Osho - Kinh nghiệm Mật Tông
Chương 1: Ngắm tới cái một
Bài
thơ hoàng đế của Saraha
Con cúi đầu trước Manjusri (Văn thù Bồ tát)
cao quí,
Con cúi đầu trước người đã chinh phục cái hữu
hạn.
Như nước bình lặng bị gió xô dậy lên,
Biến thành sóng và chạy lăn tăn,
Cho nên nhà vua nghĩ về Saraha
Theo nhiều cách, mặc dầu là một người.
Với người ngu lác mắt,
Một ngọn đèn lại là hai,
Nơi cái thấy và người thấy không phải là hai,
A! tâm trí làm việc
Trên tính sự vật của cả hai.
Mặc dầu đèn trong nhà
Đã được thắp sáng,
Người mù vẫn cứ sống trong bóng tối.
Mặc dầu tự phát
Là bao hàm tất cả và gần gũi,
Để bị đánh lừa thì điều đó
Bao giờ cũng ở xa xôi
Mặc dầu có thể có nhiều dòng sông,
Chúng là một trong biển cả.
Mặc dầu có thể có nhiều điều dối trá,
Một chân lí sẽ chinh phục tất cả.
Khi một mặt trời xuất hiện,
Thì bóng tối, dù dầy đặc đến đâu,
Sẽ tan biến.
Phật Gautama là
thầy vĩ đại nhất đã từng bước đi trên trái đất này. Christ là thầy vĩ đại,
Krishna cũng vậy, Mahavira cũng vậy, Mohammed cũng vậy, và nhiều thầy nữa,
nhưng Phật vẫn còn là thầy vĩ đại nhất. Không phải thành đạt chứng ngộ là lớn
hơn bất kì ai khác - chứng ngộ chẳng ít hơn cũng không nhiều hơn - ông ấy đã đạt
tới cùng mức tâm thức như Mahavira, như Christ, như Zarathustra, như Lão Tử.
Không có vấn đề về bất kì người chứng ngộ nào chứng ngộ hơn bất kì ai khác.
Nhưng khi có liên quan tới người như một thầy, Phật là vô song, bởi vì qua ông ấy
hàng nghìn người đã đạt tới chứng ngộ.
Điều đó chưa
bao giờ xảy ra với bất kì thầy nào khác. Dòng truyền thừa của ông ấy là dòng có
kết quả nhất, dòng tộc ông ấy đã là dòng tộc sáng tạo nhất từ trước cho tới giờ.
Ông ấy giống như cây lớn với biết bao nhiêu là cành - và mỗi cành đều kết quả,
mỗi cành đều trĩu nặng với nhiều quả. Mahavira vẫn còn là một hiện tượng cục bộ.
Krishna rơi vào trong tay của các học giả và mất hút. Christ hoàn toàn bị các
linh mục phá huỷ. Nhiều điều đáng lẽ có thể đã xảy ra, nhưng đã không xảy ra;
Phật cực kì may mắn về điều này.
Không phải các
tu sĩ đã không cố gắng, không phải các học giả đã không cố gắng; họ đã làm tất
cả những điều họ có thể làm - nhưng bằng cách nào đó giáo huấn của Phật đã được
đặt ra theo cách mà nó không thể nào bị phá huỷ. Nó vẫn còn sống. Thậm chí sau
hai mươi nhăm thế kỉ vài đoá hoa vẫn tới trên cây của ông ấy. Xuân tới, và vậy
mà nó vẫn toả hương thơm, nó vẫn kết trái.
Saraha cũng là
một quả trên cùng cây. Saraha được sinh ra vào quãng hai thế kỉ sau Phật; ông ấy
thuộc vào dòng truyền thừa trực tiếp của một nhánh khác. Một nhánh truyền từ
Mahakashyapa tới Bồ đề đạt ma, và Thiền được sinh ra - và nó vẫn còn đầy hoa,
cái nhánh đó. Một nhánh khác truyền từ Phật tới con trai ông ấy, Rahul Bhadra,
và từ Rahul Bhadra tới Sri Kirti, và từ
Sri Kirti tới Saraha, và từ Saraha tới Nagarjuna (Long Thọ Bồ tát) - đó là nhánh Mật tông. Nó vẫn còn ra quả ở Tây Tạng.
Mật tông đã biến đổi Tây Tạng, và Saraha là người sáng lập ra Mật tông cũng hệt
như Bồ đề đạt ma là người sáng lập ra Thiền tông. Bồ đề đạt ma đã chinh phục
Trung Quốc, Hàn Quốc, Nhật Bản; Saraha đã chinh phục Tây Tạng.
Những bài ca
này của Saraha có vẻ đẹp lớn lao. Chúng là chính nền tảng của Mật tông. Đầu
tiên bạn sẽ phải hiểu thái độ của Mật tông đối với cuộc sống, tầm nhìn Mật tông
về cuộc sống. Điều cơ bản nhất về Mật tông là điều này - và rất triệt để, cách
mạng, nổi dậy - tầm nhìn cơ sở là ở chỗ thế giới này không bị phân chia thành
thấp hơn và cao hơn, mà là ở chỗ thế giới này là nguyên khối. Cái cao hơn và
cái thấp hơn đều nắm tay nhau. Cái cao hơn bao hàm cái thấp hơn, và cái thấp
hơn bao hàm cái cao hơn. Cái cao hơn bị ẩn kín trong cái thấp hơn - cho nên cái
thấp hơn phải không bị chối bỏ, phải không bị kết án, phải không bị phá huỷ hay
giết chết. Cái thấp hơn phải được biến đổi. Cái thấp hơn phải được phép đi lên…
và cái thấp hơn trở thành cái cao hơn. Không có lỗ hổng không thể bắc cầu qua
được giữa quỉ và Thượng đế: quỉ đang mang Thượng đế sâu bên dưới trái tim mình.
Một khi trái tim đó bắt đầu vận hành, quỉ trở thành Thượng đế.
Đó là lí do tại
sao chính gốc của từ quỉ lại có nghĩa như điều thiêng liêng. Từ quỉ (devil) bắt
nguồn từ điều thiêng liêng (divine); nó là điều thiêng liêng còn chưa tiến hoá,
có vậy thôi. Không phải là quỉ đang chống lại điều thiêng liêng, không phải là
quỉ đang cố gắng phá huỷ điều thiêng liêng - trong thực tế quỉ đang cố gắng tìm
ra điều thiêng liêng. Quỉ đang trên đường hướng tới điều thiêng liêng; nó không
phải là kẻ thù, nó là hạt mầm. Điều thiêng liêng là cây nở hoàn toàn, còn quỉ
là hạt mầm - nhưng cây được ẩn kín trong hạt mầm. Và hạt mầm không chống lại
cây. Trong thực tế cây không thể tồn tại nếu hạt mầm không có đó. Và cây không
chống lại hạt mầm - chúng là bạn bè sâu sắc, chúng là cùng nhau. Chất độc và
cam lồ là hai pha của cùng một năng lượng, cuộc sống và cái chết cũng vậy - và
mọi thứ cũng vậy: ngày và đêm, yêu và ghét, dục và siêu tâm thức.
Mật tông nói: Đừng
bao giờ kết án cái gì - thái độ kết án là thái độ ngu xuẩn. Bởi việc kết án cái
gì đó, bạn phủ nhận về phần mình cái khả năng đáng có thể trở thành sẵn có cho
bạn nếu bạn đã tiến hoá từ cái thấp hơn. Đừng kết án bùn, bởi vì hoa sen ẩn kín
trong bùn; dùng bùn để tạo ra hoa sen. Tất nhiên bùn chưa phải là hoa sen,
nhưng nó có thể là hoa sen. Và người sáng tạo, người tôn giáo, sẽ giúp cho bùn
để lộ ra hoa sen của nó để cho hoa sen có thể thoát khỏi bùn.
Saraha là người
sáng lập ra tầm nhìn Mật tông. Nó có ý nghĩa vô biên - và đặc biệt cho khoảnh
khắc hiện tại trong lịch sử nhân loại, bởi vì con người mới đang nỗ lực để được
sinh ra, tâm thức mới đang gõ vào cánh cửa. Và tương lai sắp sửa là tương lai của
Mật tông, bởi vì bây giờ, những thái độ nhị nguyên không thể nắm bắt tâm trí
con người được nữa. Chúng đã cố gắng trong nhiều thế kỉ - và chúng đã làm cho
con người bị què quặt và chúng đã làm cho con người mặc cảm. Và chúng đã không
giải phóng cho con người, chúng đã làm cho con người thành tù nhân. Và chúng đã
không làm cho con người hạnh phúc, chúng đã làm cho con người bị khổ. Chúng đã
lên án mọi thứ: từ thức ăn tới dục chúng đã kết án mọi thứ, từ quan hệ tới tình
bạn chúng đã kết án hết thảy. Tình yêu bị kết án, thân thể bị kết án, tâm trí bị
kết án. Chúng đã không chừa lại lấy một li cho bạn đứng; chúng bao giờ cũng lấy
đi tất cả và con người treo đấy, chỉ bị treo đấy. Trạng thái này của con người
không thể được dung thứ lâu hơn nữa.
