Osho - Thế giới những Mật Điển
Chương 12: Nhìn quá khứ như mộng
Nhìn những việc xảy ra trong quá khứ,
Chú ý ngay lúc đó,
Ngay hình dạng cũng đánh mất tính độc
lập
và hiện thực,
Tất cả được chuyển hóa.
Cảm nhận duy chỉ một đối tượng trước
mặt,
Tất cả hoàn toàn biến mất.
Rời khỏi cảm giác về đối tượng,
Cả cảm giác của sự vắng bóng.
Đó là thực tại.
Khi tính khí nổi lên,
Muốn chống đối hay xung khắc.
Đừng để cảm xúc tác động,
nghi ngờ hay thắc mắc,
Chỉ cần duy trì tại trung tâm.
Một trong những
nhà nghiên cứu về Mật điển vĩ đại nhất hiện nay, Geoge Gurdjeff, cho rằng:
"Đồng hoá là tội lỗi, là đau khổ." Thế nên, trước tiên cần hiểu thật
rõ: "Đồng hoá là gì?"
Khi xưa bạn
là đứa bé, bây giờ không còn thế nữa. Có người trưởng thành, có người già đi và
thời ngây thơ đã đi vào quá khứ. Tuổi trẻ đã trôi qua, nhưng bạn vẫn còn nuối
tiếc, bám chặt và đồng hóa với quá khứ.
Bạn không
nhìn thấy rằng vấn đề này cũng xảy ra với người khác. Bạn không thể nhìn thấy
mình. Bất cứ khi nào tư tưởng cũng quay về dĩ vãng, bạn không thể đứng xa để
nhìn thấy, nghĩa là bạn tự đồng hóa mình với mộng ảo.
Thực sự, quá
khứ chỉ là mộng ảo. Nếu có thể nhìn thấy tuổi thơ ấu như mộng, như cuộn phim
đang chiếu lại, nhưng đừng đồng hóa, chỉ nên là nhân chứng đang nhìn vào những
biến cố và hiện tượng, chắc chắn sẽ đạt đến sự rõ biết tự chính bạn.
Bạn không phải
là tư tưởng hay quá khứ. Bạn chỉ là người quan sát và tách rời khỏi thức. Quá
khứ là sự ghi nhớ, là những gì lưu trữ trong bộ nhớ. Vì thế, nên duy trì như một
quan sát viên, ngắm nhìn cuốn phim cuộc đời đang phóng chiếu trên màn ảnh tâm
thức. Chắc chắn sẽ có rất nhiều sự việc mới xảy ra với bạn.
Khi nhận ra
thời thơ ấu chỉ là giấc mộng, bạn sẽ nhìn thấy những gì đang xảy ra bây giờ sẽ
là mộng của ngày mai... Nếu ở tuổi thanh xuân, thì sự tươi trẻ sẽ thành mộng. Nếu
già đi, tuổi về chiều cũng trở thành mộng. Ngày nào bạn là đứa bé, bây giờ tuổi
thơ đã trôi qua. Tất cả chỉ còn là giấc mộng. Ngay cả cái thoáng chốc này cũng
là mộng. Và tất cả mọi sự bạn đều có thể quan sát được.
Rất tốt để khởi
đầu từ quá khứ. Hãy quan sát và đừng ngộ nhận hoặc đồng hóa với mộng. Chỉ là một
nhân chứng. Khi nghĩ về tương lai hay bất cứ điều gì mơ mộng cũng nên giữ mình như
quan sát viên. Như thế rất dễ dàng cho bạn quan sát ngay hiện tại.
Bởi vì bạn biết;
bất cứ điều gì xảy ra bây giờ sẽ là quá khứ trong tương lai. Ngày mai, tất cả
hiện tượng ngày hôm nay đã trở thành mộng. Cái nhìn trong suốt chẳng bao giờ là
quá khứ hay tương lai. Tâm rõ biết bao la và hằng hữu không bao giờ lệ thuộc thời
gian tính. Đó là lý do xem những sự kiện xảy ra đều là mộng theo thời gian.
Thường khi nằm
mộng, bạn đồng hóa mình với nó và không có khả năng biết mình đang trong mộng.
Đến khi giật mình thức dậy mới biết nó chỉ là giấc mộng. Vì lúc ấy mình mới thực
sự là nhân chứng không còn tham gia trong mộng.
Thế thì có
khoảng cách, có một kẻ hở và bạn thấy đó là mộng. Vậy cả quá trình lưu trữ toàn
bộ quá khứ là gì. Có khoảng cách, tách ra để nhìn như mộng. Và hiện tượng không
gì khác hơn là mộng. Thế nên chúng ta cần liên tục ở trong sự rõ biết này.
Tất cả kinh
nghiệm là mộng. Sự gặp gỡ là mộng, dạo phố với người mộng. Bởi vì mọi ghi nhớ
không gì khác hơn là mộng. Quá khứ bạn chỉ là những bản sao, kết tập thành bộ
ghi nhớ. Vì thế, bạn không thể nào chứng minh những gì đã nghĩ hay sống trong
quá khứ là thực hay mộng.
Nó có thể là
mộng cũng có thể là thực. Bộ lưu trữ không thể khẳng định sự suy nghĩ là thực
hay ảo mộng. Tâm lý học nói người già thường lẫn lộn giữa hai sự việc cái gì là
mộng và điều gì là thực.
Những đứa trẻ
thường bị lộn xộn. Vào buổi sáng, không có gì khác biệt. Những gì nó thấy trong
mộng đều không thực, nhưng vẫn khóc khi thấy mình bị mất đồ chơi cho dù đó là mộng.
Cũng như thế, sau khi mộng, bạn thức dậy vẫn còn bị ảnh hưởng phần nào bởi cơn
mộng.
Nếu ai muốn
giết bạn trong mộng, bạn thức dậy thấy tim mình đập nhanh. Lượng máu chạy hổn
loạn, bạn hoảng hốt như ác mộng vẫn đang xảy ra. Tuy giờ đã thức dậy, cơn mộng
đã trôi qua, nhưng bạn cần vài phút để cảm nhận đó chỉ là giấc mộng. Lúc ấy, thực
sự bạn rời khỏi mộng và sự sợ hãi dần dần biến mất.
Nếu nhận thức
quá khứ chỉ là mộng và chẳng cần phóng chiếu bất cứ ý niệm gì về mộng, đó là vấn
đề quan trọng. Nếu có thể quan sát như vậy, ý thức mà không dính mắc vào hay đồng
hóa với mộng. Đương nhiên, những gì bạn nhìn đều là cái nhìn của một nhân chứng
về giấc mộng.
Đó là lý do
Shankara và Nagarjuna cho rằng thế giới chỉ là ảo mộng. Họ không điên để nói thế
giới là ảo mộng. Họ chỉ nhấn mạnh về ý nghĩa vì họ chính là nhân chứng. Có
nghĩa là khi trở thành người quan sát thì thế giới sẽ là mộng.
