đơn độc và khủng hoảng, bạn
sẽ mệt mỏi. Khi tầng lớp thứ nhất tiêu thụ hết thì bạn sẽ nhừ người và cảm thấy:
"Tôi quá mệt."
Nhưng trong một
nhóm. Ví dụ: Một tập thể đến vài trăm người thiền định. Bạn cảm thấy không một
ai mệt mỏi. Nên đành cố thêm chút nữa. Tất cả mọi người đều nghĩ: "Không
ai mệt mỏi. Vậy ráng thêm chút nữa. Nếu mọi người còn tươi mát và làm được thì
tại sao mình lại mệt mỏi."
Một nhóm, một
đoàn thể cho bạn sự hỗ trợ đạt đến tầng lớp năng lượng thứ nhì. Ðây là tầng lớp
rất lớn, năng lượng dành cho sự cấp thiết. Cho đến khi tầng lớp nầy cạn kiệt.
Lúc đó, bạn tiếp xúc với nguồn năng lượng vô biên của vũ trụ.
Sự ảnh hưởng của
cộng đồng cần thiết. Bạn cảm nhận: "Bây giờ, tôi không còn sức nữa."
Nhưng không phải, đó chỉ là lớp thứ nhất. Khi lớp nầy tiêu hao, bạn cảm thấy mệt.
Tầng lớp thứ hai cạn kiệt, bạn cảm nhận nếu tiếp tục hoạt động mình sẽ chết.
Nhiều người đến
và nói khi đạt đến trạng thái thiền định sâu lắng, trong khoảnh khắc, họ thấy toàn
thân rung động và sợ hãi: "Tôi quá sợ hãi, giống như đi vào cái chết. Tôi
không thể vào sâu hơn. Sự sợ hãi chộp được tôi. Trạng thái như đi vào cái chết.
Bây giờ, tôi không còn khả năng ra khỏi thiền định."
Đã đúng lúc bạn
cần sự dũng cảm. Chỉ cần một chút can đảm, bạn sẽ ngập tràn trong biển cả đầy
năng lượng vũ trụ. Tầng lớp thứ ba, tầng lớp của sự vĩnh cửu. Kỹ thuật giúp bạn
dễ dàng trở về nguồn của trung tâm vũ trụ. Đại dương bao la ngập tràn năng lượng.
Cứ rong chơi cho đến khi đuối sức và ngã qụy xuống đất trong sự buông bỏ tổng
thể.
Khi buông rơi
trọn vẹn, bạn chính là tổng thể. Không còn phân đôi, không là những mảnh vụn.
Tâm trí không còn chia chẻ, tất cả tan biến và trở về vô giới hạn bao la trùm
khắp.
Có lẽ, như thế
cũng quá đủ cho ngày hôm nay phải không?