Mật tông có thể
cho bạn một viễn cảnh mới - do đó tôi đã chọn Saraha. Saraha là một trong những
người tôi yêu mến nhất, đó là chuyện tình cũ của tôi. Bạn thậm chí có thể còn
chưa nghe nói tới cái tên Saraha, nhưng Saraha là một trong những người giúp
ích vĩ đại cho nhân loại. Nếu tôi đếm trên đầu ngón tay mười người làm lợi nhất
cho nhân loại thì Saraha sẽ là một trong mười người đó. Nếu tôi đếm chỉ năm
thôi, thế nữa tôi cũng không có khả năng loại bỏ Saraha.
Trước khi chúng
ta đi vào những bài thơ này của Saraha, có đôi điều về cuộc đời Saraha. Saraha
được sinh ra tại Viadarbha - Vidarbha là một phần của Maharashtra, rất gần với
Poona. Ông ấy được sinh ra khi Vua Mahapala còn đang cai trị. Ông ấy là con của
một brahmin rất có học, người trong triều đình của Vua Mahapala; người bố trong
triều đình, cho nên người thanh niên này cũng trong triều đình. Ông ấy có bốn
anh; họ tất cả đều là các học giả lớn, và ông ấy là người trẻ nhất và thông
minh nhất trong số họ. Dần dần danh tiếng của ông ấy lan rộng khắp đất nước, và
vua đã gần như được nghe tán dương về trí thông minh tuyệt vời của ông ấy. Bốn
anh em đều là những học giả rất vĩ đại, nhưng chẳng cái gì sánh nổi với Saraha.
Khi họ trở nên
chín chắn, cả bốn người đều lấy vợ. Nhà vua sẵn lòng gả con gái cho Saraha -
nhưng Saraha lại muốn từ bỏ tất cả, Saraha muốn trở thành sannyasin. Nhà vua bị
tổn thương; ông ta cố gắng thuyết phục Saraha - anh đẹp thế và anh lại thông
minh thế và anh lại là một thanh niên đẹp trai thế. Danh tiếng của anh lan rộng
khắp nước và bởi vì anh mà triều đình của Mahapala cũng trở nên nổi tiếng. Nhà
vua rất lo nghĩ và ông ấy không muốn người thanh niên này trở thành sannyasin.
Nhà vua muốn bảo vệ anh ta, ông ấy muốn cho anh đủ mọi tiện nghi có thể; ông ấy
đã sẵn sàng làm mọi việc cho anh. Nhưng Saraha cứ khăng khăng và phép đã phải
ban ra: anh trở thành sannyasin, anh trở thành đệ tử của Sri Kirti.
Sri Kirti thuộc
dòng truyền thừa trực tiếp từ Phật - Phật Gautam, thế rồi đến con ông ấy Rahul
Bhadra, và rồi đến Sri Kirti. Chỉ có hai thầy giữa Saraha và Phật; ông ấy không
xa xăm gì mấy với Phật. Cây phải vẫn còn rất, rất xanh; rung động phải còn rất,
rất sống động. Phật chỉ vừa mới ra đi; bầu không khí phải vẫn còn đầy hương
thơm của ông ấy.
Nhà vua bị
choáng, bởi vì Saraha là một brahmin. Nếu như anh muốn trở thành sannyasin, anh
phải trở thành sannyasin Hindu, nhưng anh đã chọn một thầy Phật giáo. Gia đình
của Saraha cũng rất lo nghĩ; trong thực tế họ tất cả đều trở thành kẻ thù: điều
này là không đúng. Và thế rồi sự việc lại trở nên tồi tệ hơn - chúng ta sẽ biết
về điều đó.
Tên thật của
Saraha là Rahul, cái tên do bố anh ta đặt cho. Chúng ta sẽ đi tới biết cách thức
anh đã trở thành Saraha - đó là một câu chuyện hay. Khi anh tới Sri Kirti, điều
đầu tiên mà Sri Kirti bảo anh là "Quên mọi kinh Veda của anh đi và quên mọi
điều học hành của anh và mọi thứ vô nghĩa đó đi." Thật khó cho Saraha,
nhưng anh ta đã sẵn sàng đánh cược bất kì cái gì. Cái gì đó trong sự hiện diện
của Sri Kirti đã hấp dẫn anh ta; Sri Kirti là một người có sức lôi cuốn lớn
lao. Anh ta đã vứt bỏ mọi sự học hành của mình, anh ta trở lại thành dốt nát.
Đây là một
trong những từ bỏ lớn lao nhất. Dễ dàng từ bỏ của cải, dễ dàng từ bỏ vương quốc
lớn, nhưng từ bỏ tri thức là điều khó khăn nhất trên thế giới. Ngay chỗ đầu
tiên, làm sao để từ bỏ nó? - nó có đó bên trong bạn. Bạn có thể trốn khỏi vương
quốc của mình, bạn có thể đi lên Himalayas, bạn có thể phân phát của cải của
mình - làm sao bạn có thể từ bỏ được tri thức của mình? Và thế thì cũng quá đau
đớn để trở thành dốt nát lần nữa, để trở thành hồn nhiên như trẻ thơ lần nữa.
Nhưng Saraha đã
sẵn sàng. Nhiều năm trôi qua, dần dần anh ta đã xoá đi mọi điều mà mình đã biết.
Anh ta đã trở thành một thiền nhân vĩ đại. Cũng hệt như khi anh ta đã bắt đầu
trở thành rất nổi tiếng như một học giả vĩ đại, bây giờ tiếng tăm của anh ta bắt
đầu lan rộng như một thiền nhân vĩ đại. Mọi người bắt đầu tới từ nơi xa xôi chỉ
để có thoáng nhìn về người thanh niên này, người đã trở thành hồn nhiên thế,
như chiếc lá tươi, hay như giọt sương trên nhành cỏ vào buổi sáng.
Một hôm, trong
khi Saraha đang thiền, bỗng nhiên anh ta thấy một linh ảnh - một linh ảnh rằng
có một phụ nữ tại bãi chợ, người sẽ là thầy thực của anh ta. Sri Kirti mới chỉ
đưa anh ta vào con đường, nhưng giáo huấn thực lại tới từ người phụ nữ đó.
Bây giờ điều
này nữa cũng phải được hiểu: chính là riêng Mật tông chưa bao giờ bị đàn ông
chi phối. Trong thực tế đi vào trong Mật tông bạn sẽ cần sự hợp tác của đàn bà
trí huệ; không có đàn bà trí huệ, bạn sẽ không có khả năng đi vào trong thế giới
phức tạp của Mật tông. Anh ta đã thấy một linh ảnh: một người đàn bà ở đó trong
bãi chợ. Cho nên điều đầu tiên, người đàn bà; điều thứ hai, trong bãi chợ. Mật
tông phát đạt trong bãi chợ, trong chỗ hoạt động nhất của cuộc sống. Nó không
phải là thái độ phủ định, nó hoàn toàn là khẳng định.
Saraha đứng dậy.
Sri Kirti hỏi anh ta, "Ông định đi đâu?" Và anh ta nói, "Thầy đã
chỉ cho con con đường. Thầy đã vứt bỏ kiến thức cho tôi. Thầy đã làm một nửa
công việc - thầy đã chùi sạch bảng đen của tôi. Bây giờ tôi sẵn sàng để làm nửa
thứ hai kia." Với ân huệ của Sri Kirti, người đang cười to, anh ta đã ra
đi. Anh ta tới bãi chợ - anh ta ngạc nhiên, anh ta thực sự thấy người đàn bà mà
mình đã thấy trong linh ảnh. Người đàn bà đó đang rèn mũi tên; cô ấy là một phụ
nữ rèn tên.
Điều thứ ba cần
được ghi nhớ về Mật tông: nó nói một người càng văn hoá, càng văn minh, càng ít
có khả năng biến đổi mật tông của mình. Người càng ít văn minh, càng nhiều
nguyên thuỷ, người đó càng sống động hơn. Bạn càng trở nên văn minh, bạn càng
trở nên như chất dẻo - bạn trở thành giả tạo, bạn trở thành quá học thức, bạn
làm mất gốc rễ của mình trong đất. Bạn sợ thế giới bùn lầy. Bạn bắt đầu sống xa
với thế giới, bạn bắt đầu làm ra vẻ như mình không là của thế giới.
Mật tông nói: Để
tìm ra con người thực, bạn phải đi về gốc rễ.
Cho nên Mật
tông nói: Những người vẫn còn vô văn minh, vô giáo dục, vô văn hoá, họ là sống
động hơn, họ có lực sống. Và đó là quan sát của các nhà tâm lí hiện đại nữa.