Đó là lý do gọi
thế giới là ảo, Maya vì thế giới không tồn tại miên viễn trong hiện thực. Nên
khi bạn là nhân chứng trong sự sáng tỏ rõ biết, tức thì thế giới ảo hoàn toàn sụp
đổ. Không gian không còn cần thiết và bạn không còn đồng hoá với nó. Không còn
đồng hóa với nhưng gì thường tiếp diễn trong trạng thái ngộ nhận và mê lầm.
Cách đây vài
ngày, tôi đọc quyển sách của Jean Jacques Rouseau. Đây là cuốn sách lột trần bản
ngã. Quyển sách đầu tiên trên toàn thế giới mà tác giả dám lột sạch trần trụi tự
ngã của mình một cách hoàn toàn không che đậy và dấu diếm.
Bất cứ ông phạm
tội gì, cho dù quá đồi trụy và không đạo đức, ông đều phơi bày tất cả. Nhưng nếu
đọc lời thú tội, bạn sẽ cảm nhận ông hoàn toàn phấn khởi và đang thưởng thức.
Ông cảm thấy rung động khi nói về sự đau khổ của riêng mình và về những điều
không đức hạnh.
Dường như ông
thú vị trong trải nghiệm đau thương và hạnh phúc của đời mình. Ngay khởi đầu giới
thiệu về cuốn sách, Rousseau nói: "Đến ngày phán xét, tôi sẽ nói với Chúa:
Ngài không cần làm phiền tôi nữa. Đọc quyển sách này, ông sẽ hiểu tất cả."
Chưa một ai trước
ông dám mang sự thật chính mình ra phô bày. Cuối quyển sách ông viết: "Hỡi
Chúa vĩnh hằng, xin thỏa nguyện con một điều. Con đã cung xưng tất cả những tội
lỗi riêng mình. Bây giờ, hãy để mọi người đến nghe lời thú tội của con."
Có một nghi
ngờ chính đáng, ông đã thú tội những điều ông đã hành động và không hành động.
Ông cảm thấy quá phấn khởi, sung sướng và trọn vẹn mọi điều, và rồi tự đồng hóa
với sự kiện. Như thế vẫn còn một lỗi ông không nhận ra: "Tội đồng hóa với
sự việc".
Niềm thống khổ
lớn nhất là đồng hóa với cảm xúc. Bất cứ điều bất hạnh gì, cho dù ông có tham dự
hay không, ông đều đồng hóa với nó. Đó là tội lỗi duy nhất dành cho những ai nhận
thức sâu sắc về sự vận hành của tâm thức.
Lần đầu tiên,
ông đọc bản thú tội trước một hội đoàn nhỏ tri thức. Ông nghĩ đây là một chuyện
động trời. Tất cả sẽ giật mình, chấn động vì ông là người đầu tiên thú tội một
cách chân chính và hoàn toàn chân thực. Ông lột trần hết tất cả, không chút che
đậy. Nhưng càng lắng nghe họ càng nhàm chán và không chút gì hứng thú.
Rousseau rơi
vào cảm giác hụt hẫng, lúng túng vì ông cho rằng đây là điều phi thường, và những
điều kỳ diệu sẽ xảy ra. Vấn đề kết thúc, tất cả mọi người cảm thấy nhẹ nhàng
như vừa thoát một gánh nặng, nhưng không một ai lên tiếng. Và tất cả hoàn toàn
rơi vào sự yên lặng và bất động trong vài phút.
Trái tim
Rousseau tan nát, hy vọng tiêu tan. Ông đã nghĩ, mình vừa khởi sáng một cuộc
cách mạng lớn trong lịch sử nhưng kết quả chỉ là sự yên lặng, bình thường và tẻ
nhạt. Và mọi người đang nghĩ: Phải làm thế nào để có thể rút ra khỏi bầu không
khí ngột ngạt này!
Xin hỏi:
"Ai là người sẽ thích thú trong sự đau khổ của bạn. Trừ riêng mình, "Không
một ai phấn chấn với đức hạnh của bạn và không một ai vui vẻ trong sự đau đớn của
bạn. Thế nên sự phấn khởi của Rousseau chỉ có thể làm tăng trưởng thêm sức mạnh
của vô minh.
Sau khi hoàn
tất cuốn thú tội, Rousseau bắt đầu nghĩ như mình đã là vị thánh, vì đã dám thú
tội. Nhưng nền tảng đau khổ và mâu thuẩn nội tại vẫn còn đó. Căn để của đau khổ
là trạng thái đồng hóa với cảm xúc hay sự việc ngay vào thời điểm xảy ra.
Bất cứ điều
gì xảy ra nên xem như mộng, trừ phi bạn không bám chặt sự kiện. Không nên đồng
hóa với nó. Nếu không, bạn vẫn nuôi dưỡng mộng ảo và chẳng bao giờ nếm được
hương vị của phúc lạc. Khi đồng hóa sẽ là phiền muộn, chán nản và hoàn toàn tuyệt
vọng. Không còn đồng hóa là hạnh phúc và tràn ngập niềm vui.
Nhìn vào quá
khứ nhưng đừng đồng hóa.
Bạn hồi tưởng
về quá khứ hay bất cứ diễn biến gì. Thời thơ ấu, tình cảm, cái chết của cha mẹ...
Cứ nhìn nhưng đừng dính mắc, giống như nhớ lại cuộc đời của ai đó. Nó xảy ra
như cuộn phim đang chiếu trên màn ảnh... Cứ chú ý nhưng ý thức mình chỉ là nhân
chứng duy trì cái nhìn có khoảng cách. Và cấu trúc của quá khứ xuất hiện như cuộn
phim đang chiếu lại, thế thôi.
Nếu nhớ lại mối
tình đầu, bạn hiện diện ngay cùng người yêu với hình dáng của ngày xưa, và
không còn nhớ đến những vấn đề khác. Nên rời khỏi sự bám chặt vào hình dáng
ngày xưa, và nhìn lại toàn bộ hiện tượng như sự việc không thuộc về bạn. Vì bạn
chỉ là người quan sát.
Đây là nền tảng
rất cơ bản được ứng dụng rất nhiều. Có rất nhiều dạng thức kỹ thuật và bạn có
thể tìm con đường riêng phù hợp với mình. Thí dụ: Khi bắt đầu đi ngủ và sắp sửa
rơi vào giấc ngủ. Bạn nên duyệt lại những diễn biến trong ngày.
Đừng khởi sự
vào buổi sáng. Hãy bắt đầu ngay vào giấc ngủ ban đêm. Có nghĩa là vào lúc thể
hiện công việc cuối trong ngày. Đi ngược từng điểm một từ lúc khởi sự việc đầu
tiên của buổi sáng khi bắt đầu thức dậy. Nên giữ liên tục trong trạng thái nhân
chứng. Đừng bao giờ tham dự vào trò chơi. Bạn chỉ là người quan sát.
Thí dụ: Buổi
trưa có ai mắng chửi bạn. Hãy nhìn vào chính mình, nhìn trạng thái bị sĩ nhục
và cái gì đang dấy lên. Nhưng vẫn lưu trú trong trạng thái nhân chứng, đừng
tham gia, đừng nhập cuộc cũng đừng giận dữ.