Người da đen sống động hơn người Mĩ - đó là sợ của người Mĩ. Người Mĩ rất sợ
người da đen. Sợ là ở chỗ người Mĩ đã trở thành như chất dẻo, còn người da đen
thì vẫn sống động, vẫn gắn xuống đất.
Xung đột giữa
người da đen và da trắng ở Mĩ không thực là xung đột giữa người da đen và da trắng,
nó là xung đột giữa chất dẻo và cái thực. Và người Mĩ, người da trắng, rất sợ:
về cơ bản người đó sợ rằng, nếu người da đen mà được phép, người đó sẽ bị mất
người phụ nữ của mình, người Mĩ da trắng sẽ mất người phụ nữ của mình. Người da
đen sống động hơn, sống động hơn về dục, sống hơn; năng lượng của người đó vẫn
còn hoang dã. Và đó là một trong những sợ lớn nhất của những người văn minh: mất
người đàn bà của họ. Họ biết rằng nếu người sống động hơn mà sẵn có, họ sẽ
không có khả năng giữ người đàn bà của mình.
Mật tông nói:
Trong thế giới của những người vẫn còn nguyên thuỷ, có khả năng bắt đầu trưởng
thành. Bạn đã trưởng thành theo chiều hướng sai; họ đã chưa trưởng thành - họ
có thể vẫn chọn hướng đúng, họ có nhiều tiềm năng hơn. Và họ không có gì để
hoàn tác lại cả, họ có thể tiến hành trực tiếp.
Phụ nữ rèn tên
là phụ nữ đẳng cấp thấp, và với Saraha - một brahmin hiểu biết, một brahmin nổi
tiếng, người đã thuộc về triều đình của nhà vua - việc đi tới một phụ nữ rèn
tên là biểu tượng. Người có học phải đi tới người có sức sống, chất dẻo phải đi
tới cái thực. Ông ấy đã thấy người phụ nữ này - một thanh nữ, rất sống động, toả
sáng với cuộc sống - làm tên, không nhìn sang phải lẫn sang trái mà hoàn toàn bị
cuốn hút vào việc làm tên. Anh ta lập tức cảm thấy một cái gì đó phi thường
trong sự hiện diện của cô ấy, một cái gì đó mà anh ta chưa từng bắt gặp bao giờ.
Ngay cả Sri Kirti, thầy anh ta, cũng mờ nhạt trước sự hiện diện của người phụ nữ
này. Một cái gì đó tươi tắn và một cái gì đó từ chính cội nguồn…
Sri Kirti là một
triết gia lớn. Vâng, ông ấy đã bảo Saraha vứt bỏ mọi học thức, nhưng ông ấy vẫn
là một người có học. Ông ấy đã bảo Saraha vứt tất cả Veda và kinh sách, nhưng
ông ấy có kinh sách riêng của mình và Veda của riêng mình. Cho dù ông ấy có là
phản triết lí, cái phản triết lí của ông ấy cũng là một loại triết lí. Bây giờ ở
đây là một người đàn bà, người không triết lí cũng chẳng phản triết lí, người
đơn giản không biết triết lí là gì, người đơn giản phúc lạc không nhận biết về
thế giới triết lí, về thế giới của tư tưởng. Cô ấy là phụ nữ của hành động và
cô ấy hoàn toàn bị cuốn hút vào trong hành động của mình.
Saraha đã quan
sát cẩn thận: mũi tên đã sẵn sàng, người phụ nữ này - nhắm mắt nọ và mở mắt kia
- chuyển sang tư thế ngắm vào một mục tiêu vô hình. Saraha lại gần hơn… Bây giờ
không có mục tiêu, cô ấy đơn giản làm điệu bộ. Cô ấy nhắm một mắt, mắt kia mở
ra, và cô ấy đang ngắm vào mục tiêu không biết nào đó - vô hình, nó không có
đó. Saraha bắt đầu cảm thấy một thông báo nào đó. Tư thế này là biểu tượng, anh
ta cảm thấy, những vẫn rất mờ và tối. Anh ta có thể cảm thấy cái gì đó ở đấy,
nhưng anh ta không thể hình dung ra được nó là gì.
Cho nên anh ta
hỏi cô này liệu cô ấy có là người rèn tên chuyên nghiệp hay không, và cô này cười
to, cái cười điên khùng, và nói, "Anh là brahmin ngu xuẩn! Anh đã bỏ Veda,
nhưng bây giờ anh lại đi tôn thờ lời Phật, Dhammapada. Vậy phỏng có ích gì? Anh
đã đổi triết lí của mình, nhưng mọi lúc anh vẫn còn vẫn là cái người ngu xuẩn ấy."
Saraha choáng. Chưa ai đã từng nói với anh ta theo cách đó; chỉ phụ nữ vô văn
hoá mới có thể nói theo cách đó. Và cách mà cô ấy cười vô văn minh thế, nguyên
thuỷ thế - nhưng dầu vậy, một cái gì đó lại rất sống động. Và anh ta cảm thấy bị
lôi cuốn: cô ấy là thanh nam châm lớn và anh ta chẳng là gì ngoài mẩu sắt.
Thế rồi cô ấy
nói, "Anh nghĩ anh là Phật tử sao?" Anh ta phải đã mặc bộ áo choàng của
nhà sư Phật giáo, áo choàng vàng. Cô ấy lại cười và cô ấy nói, "Nghĩa của
Phật chỉ có thể được biết qua hành động, không qua lời và không qua sách vở. Thế
chưa đủ cho anh sao? Anh vẫn còn chưa chán với tất cả mọi điều này sao? Đừng
phí thời gian thêm nữa vào việc tìm kiếm vô ích đó. Tới và theo ta đây!"
Và một điều gì đó đã xảy ra, một điều gì đó giống như giao cảm. Anh ta chưa bao
giờ cảm thấy giống thế trước đó. Trong khoảnh khắc đó ý nghĩa tâm linh của điều
cô ấy vừa làm đã bừng lên với Saraha. Không nhìn sang trái, không nhìn sang phải,
anh ta đã thấy cô ấy - chỉ nhìn vào giữa.
Lần đầu tiên
anh ta đã hiểu điều Phật ngụ ý bởi việc ở giữa: tránh thái quá. Ban đầu anh ta
là triết gia, bây giờ anh ta đã trở thành phản triết gia - từ cực nọ sang cực
kia. Ban đầu anh ta đã tôn thờ điều này, bây giờ anh ta tôn thờ chính cái đối lập
- nhưng tôn thờ vẫn tiếp tục. Bạn có thể đi từ trái sang phải, từ phải sang
trái, nhưng điều đó cũng chẳng ích gì. Bạn sẽ giống như con lắc đung đưa từ
trái sang phải, từ phải sang trái.
Và bạn có quan
sát không? - khi con lắc đi sang phải, nó thu được đà để đi sang trái; khi nó
đi sang trái, nó thu lấy đà để đi sang phải. Và đồng hồ cứ tiếp tục… và thế giới
tiếp tục. Ở giữa có nghĩa là con lắc chỉ treo đó ở giữa, không sang phải lẫn
sang trái. Thế thì đồng hồ dừng lại, thế thì thế giới dừng lại. Thế thì không
còn thời gian nữa… thế thì trạng thái vô thời gian…
Anh ta đã nghe
điều đó nhiều lần qua Sri Kirti; anh ta đã đọc về nó, anh ta đã nghiềm ngẫm,
suy tư về nó; anh ta đã tranh luận với người khác về nó, rằng ở giữa mới là điều
đúng. Lần đầu tiên anh ta đã thấy nó trong hành động: người phụ nữ không nhìn
sang phải không nhìn sang trái - cô ấy chỉ nhìn vào giữa, hội tụ vào giữa.
Điểm giữa là điểm
từ đó siêu việt xảy ra. Nghĩ về điều đó, suy tư về điều đó, quan sát nó trong
cuộc sống. Người đang chạy theo tiền bạc, là người điên, điên vì tiền; tiền là
thượng đế duy nhất…
Một phụ nữ hỏi
phụ nữ khác, "Sao chị lại bỏ bạn trai thế? Có chuyện gì xảy ra vậy? Tôi cứ
nghĩ rằng chị đã đính hôn và rằng chị sắp lấy chồng - chuyện gì xảy ra vậy?"
Người phụ nữ
này đáp, "Tôn giáo của chúng tôi khác nhau và đó là lí do tại sao chúng
tôi đã tan vỡ."
Người hỏi phân
vân bởi vì cô ta biết rằng cả hai người này đều là người Cơ đốc giáo, cho nên
cô ấy hỏi, "Chị ngụ ý gì khi nói rằng tôn giáo của anh chị khác
nhau?"
Người phụ nữ
này nói, "Tôi tôn thờ tiền bạc, còn anh ấy tôn thờ bần cùng."
Có những người
mà thượng đế duy nhất của họ là tiền. Ngày nọ hay ngày kia thượng đế này thất bại
- nó nhất định thất bại. Tiền không thể là thượng đế được. Nó là ảo tượng của bạn
đang phóng chiếu lên. Ngày nọ hay ngày kia bạn sẽ đi tới điểm mà bạn có thể thấy
rằng chẳng có thượng đế trong nó, rằng chẳng có gì trong nó cả, rằng bạn đã phí
hoài cuộc sống của mình. Thế thì bạn quay sang chống lại nó, thế thì bạn lấy
thái độ đối lập: bạn trở thành chống lại tiền bạc. Thế thì bạn từ bỏ tiền, bạn
không động tới tiền. Bạn liên tục bị ám ảnh bây giờ; bây giờ bạn chống lại tiền,
nhưng việc ám ảnh vẫn còn lại. Bạn đã chuyển từ trái sang phải, nhưng trung tâm
tâm thức của bạn vẫn cứ là tiền.
Bạn có thể thay
đổi từ ham muốn này sang ham muốn khác. Bạn quá nhiều với thế gian này… rồi một
hôm bạn có thể trở thành thế gian khác. Bạn vẫn còn như cũ, bệnh tật vẫn cứ còn
dai dẳng. Phật nói: Là thế gian này thì là thế gian này và là thế gian khác thì
cũng vẫn là thế gian này; vì tiền là điên vì tiền, chống lại tiền cũng là điên
vì tiền; tìm kiếm quyền lực là ngu, trốn thoát cũng là ngu.
Chỉ ở giữa mới
mang nghĩa trí huệ tất cả là gì.
Lần đầu tiên
Saraha thấy điều đó một cách thực tế ở đó - anh ta thậm chí đã chưa từng thấy
nó ở Sri Kirti. Nó đã thực sự có đó. Và người phụ nữ này là đúng; cô ấy nói,
"Anh chỉ có thể học được qua hành động" - và cô ấy cũng hoàn toàn bị
cuốn hút đến mức cô ấy thậm chí không nhìn vào Saraha, người đang đứng đó quan
sát cô ấy. Cô ấy bị hoàn toàn cuốn hút thế, cô ấy toàn bộ trong hành động thế -
điều đó lại là một thông báo Phật giáo: Toàn bộ trong hành động là tự do khỏi
hành động.
Nghiệp được tạo
ra bởi vì bạn không toàn bộ trong nó. Nếu bạn toàn bộ trong nó, nó bỏ đi không
dấu vết gì. Làm bất kì cái gì một cách toàn bộ và nó được kết thúc, và bạn sẽ
không mang kí ức tâm lí về nó. Làm bất kì cái gì một cách không đầy đủ và nó
treo đấy với bạn, nó cứ đi tiếp - nó là dấu vết. Và tâm trí muốn tiếp tục làm
nó và hoàn chỉnh nó. Tâm trí bị cám dỗ lớn để hoàn chỉnh mọi thứ. Hoàn chỉnh bất
kì cái gì và tâm trí bị mất đi. Nếu bạn tiếp tục làm mọi thứ một cách toàn bộ,
một hôm nào đó bạn bỗng nhiên thấy không có tâm trí. Tâm trí là quá khứ đã tích
luỹ của tất cả những hành động không hoàn chỉnh.
Bạn muốn yêu một
người phụ nữ và bạn đã không yêu; bây giờ người phụ nữ ấy chết rồi. Bạn muốn đi
tới bố mình và bạn muốn được tha thứ về tất cả những điều bạn đã làm, bởi tất cả
những gì bạn đã làm theo cách mà bố bạn cảm thấy bị tổn thương - bây giờ bố mất
rồi. Bây giờ dấu vết sẽ còn lại, bây giờ bóng ma… Bây giờ bạn bất lực - phải
làm gì đây? Đi tới ai? Và làm sao xin tha thứ được? Bạn muốn tốt với một người
bạn nhưng bạn đã không thể tốt được bởi vì bạn đã trở thành bị đóng kín. Bây giờ
người bạn đó không còn nữa, và điều đó gây tổn thương. Bạn bắt đầu cảm thấy mặc
cảm, bạn ăn năn. Mọi sự cứ xảy ra như thế này.
Làm bất kì hành
động nào một cách toàn bộ và bạn được tự do khỏi nó và bạn không nhìn lại sau.
Và con người thực không bao giờ nhìn lại sau - bởi vì chẳng có gì để nhìn cả.
Người đó không có dấu vết. Người đó đơn giản đi lên trước. Mắt người đó trong
trẻo với quá khứ, tầm nhìn của người đó không bị u ám. Trong sáng tỏ đó người
ta đi tới biết thực tại là gì.
Bạn lo nghĩ thế
về tất cả mọi hành động không hoàn chỉnh của mình - bạn giống như đống đồ đồng
nát: thứ này không hoàn chỉnh ở đây, thứ kia không hoàn chỉnh ở kia, chẳng cái
gì hoàn chỉnh cả. Bạn đã quan sát điều đó chưa? Bạn đã bao giờ hoàn chỉnh cái
gì không? hay mọi thứ chỉ là không hoàn chỉnh? Và bạn cứ gạt sang bên thứ này
và bạn bắt đầu thứ khác, và trước khi nó hoàn chỉnh thì bạn lại bắt đầu cái
khác. Bạn trở thành ngày càng nặng gánh hơn. Đây là điều nghiệp là gì; nghiệp
nghĩa là hành động không hoàn chỉnh.
Là toàn bộ… và
bạn sẽ tự do.
Người phụ nữ
này đã hoàn toàn bị cuốn hút. Đó là lí do tại sao cô ấy trông sáng chói thế, cô
ấy trông đẹp thế. Cô ấy là một phụ nữ bình thường, nhưng cái đẹp lại không phải
của thế gian này. Cái đẹp tới bởi vì sự cuốn hút toàn bộ. Cái đẹp tới bởi vì cô
ấy không phải là người cực đoan. Cái đẹp tới bởi vì cô ấy ở giữa, cân bằng. Từ
cân bằng đó mà duyên dáng tới. Lần đầu tiên Saraha gặp một phụ nữ, người không
chỉ đẹp về thể chất, người đẹp về tâm linh. Một cách tự nhiên, anh ta đã qui phục.
Buông xuôi xảy ra.
Bị cuốn hút
toàn bộ, cuốn hút vào bất kì cái gì cô ấy đang làm… lần đầu tiên anh ta đã hiểu:
đây là thiền nghĩa là gì. Không phải là bạn ngồi trong một thời gian đặc biệt
và nhẩm mật chú, không phải là bạn đi tới nhà thờ hay đền chùa hay tới đền Hồi
giáo, mà là ở trong cuộc sống - cứ làm những việc tầm thường, nhưng với sự cuốn
hút đến mức sự sâu sắc được hiển lộ trong mọi hành động. Anh ta lần đầu tiên hiểu
thiền là gì. Anh ta đã từng thiền, anh ta đã từng vật lộn vất vả, nhưng lần đầu
tiên thiền có đó, sống động. Anh ta có thể cảm thấy nó. Anh ta có thể đã chạm
vào nó, nó gần như cảm nhận được. Và thế rồi anh ta đã nhớ rằng việc nhắm mắt nọ,
mở mắt kia là một biểu tượng, một biểu tượng Phật giáo.
Phật nói - bây
giờ các nhà tâm lí sẽ đồng ý với ông ấy; sau hai nghìn năm trăm năm tâm lí mới
đi tới điểm mà Phật đã ở đó từ lâu rồi - Phật nói một nửa trí não là lí trí còn
một nửa trí não là trực giác. Trí não bị phân chia thành hai phần, thành hai
bán cầu. Bán cầu bên trái là phần của lí trí, logic, ý nghĩ quyết định, phân
tích, triết lí, lí thuyết… lời và lời và lời và biện luận và tam đoạn luận và
suy diễn. Trí não bên trái là mang tính Aristotle. Trí não bên phải là trực
giác, thơ ca - hứng khởi, linh ảnh, tiềm thức, nhận biết tiên thiên. Không phải
là bạn suy luận - bạn đơn giản nhận biết. Đó là ý nghĩa của nhận biết tiên
thiên: nó đơn giản có đó. Chân lí được biết tới bởi trí não bên phải. Chân lí
được suy diễn bởi trí não bên trái. Suy diễn chỉ là suy diễn, nó không phải là
kinh nghiệm.
Bỗng nhiên anh
ta hiểu ra rằng người phụ nữ này đã nhắm một mắt: cô ấy đã nhắm một mắt như biểu
tượng của việc nhắm con mắt lí lẽ, logic. Và cô ấy đã mở con mắt kia biểu tượng
cho tình yêu, trực giác, nhận biết. Và thế rồi anh ta nhớ tới tư thế.