Nếu giận, có
nghĩa là tự đồng hóa mình với cảm xúc, với sự kiện. Với cái tôi, với sự bền vững
của tự ngã. Thế là bạn đánh mất mấu chốt thiền định. Đừng nên sân hận vì họ không
thể phỉ báng chân tánh bạn, mà chỉ chửi mắng thân vật lý. Cái hình dáng được cấu
trúc vào buổi trưa đã không tồn tại ngay giờ phút này.
Bạn như dòng
sông đang chảy. Thân bạn cũng trôi như thế. Khi còn bé, bạn có hình dáng khác, bây
giờ bạn trưởng thành, hình thể đã khác xưa. Dòng sông vẫn chảy, và bạn đang
thay đổi liên tục không ngừng nghỉ.
Ban đêm, bạn
soi lại những gì đã xảy ra vào ban ngày. Cứ mọi sự việc tự nó đi ngang qua và bạn
chỉ là người quan sát. Đừng giận hờn, đừng sân si, phiền não. Nếu được ca tụng
cũng đừng thích chí. Đơn giản chỉ ngắm nhìn toàn diện đang cuốn trôi chẳng khác
gì đang xem một phim giải trí.
Soi gương là
quá trình nhìn lại những sự việc xảy ra trong ngày. Nó rất giúp ích cho những
người mất ngủ. Vì sao? Vì kỹ thuật này là phương pháp xả bỏ những thông tin được
ghi nhận và lưu trữ trong tiềm thức từ buổi sáng.
Bạn bắt đầu
quay phim và tâm thức bạn rối loạn với nhiều sự việc. Nó chưa trọn vẹn và hoàn
tất sự việc nào, nên nhiều vấn đề vẫn còn trong thức và không có thời gian để ổn
định ngay sự việc đã xảy ra.
Ngược lại,
ban đêm là tiến trình thức bắt đầu nhả ra những gì còn tồn đọng. Bạn đi ngược về
buổi sáng khi còn ở trên giường. Bạn cảm nhận tâm thức còn trong như cuộn phim
trắng và để rơi vào giấc ngủ như đứa trẻ hồn nhiên. Bạn có thể áp dụng kỹ thuật
cho toàn bộ cuộc sống. Chính Mahariva đã thực hành kỹ thuật thiền định này rất
nhiều lần.
Nước Mỹ cho rằng
tất cả bệnh tật đều do tâm thức lưu trữ đầy những sự việc trong quá khứ. Họ
hoàn toàn chính xác, nếu bạn xả ra tất cả những lưu trữ trong toàn bộ cuộc sống,
tất nhiên những chứng bệnh gây rối loạn cũng hoàn toàn tan biến. Điều này đã được
minh chứng. Và nhiều trường hợp đã thành công xuyên qua kỹ thuật này.
Có rất nhiều
đau khổ với bệnh tật riêng biệt, không có thuốc men nào có thể trị liệu. Không
bác sĩ nào có thể giúp đỡ và con bệnh vẫn dai dẳng trong đau khổ triền miên.
Con bệnh thuộc về tâm lý. Vậy phải làm gì bây giờ? Chỉ cần soi gương. Đây là kỹ
thuật huyền diệu nhất.
Nếu bạn quan
sát mà không rơi vào phán xét.
Chỉ quan sát
như một nhân chứng;
Từ khoảng khắc
đầu tiên tâm thức;
bị những cảm
xúc lấn áp và chiếm lĩnh như virus xâm nhập.
Đến giây phút
đó, bạn rõ biết bệnh nhiễu loạn tâm thức là sự rắc rối của những định kiến. Bằng
tiến trình quan sát, ngược trở lại và nhìn tất cả những hiện tượng tự xuất hiện
cho ta ngắm nhìn và nó tự tan biến.
Xuyên qua
giây phút tâm thức nhiễu loạn xuất hiện. Bất ngờ, bạn ý thức tâm thức đang chuyển
tải những ý nghĩa gì. Bạn không cần làm gì cả, chỉ cần rõ biết chẳng qua những
hiện tượng tâm lý thu nhận và bây giờ phóng xuất.
Những cấu
trúc lan nhiễm tự tan biến. Không thể nối kết hay quay lại kho lưu trữ vì chẳng
thể tạo thành cảm xúc khi bạn chỉ là một chứng nhân. Khi đã nhận thức sự phức tạp,
thức lưu trữ không còn cần thiết vì bạn đã thanh lọc và làm sạch những hạt giống
tiêu cực.
Soi gương là
phương pháp tẩy độc sâu lắng nhất và bạn có thể áp dụng mỗi ngày. Như thế có
nghĩa là bạn cảm nhận một sức khoẻ lành mạnh, trong sạch, tinh khiết và tràn đầy
những niềm vui.
Bạn có thể
như đứa trẻ vì chẳng bao giờ nó bị áp chế, khó chịu, nặng nề về quá khứ. Chẳng
bao giờ nó nghĩ về quá khứ. Nó luôn luôn hiện diện ở đây và bây giờ. Chẳng gì để
bám giữ, không gì có thể làm tư tưởng nó quay về quá khứ.
Bạn có thể thực
tập soi gương mỗi ngày. Phương pháp này cho bạn sự minh mẫn, sáng suốt để nhìn
lại mọi vấn đề trong ngày. Nhưng đừng bao giờ bắt đầu vào buổi sáng, bỡi vì tâm
thức bạn không có gì để phô diễn. Soi gương vào buổi sáng có nghĩa là bạn kích
hoạt thêm cho thức phô diễn. Đó là một kỹ thuật sai lầm nếu bạn cố thực hành
vào buổi sáng.
Những thầy dạy
tại Ấn Độ kêu gọi nên soi gương trong ngày, và cũng yêu cầu thực hành từ buổi
sáng đến tối. Đó là sai lầm và đầy tai hại. Vì bạn sẽ tái lập toàn bộ sự việc
và càng lún sâu vào chiếc bẫy tinh vi của thức phô diễn.
Không bao giờ
khởi sự từ sáng đến tối. Nên ngược lại. Như thế bạn mới xóa sạch toàn bộ sự việc.
Thức lúc nào cũng muốn bắt đầu từ sáng vì dễ dàng cho nó phô diễn. Tuy thức biết
tất cả và đầy xảo quyệt. Nhưng không thành vấn đề, nếu bạn ứng dụng vào lúc trước
khi đi vào giấc ngủ.
Nếu bạn cho
tâm thức quay ngược lại, bạn cảm nhận đang nhảy vào biến cố xảy ra lúc ban ngày,
bằng cách bắt đầu đi ngược lại và rõ biết từng bước một. Bạn có thể tự huấn luyện
tâm thức bằng cách đếm ngược số từ 100, 99, 98 cho đến 1 rồi 0. Có thể bạn cảm
thấy khó vì thức có thói quen chỉ đếm thuận.
Cùng phương
cách ứng dụng như thế thì chuyện gì xảy ra. Khi tâm thức buông xả bạn chỉ là
nhân chứng. Bạn sẽ nhìn rõ tất cả mọi việc đang xuất hiện. Bây giờ không còn
dính mắc vào sự kiện diễn tiến cho dù hiện tại, tương lai hay quá khứ. Tất cả sẽ
xuất hiện như chuyện phim trên màn ảnh và bạn là người thưởng thức chứ không
tham gia vào câu chuyện tình.