Ngắm vào cái
không biết, cái vô hình, chúng ta đang trên cuộc hành trình để biết cái không
biết - để biết cái không thể nào được biết. Đó mới là tri thức thật: biết cái
không thể nào được biết, nhận ra cái không thể nhận ra, đạt tới cái không thể
nào được đạt tới. Đam mê không thể được này là điều làm cho người ta thành người
tìm kiếm tôn giáo.
Vâng, đấy là điều
không thể được. Bằng không thể được tôi không ngụ ý rằng nó sẽ không xảy ra; bởi
không thể được tôi ngụ ý rằng nó không thể nào xảy ra được chừng nào mà bạn còn
chưa được hoàn toàn biến đổi. Như bạn hiện thế thì nó không thể nào xảy ra được.
Nhưng có những cách sống khác, và bạn có thể hoàn toàn là một người mới… thế
thì điều đó xảy ra. Nó là có thể cho một loại người khác. Đó là lí do tại sao
Jesus lại nói: Chừng nào các ông còn chưa được tái sinh, các ông sẽ không biết
nó. Con người mới sẽ biết nó.
Bạn tới tôi - bạn
sẽ không biết nó. Tôi sẽ phải giết bạn, tôi sẽ phải là mối nguy hiểm trầm trọng
cho bạn; bạn sẽ phải biến mất. Và con người mới được sinh ra, tâm thức mới đi
vào bởi vì có cái gì đó không thể huỷ diệt nổi trong bạn, cái không thể bị huỷ
diệt được; không ai có thể phá huỷ nó. Chỉ cái có thể bị huỷ diệt mới bị phá huỷ
còn cái không thể bị huỷ diệt sẽ có đó. Khi bạn đạt tới phần tử không thể bị huỷ
diệt đó trong bản thể mình, đạt tới nhận biết vĩnh hằng đó trong bản thể mình,
bạn là con người mới, tâm thức mới. Qua đó mà điều không thể được là có thể được,
cái không đạt tới được là đạt tới được.
Cho nên anh ta
đã nhớ tới tư thế ấy. Ngắm vào cái không biết, cái vô hình, cái không thể biết
được, cái một - đó là đích. Làm sao là một với sự tồn tại? Cái bất nhị là đích
- nơi chủ thể và khách thể bị mất đi, nơi mình và người bị mất đi.
Có một cuốn
sách rất nổi tiếng và một một cuốn sách lớn của Martin Buber, Ta và Người.
Martin Buber nói kinh nghiệm của lời cầu nguyện là kinh nghiệm về ta-người. Ông
ấy cũng phải. Kinh nghiệm của lời cầu nguyện là kinh nghiệm ta-người: Thượng đế
là người, bạn vẫn còn là một ta, và bạn có đối thoại, sự giao cảm với người.
Nhưng Phật giáo không có lời cầu nguyện trong nó, và Phật giáo đi cao hơn. Phật
giáo nói: Thậm chí nếu có quan hệ ta-người, bạn vẫn còn bị phân chia, bạn vẫn
còn tách rời. Bạn có thể quát tháo lẫn nhau, nhưng vẫn sẽ không có giao cảm.
Giao cảm xảy ra chỉ khi phân chia ta-người không còn nữa, khi chủ thể và khách
thể biến mất, khi không có cái ta và không có cái người, không người tìm kiếm
và không cái được tìm kiếm… khi có thống nhất, hợp nhất.
Hiểu điều này,
nhìn vào trong hành động của người phụ nữ này và nhận ra chân lí… Người phụ nữ
này gọi anh ta là Saraha. Tên anh ta là Rahul; người phụ nữ này đặt tên anh ta
là Saraha. Saraha là một từ hay. Nó có nghĩa là người đã bắn mũi tên: sara
nghĩa là mũi tên, ha(n) nghĩa là việc bắn. Saraha nghĩa là người đã bắn mũi
tên. Khoảnh khắc anh ta nhận ra ý nghĩa của hành động của người phụ nữ này, những
điệu bộ biểu tượng này, khoảnh khắc anh ta có thể đọc và giải mã điều người phụ
nữ này cố gắng nêu ra, điều người phụ nữ này cố gắng biểu lộ, người phụ nữ này
cực kì hạnh phúc. Cô ấy nhảy múa và gọi anh ta là Saraha, và nói, "Bây giờ
từ hôm nay anh sẽ mang tên là Saraha: anh đã bắn mũi tên. Hiểu ý nghĩa cảnh
hành động của ta, anh đã hiểu thấu…"
Saraha đã nói với
cô ấy, "Cô không phải là một phụ nữ rèn tên bình thường. Tôi tiếc là đã từng
nghĩ rằng cô là người rèn tên bình thường. Tôi xin lỗi. Tôi cực kì lấy làm tiếc.
Cô là một thầy lớn và tôi được tái sinh qua cô. Mãi cho tới ngày hôm qua tôi đã
không là một brahminh thực; từ hôm nay tôi mới hiện hữu. Cô là thầy của tôi và
cô là mẹ của tôi và cô đã cho tôi việc sinh thành mới. Tôi không còn là như cũ
nữa. Cho nên cô là phải - cô đã vứt bỏ cái tên cũ của tôi và cô đã cho tôi cái
tên mới."
Các bạn đôi khi
hỏi tôi, "Sao thầy cho tên mới thế?" Để vứt bỏ danh tính cũ, quên đi
quá khứ, không còn bất kì gắn bó gì với quá khứ nữa, phá huỷ hoàn toàn là cần
thiết. Bạn phải trở nên ngắt hẳn với quá khứ. Rahul đã trở thành Saraha.
Truyền thuyết
có nói rằng người phụ nữ đó không là ai khác ngoài vị phật giấu mặt. Tên của vị
phật được nêu trong kinh sách là Sukhnatha - vị phật đã tới để giúp cho con người
có tiềm năng lớn, Saraha. Vị phật, vị phật nào đó có tên là Sukhnatha, đã lấy dạng
một phụ nữ. Nhưng tại sao? Tại sao lại là dạng phụ nữ? - bởi vì Mật tông tin rằng
cũng như con người phải được sinh ra từ phụ nữ, vậy thì lần sinh mới của đệ tử
cũng sẽ được sinh ra từ người phụ nữ. Trong thực tế tất cả các thầy đều nhiều
phần là người mẹ hơn người bố. Họ có phẩm chất của nữ tính. Phật mang nữ tính,
Mahavira cũng vậy, Krishna cũng vậy. Bạn có thể thấy vẻ duyên dáng nữ tính, những
đường cong nữ tính, bạn có thể thấy cái đẹp nữ tính. Bạn có thể nhìn vào trong
mắt họ và bạn sẽ không thấy vẻ hùng hổ nam tính.
Cho nên điều rất
biểu tượng là vị phật lấy hình dạng của phụ nữ. Chư phật bao giờ cũng lấy hình
dạng phụ nữ. Họ có thể sống trong thân thể nam giới, nhưng họ mang nữ tính - bởi
vì tất cả mọi cái được sinh ra đều được sinh từ năng lượng nữ tính. Năng lượng
nam tính có thể lẩy cò nó nhưng không thể cho việc sinh thành.
Thầy phải giữ bạn
trong bụng mình cho đủ tháng, đủ năm, đôi khi vài kiếp. Người ta chẳng bao giờ
biết được khi nào bạn sẽ sẵn sàng để được sinh ra. Thầy phải là người mẹ. Thầy
phải có khả năng vô biên của năng lượng nữ tính để cho thầy có thể mưa rào tình
yêu lên bạn; chỉ thế thì thầy mới có thể phá huỷ được. Chừng nào bạn còn chưa
chắc chắn về tình yêu của thầy, bạn sẽ không cho phép thầy phá huỷ bạn. Làm sao
bạn tin cậy được? Chỉ tình yêu của thầy mới làm cho bạn có khả năng tin cậy. Và
qua tin cậy, dần dần, thầy sẽ chặt đi từng chi một. Rồi bỗng nhiên một hôm bạn
sẽ biến mất. Dần dần, dần dần… và bạn mất đi. Gate, gate, para gate - đi, đi,
đi, đi mất. Thế thì cái mới được sinh ra.
Người phụ nữ
rèn tên đã chấp nhận anh ta. Trong thực tế cô ấy đã chờ đợi… thầy chờ đệ tử.
Các truyền thống cũ nói: Trước khi đệ tử chọn thầy, thầy đã chọn đệ tử rồi.
Đích xác đó là điều đã xảy ra trong câu chuyện này. Sukhnatha đã ẩn trong hình
dạng của một phụ nữ để chờ đợi Saraha tới và biến đổi anh ta.
Và dường như
logic hơn nữa là thầy nên chọn trước - bởi vì thầy nhận biết hơn, thầy biết. Thầy
có thể thấm nhuần vào chính khả năng của bản thể bạn, vào chính tiềm năng. Thầy
có thể thấy tương lai của bạn, thầy có thể thấy điều có thể xảy ra. Khi bạn chọn
thầy, bạn nghĩ mình đã chọn. Bạn sai. Làm sao bạn có thể chọn được thầy? Bạn mù
thế, làm sao bạn có thể nhận ra thầy? Bạn vô nhận biết thế, làm sao bạn có thể
cảm thấy thầy? Nếu bạn bắt đầu cảm thấy thầy, điều đó có nghĩa là thầy đã đi
vào trong trái tim của bạn và đã bắt đầu chơi đùa với năng lượng của bạn - đó
là lí do tại sao bạn bắt đầu cảm thấy thầy. Trước khi đệ tử chọn thầy, thầy đã
chọn người đó rồi.
Cô ấy đã chấp
nhận. Cô ấy đã chờ đợi Saraha tới. Họ đi tới bãi hoả thiêu và bắt đầu sống với
nhau. Tại sao tới bãi hoả thiêu? - bởi vì Phật nói chừng nào bạn còn chưa hiểu
cái chết thì bạn sẽ không có khả năng hiểu cuộc sống. Chừng nào bạn còn chưa chết
thì bạn sẽ không được tái sinh.
Nhiều đệ tử Mật
tông đã sống ở bãi hoả thiêu vì Saraha; ông ấy là người sáng lập. Ông ấy đã sống
bãi hoả thiêu… mọi người sẽ được đem tới đó, xác chết sẽ được đem tới đó và
thiêu đi, và ông ấy đã sống ở đó, đó là nhà ông ấy. Và ông ấy đã sống với người
phụ nữ rèn tên này, họ sống với nhau. Đã có một tình yêu lớn lao giữa họ -
không phải tình yêu của đàn bà và đàn ông, mà là tình yêu của thầy và đệ tử, điều
chắc chắn cao hơn bất kì tình yêu đàn ông - đàn bà nào có thể đạt tới; thân thiết
hơn, chắc chắn thân thiết hơn - bởi vì chuyện tình đàn ông-đàn bà chỉ là của
thân thể. Nhiều nhất thì đôi khi nó đạt tới tâm trí, bằng không nó vẫn còn
trong thân thể. Đệ tử và thầy - đấy là chuyện tình của linh hồn.
Saraha đã tìm
thấy bạn tình linh hồn của mình. Họ đã trong tình yêu vô biên, tình yêu vĩ đại,
mà hiếm khi xảy ra trên trái đất này. Cô ấy dạy cho anh ta về Mật tông. Chỉ phụ
nữ mới có thể dạy được Mật tông. Ai đó hỏi tôi tại sao tôi đã chọn Kaveesha là
người lãnh đạo nhóm Mật tông - chỉ phụ nữ mới có thể là lãnh đạo nhóm Mật tông,
điều đó rất khó cho đàn ông. Vâng, đôi khi đàn ông cũng có thể làm điều đó,
nhưng thế thì anh ta sẽ phải trở thành rất, rất nữ tính. Phụ nữ thì đã sẵn rồi,
cô ấy đã có phẩm chất đó, phẩm chất yêu thương, thân mến đó; cô ấy tự nhiên có
chăm nom đó, tình yêu đó, cảm giác đó về dịu dàng.
Saraha đã trở
thành người theo mật tông dưới hướng dẫn của người phụ nữ rèn tên này. Bây giờ
anh ta không còn thiền nữa. Ngày nọ anh ta đã bỏ tất cả Veda, kinh sách, tri thức;
bây giờ anh ta bỏ luôn cả thiền. Bây giờ tin đồn bắt đầu lan truyền khắp nước:
anh ta không còn thiền nữa. Anh ta ca hát, tất nhiên, và nhảy múa, nhưng không
thiền chút nào nữa. Bây giờ ca hát là việc thiền của anh ta, bây giờ nhảy múa
là việc thiền của anh ta, bây giờ mở hội là toàn bộ kiểu sống của anh ta.
Sống tại bãi hoả
thiêu và mở hội! Sống nơi chỉ cái chết xảy ra và sống một cách vui vẻ! Đây là
cái đẹp của Mật tông: nó gắn liền các cực đối lập, những điều trái ngược, những
điều mâu thuẫn. Nếu bạn tới bãi hoả thiêu, bạn sẽ cảm thấy buồn; sẽ khó cho bạn
được vui vẻ. Sẽ rất khó cho bạn ca hát và nhảy múa nơi mọi người được đem đi
thiêu, và nơi mọi người kêu khóc. Và mọi ngày cái chết rồi cái chết… và ngày và
đêm, cái chết. Làm sao bạn sẽ vui vẻ được? Nhưng nếu bạn không thể vui vẻ được ở
đó, thế thì tất cả mọi điều bạn nghĩ là niềm vui của mình chỉ là giả vờ. Nếu bạn
có thể vui vẻ ở đó, thế thì niềm vui đã thực sự xảy ra cho bạn. Bây giờ nó là
vô điều kiện. Bây giờ chẳng có gì khác biệt liệu cái chết có xảy ra hay cuộc sống
xảy ra, liệu ai đó được sinh ra hay ai đó chết đi.
Saraha bắt đầu
hát và nhảy múa. Anh ta không còn nghiêm chỉnh nữa. Mật tông là không nghiêm chỉnh
- Mật tông là vui đùa. Vâng, nó chân thành, nhưng không nghiêm chỉnh; nó là rất
vui vẻ. Chơi đùa đi vào bản thể anh ta. Mật tông là chơi đùa, bởi vì Mật tông
là dạng tiến hoá cao của tình yêu - tình yêu là chơi đùa.
Có những người
không thích ngay cả tình yêu là chơi đùa. Mahatma Gandhi nói: Làm tình chỉ khi
bạn muốn sinh sản. Thậm chí làm tình họ cũng đổi thành công việc - sinh sản. Điều
này xấu! Làm tình với người đàn bà của bạn chỉ khi bạn muốn sinh sản - cô ấy là
nhà máy sao? Sinh sản - chính từ này là xấu. Tình yêu là trò vui! Làm tình với
người đàn bà của bạn khi bạn cảm thấy hạnh phúc, vui mừng, khi bạn ở trên đỉnh
thế giới. Chia sẻ năng lượng đó. Yêu người đàn ông của bạn khi bạn có phẩm chất
đó của điệu vũ và bài ca và niềm vui - không phải để sinh sản! Từ sinh sản là tục
tĩu. Làm tình từ niềm vui, từ niềm vui thừa thãi. Cho khi bạn có nó!
Chơi đùa đi vào
trong bản thể anh ta. Người yêu bao giờ cũng có tinh thần chơi đùa. Khoảnh khắc
tinh thần chơi đùa đó chết đi, bạn trở thành người chồng hay người vợ; thế thì
bạn không còn là người yêu nữa, thế thì bạn sinh sản. Và khoảnh khắc bạn trở
thành người chồng hay người vợ, cái gì đó đẹp đẽ đã chết đi. Nó không còn sống
động nữa, phần tinh tuý không còn tuôn chảy nữa. Bây giờ nó chỉ là giả vờ, đạo
đức giả.
Chơi đùa đi vào
bản thể anh ta, và qua chơi đùa mà tôn giáo đích thực sinh ra. Cực lạc của anh
ta mang tính tiêm nhiễm tới mức mọi người bắt đầu tới xem anh ta nhảy múa và ca
hát. Và khi mọi người tới và xem, họ sẽ bắt đầu nhảy múa, họ sẽ bắt đầu ca hát
cùng với anh ta. Bãi hoả thiêu trở thành lễ hội lớn. Vâng, thân thể vẫn được
đem đến thiêu, nhưng đáng đông ngày càng tụ tập nhiều quanh Saraha và người phụ
nữ rèn tên này, và niềm vui lớn đã được tạo ra tại bãi hoả thiêu.
Và điều đó trở
thành tiêm nhiễm đến mức những người chưa bao giờ nghe nói gì về cực lạc cũng tới,
nhảy múa và ca hát, và rơi vào trong cực lạc, đi vào trong samadhi. Chính rung
động của anh ta, chính hiện diện của anh ta, đã trở thành có hiệu lực đến mức nếu
bạn tham dự với anh ta, sẽ xảy ra… đỉnh cao tiếp xúc. Những người tới quanh anh
ta - anh ta say sưa tới mức trạng thái say sưa bên trong của anh ta bắt đầu
tràn ngập sang những người khác. Anh ta say đến mức người khác cũng bắt đầu trở
nên say và say hơn.