Nếu ai sỉ nhục,
điều khó khăn nhất là gì? Bạn tự kéo mình ra khỏi trận địa và nhìn người đang sỉ
nhục. Bạn hoàn toàn khác hẳn kể cả thân và tâm vì bạn chỉ là nhân chứng. Như thế,
bạn không thể giận dữ. Giận dữ chỉ xảy ra khi tự đồng hóa mình với cảm xúc.
Kỹ thuật nói
rằng:
Nhìn những sự
việc xảy ra trong quá khứ,
Hình dạng vẫn
có đó.
Nhưng hình dạng
không phải là bạn.
Khi bạn mắng
tôi, có nghĩa không phải mắng tôi mà là mắng thân vật lý. Bạn không thể phỉ
báng tôi; bạn chỉ lên án dạng hình của thân vật lý. Tấm thân tôi hiện đang an
trú. Bạn đang chỉ trích thân xác này. Như thế, thực sự tôi không dính mắc. Đó
là lý do Hindu thường nhấn mạnh trạng thái đừng bám chặt vào hình thể và danh
tánh. Bạn là tâm trong sáng hoàn toàn khác biệt với sự thô thiển của thân.
Nhưng rất khó
khăn để nhận biết trong thực tại. Nên khởi từ quá khứ sẽ dễ dàng hơn. Với quá
khứ thì chẳng gì để khẩn trương. Ai đó chửi mắng bạn cách đây 20 năm. Điều ấy
giờ đây không còn là vấn đề quan trọng.
Con người đều
có thể chết và mọi sự sẽ chấm dứt. Sự sỉ nhục thuộc cái chết và nó đã chết ngay
trong quá khứ. Rất dễ dàng cho ta ý thức về điều đó. Và khi bạn hoàn toàn tỉnh
thức thì không còn gì khó khăn trong hiện thực.
Nhưng khởi những
việc xảy ra tại đây và ngay bây giờ quả rất khó khăn. Vấn đề có vẻ khẩn trương.
Có vẻ quá gần, không có không gian chuyển di. Rất khó khăn để sáng tạo một
không gian rộng mở để cố sức thoát rời sự kiện.
Đó là lý do Mật
điển nói:
Nên bắt đầu từ
quá khứ,
Nhìn trực tiếp
vào bản ngã.
Rời khỏi danh
tính và hình tướng.
Nhìn từ đằng
xa,
Không đồng
hóa để chuyển hóa,
Xuyên qua cái
nhìn không phê phán.
Bởi vì đó là
tâm thức buông bỏ sâu sắc nhất. Thế thì bạn nhận biết đâu là thân-tâm, sự hiện
hữu trong quá khứ không phải là nền tảng của thực tại. Cốt tủy thực tại hoàn
toàn khác biệt.
Những sự việc
đến đi, đi đến chẳng liên quan gì đến tính hằng hữu bản nhiên. Bạn vẫn thơ ngây
như thuở nào, vẫn trong sáng nguyên thủy, sơ khai không gì có thể làm thương tổn.
Toàn bộ sự việc
trôi qua, toàn bộ cuộc đời đi qua: xấu, tốt, thành công, thất bại, tán dương, sỉ
nhục. Tất cả chỉ như vầng mây trắng. Bệnh tật, khoẻ mạnh, già, trẻ, sinh, tử. Mọi
việc thoáng qua nhẹ nhàng như giấc mộng nhưng giờ đây bạn không còn dính mắc.
Nhưng làm sao
bạn nhận biết bản thể. Đó là mục đích của kỹ thuật. Nếu khởi từ quá khứ bạn sẽ
có khoảng không gian để quan sát diễn trình đã xảy ra. Còn tương lai quá khó
khăn vì bạn không thể biết cái gì có thể xảy ra. Có thể vài người nào đó họ
không gặp chướng ngại.
Như những nhà
thơ, bằng sự mô phỏng, họ hướng cái nhìn vào tương lai như đang ngắm nhìn sự thực.
Đối với tuổi trẻ, tương lai có thể dễ dàng vì tất cả đang chờ họ ở phía trước.
Nhưng đối với người lớn tuổi, viễn ảnh tương lai là cái chết. Nhưng họ không muốn
chấp nhận và nhìn thẳng vào sự thật vì sợ hãi.
Người lớn tuổi
nhìn vào quá khứ để trở lại kỷ niệm lưu trữ trong ký ức, nhưng họ lại tham dự, đồng
lõa và ngộ nhận nó là thực tại. Đó là điều sai lầm khi quay ngược dòng tâm thức.
Chúng ta phải xem đó như là giấc mộng hay như đang xem phim truyện nói về thời
xa xưa; nghĩa là chúng ta chỉ là người thưởng thức.
Nếu cứ trở lại
dĩ vãng nhiều lần, từ từ họ cảm nhận toàn bộ quá trình xa xưa tẩy sạch. Và có
thể chết hoàn toàn không còn bám chặt thức lưu trữ và có thể chết trong trạng
thái hoàn toàn tỉnh thức. Thế thì chết không còn sự chết hay có thể nói đã đi
vào trạng thái vĩnh hằng.
Thanh lọc
toàn bộ quá khứ, bạn sẽ được chuyển hóa. Kỹ thuật không gì khó khăn lắm đâu. Điều
quan trọng là sự nỗ lực và bền bĩ, không có gì trở ngại trong phương pháp. Nó rất
đơn giản và bạn có thể thực tập mỗi ngày.
Hãy thử đi, đêm
nay các bạn ngủ hãy soi gương quá trình xảy ra trong ngày, và bạn cảm thấy rất
dễ thương và tràn ngập niềm vui. Cả một ngày trôi qua, nhưng đừng vội vàng, hấp
tấp mà chậm rãi ngắm nhìn những biến cố đã xảy ra. Có nhiều sự việc xuất hiện
trước mặt mà bạn đã quên đi; vì tâm thức có thói quen lượm lặt và tích trữ kể cả
khi bạn không ý thức. Ví dụ bạn đi ngang qua con đường, ai đó cất tiếng hát, bạn
không để ý. Bạn không ý thức để nghe âm thanh đó, nó chỉ là một thoáng tình cờ.
Nhưng tâm thức bạn ghi nhận và lưu giữ, kể cả những sự kiện không cần thiết
Đó là những mớ
rác vụn vặt. Vậy hãy nhìn lại cuộn phim đang chuyển động chậm và quan sát từng
chi tiết. Bạn sẽ thấy một ngày đã qua rất dài. Bởi vì tâm thức bạn thu lượm quá
nhiều thông tin để lưu trữ, kể cả những thứ không cần thiết.
Bạn sẽ khám phá
mình có khả năng nhận biết tất cả và nếu đã thu vào có nghĩa là sẽ dễ dàng xóa
sạch. Giấc ngủ bạn hoàn toàn khác hơn xưa và đó chính là thiền định trong giấc
mộng.
Nhưng khi thức
dậy đừng vội vàng mở mắt, nên đi ngược trở lại một chút trước khi thức giấc. Chắc
chắn rất khó khăn lúc đầu. Bạn chỉ có thể thực hành một chút. Chỉ cần thế là
quá đủ.