Nhưng thế thì
điều không tránh khỏi… các brahmin và tu sĩ và học giả và cái gọi là người tự
cho là đúng đắn bắt đầu nói xấu và phỉ báng anh ta - điều tôi gọi là không
tránh khỏi. Bất kì khi nào có một người như Saraha, các học giả đều sẽ chống lại
người đó, các tu sĩ sẽ chống lại người đó, và cái gọi là những người đạo đức,
nhà luân lí, người tự cho là đúng đắn. Họ bắt đầu lan truyền những tin đồn hoàn
toàn thành kiến về anh ta.
Họ bắt đầu nói
với mọi người. "Hắn ta đã sa ngã khỏi ân huệ rồi - hắn ta là kẻ hư hỏng. Hắn
ta không còn là một brahmin nữa; hắn ta đã từ bỏ vô dục, hắn ta thậm chí không
còn là sư Phật giáo nữa. Hắn mê đắm trong những chuyện đáng hổ thẹn với một mụ
đàn bà đẳng cấp thấp kém và chạy quanh như con chó điên theo đủ mọi hướng."
Cực lạc của anh ta chỉ giống như con chó điên đối với họ - điều đó tuỳ thuộc
vào cách bạn diễn giải. Anh ta đã nhảy múa khắp bãi hoả thiêu. Anh ta điên -
nhưng anh ta không phải là con chó điên, anh ta là thượng đế điên! Điều đó tuỳ
thuộc vào cách bạn nhìn.
Nhà vua cũng được
kể lại cho điều này - nhà vua lo âu khi biết đích xác điều đã xảy ra. Ông ấy trở
nên lo nghĩ… ngày càng nhiều người bắt đầu tới anh ta. Họ biết anh ta, họ biết
rằng nhà vua bao giờ cũng kính trọng sâu sắc với Saraha, rằng nhà vua muốn bổ
nhiệm anh ta làm uỷ viên hội đồng trong triều đình, nhưng Saraha lại đã từ bỏ
thế giới này. Nhà vua rất kính trọng về hiểu biết của anh ta, cho nên họ bắt đầu
tới nhà vua.
Nhà vua lo
nghĩ. Ông ấy đã yêu mến chàng thanh niên này và kính trọng anh ta nữa, và ông ấy
bận tâm. Cho nên ông ấy phái vài người tới thuyết phục Saraha và nói với anh
ta, "Quay lại con đường cũ của anh đi. Anh là một brahmin, bố anh là một học
giả lớn, bản thân anh cũng là một học giả lớn - anh đang làm gì vậy? Anh đã đi
lạc lối, quay về nhà đi; ta vẫn còn đây. Quay về cung điện, là một phần của gia
đình ta. Điều này là không tốt."
Mọi người tới
và Saraha hát một trăm sáu mươi vần thơ cho những người đã tới để chuyển đổi
anh ta. Một trăm sáu mươi vần thơ ấy… và những người này bắt đầu nhảy múa và họ
chẳng bao giờ quay lại nữa!
Nhà vua lại
càng lo nghĩ hơn. Vợ vua, hoàng hậu, bao giờ cũng quan tâm tới chàng thanh niên
này. Bà ta muốn chàng thanh niên này lấy con gái mình, cho nên bà ta đã tới đó.
Và Saraha đã hát tám mươi vần thơ cho hoàng hậu… và bà ấy cũng chẳng bao giờ
quay về nữa.
Bây giờ nhà vua
quá đỗi phân vân: Chuyện gì xảy ra ở đó vậy? Thế là bản thân nhà vua cũng tới
đó - và Saraha đã hát bốn mươi vần thơ và nhà vua đã được chuyển đổi! Và nhà
vua bắt đầu nhảy múa tại bãi hoả thiêu như con chó điên!
Cho nên đã có
ba kinh sách hiện có với tên Saraha. Thứ nhất, Bài ca nhân dân của Saraha - một
trăm tám mươi vần thơ; thứ hai, Bài ca hoàng hậu của Saraha - tám mươi vần thơ;
và thứ ba, Bài ca hoàng đế của Saraha, mà chúng ta sẽ thiền về nó - bốn mươi vần
thơ. Một trăm sáu mươi vần thơ cho mọi người bởi vì hiểu biết của họ không lớn;
tám mươi cho hoàng hậu - bà ta có chút ít cao hơn, hiểu biết của bà ấy có chút
ít cao hơn; bốn mươi cho nhà vua bởi vì nhà vua thực sự là con người của thông
minh, của nhận biết, của hiểu biết.
Bởi vì nhà vua
đã được chuyển đổi, nên toàn thể đất nước dần dần cũng được chuyển đổi. Và kinh
sách cổ nói rằng một thời tới khi cả nước đã trở thành trống rỗng. Trống rỗng…
đấy là lời của Phật tử. Nó có nghĩa là mọi người trở thành không ai cả, họ làm
mất đi trò bản ngã của mình. Mọi người bắt đầu tận hưởng khoảnh khắc. Xô đẩy và
hối hả, bạo hành và cạnh tranh biến mất khỏi đất nước. Đất nước trở nên im lặng.
Nó trở thành trống rỗng… dường như chẳng có ai ở đó, con người như biến khỏi đất
nước. Điều thiêng liêng lớn lao hạ xuống đất nước. Bốn mươi vần thơ này ở tại gốc
rễ của nó, chính cội nguồn của nó.
Bây giờ chúng
ta đi vào cuộc hành hương vĩ đại: Bài ca Hoàng đế của Saraha. Nó cũng còn được
gọi là Bài ca về Hành động con người - rất ngược đời, bởi vì nó chẳng liên can
gì tới hành động cả. Đó là lí do tại sao nó được gọi là Bài ca về Hành động con
người. Nó có cái gì đó liên quan tới bản thể, nhưng khi bản thể được biến đổi,
hành động được biến đổi. Khi bạn được biến đổi, hành vi của bạn được biến đổi -
không có điều ngược lại. Không phải là trước hết bạn thay đổi hành động của
mình và thế rồi bản thể của bạn thay đổi - không. Mật tông nói: Trước hết thay
đổi bản thể của bạn và thế thì hành động của bạn thay đổi một cách tự động,
theo cách riêng của nó. Trước hết đạt tới một loại tâm thức khác, và điều đó sẽ
được tiếp nối bởi một loại hành động khác, tính cách, hành vi khác.
Mật tông tin
vào bản thể, không tin vào hành động và tính cách. Đó là lí do tại sao nó được
gọi là Bài ca về Hành động con người - bởi vì một khi bản thể được biến đổi,
hành động của bạn được biến đổi. Đó là cách duy nhất để thay đổi hành động của
bạn. Ai đã bao giờ có khả năng thay đổi hành động của mình một cách trực tiếp?
Bạn chỉ có thể giả vờ mà thôi.
Nếu bạn có cơn
giận trong mình và bạn muốn thay đổi hành động của mình, bạn sẽ làm gì? Bạn sẽ
kìm nén cơn giận và bạn sẽ giương ra bộ mặt giả; bạn sẽ phải đeo mặt nạ. Nếu bạn
có ham muốn dục trong mình, bạn sẽ làm gì để thay đổi nó? Bạn có thể lấy lời
nguyện về vô dục, về brachmacharya, và bạn có thể giả vờ, nhưng sâu bên dưới
núi lửa vẫn tiếp tục. Bạn đang ngồi trên miệng núi lửa mà có thể bùng phát bất
kì khoảnh khắc nào. Bạn sẽ thường xuyên run rẩy, thường xuyên sợ sệt, hoảng hốt.
Bạn không quan
sát cái gọi là những người tôn giáo sao? Họ bao giờ cũng sợ hãi - sợ địa ngục -
và bao giờ cũng cố gắng bằng cách nào đó để được vào cõi trời. Nhưng họ không
biết cõi trời là gì; họ chưa nếm trải nó chút nào. Nếu bạn thay đổi tâm thức của
mình, cõi trời tới trong bạn, không phải là bạn đi lên cõi trời. Không ai đã từng
bao giờ lên cõi trời cả và không ai đã từng xuống địa ngục. Để điều này được
quyết định một lần cho tất cả: cõi trời tới với bạn, địa ngục tới với bạn - điều
đó tuỳ thuộc vào bạn. Bất kì cái gì bạn kêu gọi, nó tới.
Nếu bản thể bạn
thay đổi, bạn bỗng nhiên trở nên sẵn có cho cõi trời - cõi trời hạ xuống bạn. Nếu
bản thể bạn không thay đổi, bạn trong xung đột, bạn đang bó buộc cái gì đó
không có đó. Bạn trở thành giả và giả và giả hơn, và bạn trở thành hai người, bạn
trở thành tinh thần phân liệt, chia chẻ… Bạn biểu lộ cái gì đó, bạn là cái gì
đó khác. Và thế rồi bạn liên tục chơi trò trốn tìm với chính mình. Lo âu, khổ sở
là tự nhiên trong trạng thái như vậy - đó chính là địa ngục là gì.
Bây giờ là bài
thơ:
Con cúi đầu trước
Manjusri cao quí,
Con cúi đầu trước
người đã Chinh phục cái hữu hạn.