Chỉ cần một
chút để có thể nối liền lại một phần trong mộng trước khi thức dậy. Từ từ với sự
nỗ lực và bền bĩ để có thể thấm nhuần và sau ba tháng bạn có khả năng quay trở
lại điểm khi khởi đầu giấc ngủ.
Càng đi sâu
vào trong giấc ngủ, phẩm tính của thức và ngủ sẽ thay đổi toàn diện. Vì bạn
không thể nào mộng. Mộng trở thành điều vụn vặt. Nếu bạn có thể buông xả tâm thức
cả ngày và ban đêm, giấc mộng sẽ trở thành vô nghĩa.
Khi bạn đi
qua nhìn thấy căn nhà xinh đẹp, ham muốn vi tế nổi lên, bạn muốn chiếm hữu, nhưng
vì phải làm việc nên không nghĩ đến căn nhà nữa. Tuy không chú ý đến những khao
khát nhưng tâm thức hình thành sự chiếm hữu; và lòng khao khát vẫn còn treo tại
đó, nó đã lưu dấu lại trong tâm thức và làm bạn khó ngủ.
Khi bạn trằn
trọc không thể đi vào giấc ngủ, nghĩa là vẫn còn điều gì đó trong ngày chưa giải
quyết nên đêm đến, mộng thấy mình là chủ căn nhà; nghĩa là tâm thức bạn giải
phóng. Đa số cho rằng mộng quấy nhiễu giấc ngủ yên. Hoàn toàn sai lầm. Thực sự
mộng giúp bạn hoàn tất những sự việc vẫn còn tồn đọng.
Còn
rất nhiều vấn đề chưa thể hoàn tất hay thỏa lòng mong ước. Tâm thức bạn khao
khát dục vọng một cách phi lý. Cho nên trong thực tế không thể nào trọn vẹn những
ước vọng. Vậy phải làm gì. Nhưng tại sao lại không tự hỏi: "Tại sao mình vẫn
mơ mộng, cố hy vọng và suy nghĩ mãi về những gì không thể ?"
Bạn nhìn thấy
phụ nữ đẹp, duyên dáng và bạn bị cô ta thu hút. Bạn bị tràn ngập những dục vọng
muốn chiếm hữu. Nhưng đó là điều không thể. Vậy phải làm gì bây giờ? Mộng sẽ
giúp bạn.
Trong mộng, bạn
có thể chiếm hữu người phụ nữ để tâm thức được giải phóng. Tâm thức lưu trữ điều
gì, tất nhiên mộng sẽ hình thành những gì tương tự. Vì vậy, yêu người trong mộng
hay yêu đối tượng thực thể không gì khác biệt. Có khác chăng là mộng lúc nào
cũng đẹp hơn vì người mộng không kháng cự hay làm phiền bạn. Trong giấc mộng, bạn
có thể làm bất cứ điều gì bạn thích. Người mộng không ý kiến gì cả. Có nghĩa
trong mộng, thân vật lý của đối tượng hoàn toàn vắng mặt, phần bạn thì rơi vào
độc thoại.
Krisna nói với
Gita : "Mọi người đều có giấc ngủ sâu."
Những nhà
Yogi thì không, họ hoàn toàn tỉnh thức. Không có nghĩa là họ không ngủ, họ vẫn
ngủ nhưng tính chất của giấc ngủ hoàn toàn khác. Trong giấc ngủ, bạn rơi vào vô
thức nên giấc ngủ không còn trong sáng. Giấc ngủ của Yogi là thư giãn. Các cơ bắp
và toàn bộ tế bào thân hoàn toàn buông lỏng, không có sự căng thẳng. Họ hoàn
toàn tỉnh giác, nhưng vẫn ý thức toàn bộ tiến trình của hiện tượng.
Hãy ứng dụng
kỹ thuật ngay tối nay, rồi buông xả những gì tâm thức lưu trữ từ sáng. Khi đã cảm
thấy hài hòa với kỹ thuật, bạn nên lấy một ngày nghỉ, nằm một mình trên bãi biển
hay gốc cây và quay về quá khứ. Từ khởi điểm nằm trên bãi biển, bạn cảm nhận những
cảm giác tiếp xúc với cát, cứ tiếp tục thấm sâu và khám phá đến khoảng thời
gian nào có thể gợi nhớ.
Bạn sẽ ngạc
nhiên, thông thường bạn không thể nhớ nhiều như thế. Bạn không thể nhớ từ lúc mới
bốn tuổi, ngoại trừ một ít người đặc biệt, còn chung chung thì không thể. Nhưng
nếu kiên nhẫn, từ từ vượt qua màn che. Có thể bạn sẽ nhớ lại ngày đầu tiên bạn
chào đời. Đây là sự khám phá, hay những bí mật luẩn khuất đang được bạn khám
phá.
Ngược lại,
dòng tâm thức như sóng trở về biển cả. Bạn sẽ trở thành con người mới. Nếu cố gắng
thên chút nữa, có thể bạn sẽ nhớ lại lúc còn trong tử cung của mẹ. Bạn nhớ lại 9
tháng nằm trong bụng mẹ. Khi bà buồn bạn cũng ghi nhận, vì bạn và mẹ là một. Bất
cứ việc gì xảy ra cho người mẹ, đều có ảnh hưởng đến bạn.
Bây giờ, bạn
đã đi đúng hướng. Từ từ bạn thấm sâu hơn nữa trong dòng tâm thức, và có thể nhớ
lại giây phút đầu tiên đi vào tử cung của mẹ. Cứ thế thấm sâu hơn nữa, bạn có
thể nhớ lại cái chết. Khi chạm tới mốc này, có nghĩa là kỹ thuật đã nằm trong
tay và bạn có thể di chuyển, qua lại dễ dàng trong nhiều kiếp.
Đó là sự trải
nghiệm kết quả là hiện tượng. Một khi bạn biết được nhiều kiếp trong quá khứ (tiền
kiếp). Bạn nhận ra mình đã sống rất thờ ơ và vô nghĩa trong nhiều đời như thế.
Bạn đã trải qua nhiều thiên niên kỷ vô vị và tẻ nhạt.
Khuôn khổ giống
nhau. Hình thức giống nhau, chỉ khác là những chi tiết. Ngày xưa, bạn yêu người
khác, bây giờ bạn lại yêu người phụ nữ hiện nay. Ngày xưa bạn gom góp và tích
lũy tiền bạc khác với đồng tiền ngày hôm nay. Đồng tiền có khác nhưng sự gom
góp và tích lũy chỉ là một.
Khi nhìn thấy
mãi sống vô nghĩa và đầy ngu xuẩn trong quá trình lẫn quẫn không đức hạnh, sai
lầm, dục vọng đầy đau khổ hay hạnh phúc nhất thời. Bất ngờ bạn tỉnh thức. Mọi sự
như mộng, như ảo ảnh. Lập tức, bạn vứt bỏ tất cả và dừng lại.
Bây giờ, bạn
không muốn tái lập lại những sự kiện như thế trong tương lai. Khát vọng ham muốn
chợt dừng lại vì dục vọng hay ham muốn chẳng là gì cả, tất cả chỉ là những khát
vọng từ quá khứ phóng chiếu vào tương lai.
Ham muốn là
trống rỗng, những kinh nghiệm cảm xúc trong quá khứ lưu trữ; hay thói quen dò dẫm
phóng xuất để tái lập hiện tượng trong hiện đời và mãi mãi về sau. Dục vọng có
nghĩa là chết, là kinh nghiệm cũ tái lập lần nữa do dục vọng. Chẳng có gì mới lạ.
Bạn không thể cắt đứt dục vọng, ngoại trừ ý thức toàn diện ngay từ bây giờ.
Nhưng làm sao
có thể cắt đứt? Quá khứ (thức lưu trữ) là chướng ngại rất to lớn, như tảng đá lớn
đè nặng trên vai, rồi thúc đẩy bạn tái lập hành động trong hiện tại. Những mong
mõi, ham muốn, hy vọng được hình thành từ quá khứ và phóng chiếu ở hiện tại và
tương lai, nếu bạn không biết dừng lại.
Nếu nhận thức
được quá khứ như mộng như ảo, tất cả dục vọng rơi vào bất lực. Nó hoàn toàn sụp
đổ và tự tan biến vào cái trống không. Thức lưu trữ của quá khứ đã tan biến, thế
thì trong tương lai tương lai, bạn hoàn toàn được chuyển hóa.
Cảm nhận đối
tượng và trở thành nhất thể.
Ví dụ: Hoa hồng
hay bất cứ đối tượng nào. Đầu tiên, cảm giác về vật thể. Bạn nhìn nhưng không
thể ứng dụng. Bạn nhìn nhưng trái tim không yên lặng, cho nên không thể cảm nhận
sự thực. Nếu không bạn sẽ khóc, cười hay nhảy múa. Bạn không có cảm giác về hoa
mà bạn chỉ nhìn; nhưng cái nhìn cũng không trọn vẹn. Quá khứ hay ký ức đã nhận
định đây là đóa hoa hồng nên bạn chỉ lướt qua. Vì đã cho rằng mình biết. Bạn thực
sự chưa nhìn trong sự trong suốt và rõ biết. Chỉ là cái thoáng qua do ký ức
khơi lại cái biết về đóa hoa hồng.
Duy trì cái
nhìn với hoa hồng, nhìn và cảm nhận. Bạn làm gì để có thể cảm nhận về nó. Hãy
ngửi, chạm và hoa trở thành kinh nghiệm xúc chạm trọn vẹn và sâu sắc. Đầu tiên,
nhắm mắt, để hoa chạm vào gương mặt. Hãy cảm giác về nó.
Để mắt bạn cảm
nhận những xúc chạm và ngửi. Để tất cả vào tim bạn và yên lặng. Quên hết tất cả,
quên toàn thể thế giới. Nếu tâm trí còn một chút xíu tư tưởng nào thì cảm giác
chưa lắng sâu tận bên trong.
Quên những
đóa hoa hồng khác dù trong quá khứ. Quên tất cả mọi người, quên mọi việc. Duy
chỉ đóa hoa trước mặt còn hiện diện. Chỉ mỗi một nó. Chỉ mỗi hoa hồng, hoa hồng
và hoa hồng. Duy nhất chỉ còn một đóa. Bạn bị tràn ngập và bao phủ bởi duy nhất
một đóa hoa.
Nhưng đây là
điều rất khó khăn vì bạn chưa hề nhạy cảm. Đối với phái nữ, có thể dễ dàng hơn vì
xúc cảm họ nhạy bén hơn. Phái nam có chút xíu trở ngại, ngoại trừ họ có cảm xúc
như thi sĩ, họa sĩ hay nhạc sĩ.
Đối với đứa
trẻ thì dễ hơn nhiều. Tôi đã từng áp dụng kỹ thuật này cho một cậu bé và tôi hỏi:
"Con cảm thấy thế nào?" Cậu bé đáp: "Con trở thành đóa hoa, chỉ
cảm nhận như thế!" Đối với trẻ con thì dễ dàng nhưng chúng ta ít khi dạy
chúng. Nếu không chúng nó đã là những người thiền định ưu tú.
Nếu yêu ai, bạn
quên tất cả. Nếu tâm trí vẫn còn lang thang, chắc chắn bạn chưa yêu. Khi yêu thế
giới đều tan biến, chỉ còn lại người yêu. Đó là lý do tôi nói: "Tình yêu
chính là thiền định." Bạn có thể ứng dụng kỹ thuật này giống như trong
tình yêu. Có nghĩa bạn quên hết tất cả.
Cách đây vài
ngày, người bạn cùng vợ đến gặp tôi. Người vợ có vẻ phàn nàn và oán trách. Người
chồng nói: "Tôi thiền định nhiều năm và bây giờ rất sâu lắng. Trong thiền
định tôi khám phá: Khi đạt tới đỉnh cao, bất ngờ tôi bật khóc và thốt lên:
"Rajneesh, Rajneesh, Rajneesh." Rất kỳ lạ, kể cả trong yêu đương, lúc
đạt đến đỉnh cao, tôi cũng bật khóc và nói: "Rajneesh!"
Vợ tôi bị
giao động và nhiểu loạn, cô la lên: "Anh đang kết hợp với tôi hay đang thiền
định. Hoặc anh đang làm điều gì khác. Và tại sao "Rajneesh" lại xuất
hiện vào lúc này?" Bây giờ tất cả trở thành chướng ngại. Nếu không khóc,
tôi không đạt tới đỉnh. Nếu khóc, vợ tôi sẽ không thoải mái. Vậy phải làm sao?
Vì thế, tôi đưa cô ta đến đây."
Đương nhiên,
người vợ than phiền đúng vì cô ta không muốn bất cứ ai hiện diện giữa hai người.
Tình yêu cần riêng tư và hoàn toàn kín đáo. Riêng tư có nghĩa là chỉ còn lại điều
duy nhất, người yêu, và quên đi tất cả.
Tại Âu châu
và Mỹ quốc có phong trào giao hoan với một nhóm người, điều này thật vô lý. Rất
nhiều người thỏa mãn dục tính cùng một phòng. Đó là hành động vô nghĩa vì tình
yêu không thể sâu lắng tận bên trong nếu có người khác cùng hiện diện, và không
thể nào được xem là thiền định.
Đối với bất cứ
đối tượng nào, nếu bạn có thể quên toàn thế giới, có nghĩa là bạn sâu sắc trong
tình yêu. Có thể cùng đối tượng là hoa, hòn đá, cây cối... Điều kiện duy nhất
là cảm nhận sự hiện diện vật thể duy nhất. Chỉ còn một đối tượng.
Hãy để đối tượng
là sự sống duy nhất trong tâm thức. Rất dễ dàng, nếu bạn thử với đối tượng hay
vật thể nào bạn yêu thương một cách tự nhiên. Có thể thấm nhuần và hài hòa với
vật vô tri như sỏi đá rất khó khăn nhưng đối với người thiền định, họ làm được.
Cho nên họ xây công viên đá không cần hoa lá. Chỉ là đá sỏi và cát. Nếu có thể
yêu thương sỏi đá thì bạn có thể yêu thương con người.
Vậy hãy chọn
đối tượng để bạn có thể yêu tự nhiên và quên đi tất cả. Thưởng thức, nếm trải sự
hiện diện, cảm nhận và lắng sâu hơn nữa và để nó tự thấm nhuần sâu thẳm tận bên
trong. Rồi buông bỏ đối tượng, quên mất đối tượng và rơi vào vực thẳm không đáy
và không còn gì tồn tại.
Shiva nói:
"Thực tại
là khoảng không, là chân không.
Đó là bản thể
và là tính tự nhiên.
Đây là trạng
thái thuần khiết và trong sáng."
Rất khó khăn
để đột nhập vào nền tảng "tánh không" bằng cách trực tiếp. Thật sự đầy
gian nan và rất khó khăn. Do đó, bạn phải thông qua vật thể hay đối tượng như
là một phương tiện thiện xảo. Đầu tiên, đặt đối tượng vào tâm thức và hoàn toàn
cảm nhận một cách trọn vẹn. Bạn không cần nghĩ hay nhớ bất cứ điều gì.
Toàn bộ tâm
thức chỉ còn duy nhất một đối tượng, rồi cắt bỏ luôn đối tượng. Bạn sẽ rơi vào
nền tảng tánh không. Bây giờ không có gì để lưu trữ ngay cả đối tượng. Duy chỉ
mỗi một chủ thể, đó là bạn, thuần khiết không ô nhiễm. Đây chính là tính tự
nhiên nguyên thủy, nhưng phải đi từng bước một vững chắc. Nhưng đừng áp dụng tất
cả kỹ thuật ngay cùng một lúc.
Đầu tiên, thực
tập tiến trình duy chỉ một đối tượng cho vài ngày hay vài tuần. Nếu chọn hoa hồng
thì cứ tiếp tục là hoa hồng vào mỗi ngày, và để trạng thái hài hòa với đóa hoa
và nói: "Bây giờ, tôi là đóa hoa." Vậy bước đầu tiên nên trọn vẹn với
đối tượng, thưởng thức đóa hoa và sự thưởng thức đã vô cùng tuyệt diệu. Rất tuyệt
vời, sự sống và sức mạnh tự chính nó.
Bước thứ nhì,
nhắm mắt lại và phải quên đóa hoa. Nếu đã hoàn tất bước thứ nhất, đương nhiên,
bước thứ nhì không gì khó khăn. Nhưng nếu áp dụng toàn bộ kỹ thuật cho một lần,
không thể xảy ra vì thức rất xảo quyệt. Nó luôn đòi hỏi áp dụng cả quá trình một
lúc để chúng ta không thể thành công.
Thức sẽ lên
tiếng: "Kỹ thuật này không phù hợp với mình hay không thể giúp ích gì cho
mình." Nếu bạn muốn thành công trong tiến trình đi sâu làm sạch tâm thức, nhất
định phải đi từng bước một. Khi đối tượng không còn nữa, chỉ còn lại duy nhất sự
rõ biết như ánh sáng, như ngọn lửa không còn gì bao bọc xung quanh.
Bạn có ngọn
đèn, ánh sáng ngọn đèn rọi sáng xuống nhiều đối tượng. Hình dung ánh sáng trong
phòng có rất nhiều đồ vật. Nếu mang ngọn đèn vào căn phòng tối, tất cả vật thể sáng
lên. Ánh sáng ngọn đèn lan tỏa cho bạn nhìn thấy được những vật dụng trong
phòng. Bây giờ bỏ luôn đối tượng hay vật thể chỉ còn lại ánh sáng duy nhất.
Bạn giống như
ngọn lửa, như ánh sáng. Toàn thế giới là vật thể bên ngoài. Bạn rời bỏ toàn thể
thế giới và chọn một đối tượng cho thiền định. Ngọn lửa vẫn thế, nhưng bây giờ
không còn bị những vật thể ngăn trở và chỉ còn duy nhất một mục tiêu. Thế là bất
ngờ, tất cả đều không tồn tại chỉ còn lại đơn thuần là ánh sáng.
Đức Phật gọi
đó là Niết bàn, Mahariva gọi là Kaivalya, hoàn toàn đơn độc. Upanishad gọi là sự
trải nghiệm của Brahma hay Atma (vô ngã). Shiva nói nếu các bạn thực hành duy
nhất kỹ thuật này, bạn sẽ phát hiện nền tảng tối hậu.
Quan sát tính
khí của bạn. Hãy quan sát nhìn trực tiếp vào tính khí. Nếu ganh tỵ hay chống đối
hay yêu thương một ai, bạn sẽ làm gì? Chúng ta sẽ phóng chiếu cảm xúc lên người
ấy. Nếu hướng sự căm ghét về tôi, bạn đánh mất trung tâm nguyên thủy của mình.
Những sự vật ngoại thể sẽ thay thế và trở thành trung tâm.
Vì thế, Mật
điển nói:
"Khi biểu
lộ tức giận, ghét, yêu thương.
Hay bất cứ
tính khí nào dấy lên.
Đừng phóng
chiếu cảm xúc lên người khác
Và tạo thành
vấn đề.
Nên nhớ bạn
là nguồn của năng lượng."
Tôi yêu bạn, với
cảm thức thông thường, bạn là nguồn sống là tình yêu của tôi. Điều đó hoàn toàn
không đúng. Tôi là gốc, là nguồn phóng chiếu; bạn chỉ là màn ảnh và trên đó,
tôi phóng chiếu tình yêu lên.
Nên nhớ bạn
là màn ảnh, tôi phóng chiếu tình yêu trên màn ảnh đó và tưởng rằng bạn là nguồn
năng lượng, là sức sống của tôi. Điều này không phải sự thực mà chỉ là sự tưởng
tượng hay ảo ảnh.
Tôi tô điểm
năng lượng cho tình yêu và phóng chiếu trên bạn. Năng lượng tình yêu phóng chiếu
đến với bạn, bạn trở nên dễ thương và đáng yêu; trong khi bạn không thể yêu
thương và nhẹ nhàng với người khác, bạn có thể hoàn toàn kháng cự hay lạnh lùng
với người khác. Tại sao?
Nếu bạn là
nguồn của tình yêu và tất cả mọi người hướng tình yêu về bạn, nhưng bạn chưa về
nguồn. Tôi phóng chiếu trên bạn, bạn trông xinh đẹp; ai đó phóng chiếu sự thù
ghét, bạn đẩy trở lại. Nếu không phóng chiếu điều gì cả, người ấy hoàn toàn
khác lạ, không có một cái nhìn về bạn. Vậy sự việc gì xảy ra?
Chúng ta hoàn
toàn phóng chiếu vào nhau với những cảm xúc và tính khí. Đó là lý do: Nếu đang
hưởng tuần trăng mật, bạn nhìn thấy mặt trăng đầy huyền diệu, và tuyệt đẹp. Có
thể nói: "Hình như toàn thể thế giới đều rực rỡ."
Cùng đêm
trăng sáng, đối với người láng giềng, ánh trăng chẳng huyền bí và tuyệt vời vì
con ông mất. Đêm đó, đối với ông là một đêm đầy đau khổ và phiền muộn. Đối với
bạn, lại là đêm tuyệt vời, đầy quyến rũ và say đắm. Một đêm đầy điên dại. Có phải
ánh trăng là nguồn hay ánh trăng là màn ảnh và bạn phóng chiếu cảm xúc lên đó.
Mật điển nói:
Đừng phóng
chiếu cảm xúc lên đối tượng,
mà duy trì tại
trung tâm.
Nên nhớ bạn
là nguồn.
Vậy đừng di
chuyển đến người khác,
cũng đừng chỉ
trích người khác.
Khi ganh tỵ
hay ghét ai đừng hướng về đối tượng. Đi đến điểm xuất phát cảm xúc ganh tỵ hay
giận dữ. Đừng hướng về người để đổ trút cơn giận; mà phải trở về trung tâm nơi
mà năng lượng cảm xúc xuất phát.
Chuyển đến
trung tâm lắng sâu tận bên trong. Tất cả năng lượng cảm xúc: Ghét, yêu, giận
hay bất cứ cảm xúc gì hướng về gốc, về trung tâm nội tại. Trở về nguồn và duy
trì ngay tại trung tâm.
Cứ thử thực tập,
đó là một kỹ thuật rất khoa học, rất tâm lý. Nếu ai làm bạn tổn thương, cơn giận
sẽ bất ngờ nổ tung, bạn lên cơn sốt dữ dội. Năng lượng giận dữ sẽ tuôn chảy về
người đó.
Bây giờ, bạn
đang phóng chiếu cơn tức giận trên người, tuy họ không làm gì cả. Nếu ông ta phỉ
báng hay làm tổn thương bạn. Nhưng ông ta đã làm gì? Thực sự ông chỉ châm chọc;
mà đó lại là môi trường tương tác, giúp cơn giận tăng trưởng và bùng vỡ. Nhưng
nên nhớ sự tức giận chính là của bạn.
Nếu phỉ báng
Đức Phật, bạn không thể tạo cho ngài sự giận dữ. Nếu đến Jesus thì ông sẽ tặng
bạn nụ cười. Nếu đến Bodhidharma, ngài sẽ thể hiện cái cười sư tử. Nên nhớ, đối
tượng không phải là nguồn, mà cội rễ chính là bạn.
Ai đó bắn
trúng ngay gốc. Nếu không có sự giận dữ, sự thịnh nộ không thể xảy ra. Nếu đánh
đức Phật, chỉ có tình thương xuất hiện. Cơn giận dữ không thể hiện vì vốn chưa
từng hiện diện trong ngài. Cũng như, nếu bạn quăng thùng nước xuống giếng cạn sẽ
chẳng gì để múc.
Nếu quăng
thùng nước vào giếng đầy nước, đương nhiên sẽ múc được nước. Vậy ai chọc tức, có
nghĩa là họ quăng thùng vào bạn, và thùng sẽ chứa tràn đầy cơn tức giận, căm
ghét và bốc lửa. Vì những thứ đó phát sinh từ bạn. Vì chính bạn là nguồn. Nên
ghi nhớ: "Duy trì ngay tại trung tâm đừng leo ra ngoài hàng rào."
Những người quăng
thùng vào bạn; nghĩa là đang tặng cho bạn cơ hội để ý thức sự tức giận và tính
khí của mình. Cám ơn họ ngay lập tức và quên hẳn đối tượng và nhắm mắt lại hướng
về trung tâm. Bây giờ ngay tại nguồn, bạn nhìn trực tiếp xem tình yêu và căm
ghét xuất phát từ đâu.
Hãy phiêu lưu
vào hành trình nội tại. Bạn sẽ tìm thấy nguồn gốc tại đó. Bởi vì sự tức giận xuất
hiện trong chính bạn. Ngay tại nguồn. Như thế có nghĩa là sẽ rất dễ dàng và nhẹ
nhàng trở về gốc ngay giây phút cơn giận, yêu thương hay ganh tỵ hình thành. Bởi
vì ngay giây phút đó, bạn đang tăng cường độ nóng.
Khi dây dẫn
nhiệt hoạt động. Đương nhiên dễ dàng quay trở về gốc cùng sức nóng. Và khi chạm
đến điểm lạnh bên trong. Bất ngờ bạn phát hiện ra chiều tâm thức mới lạ. Thế
nên hãy sử dụng năng lượng sân, hận, yêu và hướng chúng về bản thể nội tai hay
trung tâm.
Chúng ta thường
hao tán năng lượng bằng cách mãi phóng xuất ra thế giới hay những đối tượng bên
ngoài. Tôi từng chứng kiến người trong trạng thái giận dữ khi đối xử với đôi giầy.
Họ liệng nó vào góc bằng tất cả sự thù hận.
Họ đang làm
gì? Tôi chứng kiến một người sân hận đang trút cơn giận vào sự vật. Họ đóng cửa
thực mạnh, hành hạ nó và phát ra những từ ngữ không được thanh tao cho lắm. Phản
kháng cánh cửa, họ đang làm gì vậy?
Tôi kết thúc
chương kỹ thuật Mật điển này qua câu chuyện: Một trong những nhà thiền định vĩ
đại nhất lịch sử Trung quốc, Linchi (Lâm Tế), ngài thường kể: "Khi còn bé,
tôi rất say mê và thích được dạo thuyền. Tôi có một cái thuyền nhỏ và thường thả
thuyền trên hồ lững lờ trôi trong sự đơn độc qua nhiều giờ. Tôi neo và thuyền đứng
yên, tôi và thuyền sống trong yên lặng.
Một hôm đang
nhắm mắt, một con thuyền đang bồng bềnh tận đâu đâu đụng vào thuyền. Tôi vẫn
còn nhắm mắt và nghĩ: Có ai trên thuyền không, sao lại chạm vào thuyền tôi. Cơn
giận nổi lên, tôi mở mắt tìm để nói với họ vài lời trong sự phẫn nộ. Và chợi
phát hiện ra rằng không một ai trên thuyền. Vậy cơn giận dữ này tôi sẽ trút vào
đâu?"
Con thuyền
không người lái. Nó chỉ trôi nổi trên dòng và đụng vào thuyền, không có gì để
hành động. Hoàn toàn vô lý. Không thể nào trút cơn phẫn nộ hay phóng chiếu sự
giận dữ lên chiếc thuyền trống không.
Linchi nói:
"Tôi nhắm mắt, cơn tức giận vẫn còn đó. Nó không tìm được lối thoát. Tôi
nhắm mắt và đi ngược lại cơn giận. Con thuyền không người lái trở thành thực tại.
Tôi về gốc trong đêm yên lặng.
Con thuyền
không người lái là cái thấy chính tôi. Và bây giờ, nếu có ai sỉ nhục hay phỉ
báng, tôi chỉ cười và nói: Chiếc thuyền là vô tự tánh, là nền tảng tánh không.
Thế thì tôi nhắm đôi mắt lại và chìm sâu lắng vào bên trong."
Hãy áp dụng kỹ
thuật, sẽ hiệu quả và rất huyền diệu cho bạn ngay ngày hôm nay.