Từ manjusri cần
phải được hiểu. Manjusri là một trong các đệ tử của Phật, nhưng ông ấy là một đệ
tử rất hiếm hoi. Phật có nhiều đệ tử hiếm hoi; theo những cách khác nhau họ đều
là hiếm hoi. Mahakashyapa là hiếm hoi bởi vì ông ấy có thể hiểu được thông báo
không chuyển giao trong lời… vân vân. Manjusri là hiếm hoi bởi vì ông ấy có phẩm
chất lớn lao nhất của việc là một thầy.
Bất kì khi nào
ai đó gặp quá nhiều vấn đề khó khăn, ai đó là người có vấn đề, Phật gửi người
đó tới Manjusri. Chỉ nghe tên của Manjusri mọi người sẽ bắt đầu run rẩy. Ông ấy
thực sự là con người cứng rắn, ông ấy thực sự quyết liệt. Bất kì khi nào ai đó
được gửi tới Manjusri, các đệ tử sẽ nói, "Người đó đi đời với lưỡi kiếm của
Manjusri rồi." Điều đó đã trở thành nổi tiếng trong nhiều thời đại - lưỡi
kiếm của Manjusri - bởi vì Manjusri quen chặt đầu trong một nhát chém. Ông ấy
không phải là người làm chậm, ông ấy sẽ đơn giản chặt đầu trong một nhát chém.
Từ bi của ông ấy lớn đến mức ông ấy có thể tàn bạo thế.
Cho nên dần dần
cái tên Manjusri đã trở thành cái tên tiêu biểu - cái tên cho tất cả các thầy,
bởi vì tất cả họ đều từ bi và tất cả họ đều phải tàn bạo. Từ bi bởi vì họ sẽ cho
sinh thành con người mới; tàn bạo bởi vì họ sẽ phải phá huỷ và đánh đổ cái cũ.
Cho nên khi
Saraha cúi đầu trước khi bắt đầu bài ca của mình, anh ta nói: Con cúi đầu trước
Manjusri cao quí - thầy của tất cả các thầy - Con cúi đầu trước người đã chinh
phục cái hữu hạn. Và thế rồi anh ta cúi đầu với Phật người đã chinh phục cái hữu
hạn, và người đã trở thành cái vô hạn.
Như nước bình lặng
bị gió xô dậy lên,
Biến thành sóng
và chặy lăn tăn,
Cho nên nhà vua
nghĩ về Saraha
Theo nhiều
cách, mặc dầu là một người.
Quán tưởng về
cái hồ, cái hồ bình lặng, im lặng không gợn sóng. Thế rồi có một cơn gió lớn thổi
tới và nó bắt đầu nô đùa trên mặt hồ, và hồ bị khuấy động, và cả nghìn lẻ một gợn
sóng và sóng dậy lên. Mới khoảnh khắc trước việc phản xạ trăng tròn còn có đó
trong hồ; bây giờ nó không còn có đó nữa. Bây giờ mặt trăng vẫn được phản xạ,
nhưng trong cả nghìn lẻ một mảnh. Nó ở khắp hồ. Cả hồ thành mầu bạc vì phản xạ
này, nhưng bạn không thể bắt giữ được phản xạ thực - trăng ở đâu, nó trông thế
nào. Nó tất cả đều đã bị bóp méo.
Saraha nói đây
là tình huống của tâm trí phàm tục, của cái dối trá. Đây là khác biệt duy nhất
giữa phật và không phật. Vị phật là người mà gió không còn thổi nữa. Gió đó được
gọi là trishna - ham muốn.
Bạn có quan
sát, có theo dõi không? - bất kì khi nào có ham muốn, có cả nghìn lẻ một gợn
sóng trong tim bạn; tâm thức bạn bị khuấy động và sao lãng. Bất kì khi nào ham
muốn dừng lại, bạn thấy thoải mái, an bình với chính mình.
Cho nên ham muốn
là gió bóp méo tâm trí. Và khi tâm trí bị bóp méo, bạn không thể phản xạ được
thực tại.
Như nước bình lặng
bị gió xô dậy lên, Biến thành sóng và chặy lăn tăn,
Cho nên nhà vua
nghĩ về Saraha
Theo nhiều
cách, mặc dầu là một người.
Saraha nói hai
điều. Thứ nhất anh ta nói: Tâm trí bệ hạ bị quấy rối bởi dư luận, biết bao
nhiêu gió đã thổi trên bề mặt của tâm trí bệ hạ. Bệ hạ sẽ không có khả năng thấy
tôi, mặc dầu tôi là một người - nhưng tâm trí bệ hạ đang phản xạ tôi trong cả
nghìn mảnh.
Điều này là
đúng. Anh ta có thể thấy xuyên suốt vào nhà vua. Nhà vua phân vân. Một mặt nhà
vua kính trọng người thanh niên này, mặt khác ông ấy bao giờ cũng tin cậy vào
người thanh niên này - ông ấy biết rằng anh ta không thể sai được. Nhưng biết
bao nhiêu người, biết bao nhiêu cái gọi là người trung thực, đáng kính, giầu
có, có học, tới ông ấy và tất cả bọn họ đều báo cáo, "Anh ta đã đi sai,
anh ta đã trở thành gần điên rồi - anh ta là người cuồng dại, anh ta là kẻ hư hỏng.
Anh ta sống với một phụ nữ rèn tên thuộc đẳng cấp thấp. Anh ta sống tại bãi hoả
thiêu - đây không phải là cung điện để sống! Anh ta đã quên tất cả các nghi lễ
cổ, anh ta không còn đọc Veda nữa, anh ta không còn tụng tên Thượng đế nữa. Anh
ta thậm chí còn nghe nói không thiền nữa. Và anh ta mê đắm trong những thực
hành kì lạ, xấu xí và đáng xấu hổ."
Mật tông coi những
người bị kìm nén dục rất nhiều là đáng xấu hổ. Họ không thể hiểu được - bởi vì
việc kìm nén của họ mà họ không thể nào hiểu được điều đang xảy ra. Cho nên tất
cả những điều này giống như cơn gió lớn trong tâm trí của nhà vua. Một phần của
nhà vua yêu mến và kính trọng; một phần của nhà vua lại trong hoài nghi sâu sắc.
Saraha nhìn thẳng
và anh ta nói: Cho nên nhà vua nghĩ về Saraha theo nhiều cách, mặc dầu là một
người. Mặc dầu Saraha là một người… ta chỉ giống như trăng tròn, nhưng hồ rối
loạn. Cho nên xin bệ hạ, nếu bệ hạ muốn hiểu ta, không có cách nào hiểu ta một
cách trực tiếp cả. Cách duy nhất để hiểu ta là dừng cơn gió này lại, cơn gió vẫn
đang thổi trên bề mặt tâm trí bệ hạ. Xin để tâm thức bệ hạ được thoải mái… thế
rồi nhìn! Để tất cả những sóng này và những đợt sóng cuộn này dừng lại, để tâm
thức bệ hạ là cái ao bình lặng, và thế rồi bệ hạ nhìn. Ta không thể thuyết phục
được bệ hạ về điều đang xảy ra chừng nào bệ hạ chưa có khả năng thấy nó. Nó
đang xảy ra, nó ở đây. Ta đang ở đây, đứng trước bệ hạ. Ta là một người, nhưng
ta có thể nhìn vào trong bệ hạ - bệ hạ đang nhìn ta dường như ta là một nghìn
người.
Với người ngu
lác mắt,
Một ngọn đèn là
hai,
Nơi cái thấy và
người thấy không phải là hai,
A! tâm trí làm
việc
Trên tính sự vật
của cả hai.
Và thế rồi anh
ta lấy điều tương tự, biểu dụ. Đầu tiên anh ta nói, "Giống như hồ, bệ hạ
đang trong rối loạn." Thế rồi anh ta nói: Với người ngu lác mắt một ngọn
đèn là hai - người đó không thể thấy một, người đó thấy hai.
Tôi đã từng
nghe…
Mulla Nasruddin
đang dạy con trai mình cách là người say. Sau khi uống vài cốc Mulla nói,
"Bây giờ chúng ta đi. Bao giờ con cũng phải nhớ, đây là qui tắc để dừng lại:
khi con bắt đầu thấy rằng một người trông giống như hai, thế thì hãy về nhà -
thế là đủ."
Một người trông
như hai, nhưng đứa con hỏi, "Đâu? Một người đó ở đâu?"
Mulla nói,
"Nhìn kìa, có hai người ngồi ở cái bàn kia." Và đứa con đáp, "Chẳng
có ai cả!" Anh ta đã quá say rồi.
Nhớ lấy, khi bạn
vô ý thức, mọi thứ không trông như hiện thế. Khi bạn vô ý thức, bạn phóng chiếu.
Đêm nay, nhìn lên mặt trăng, bạn có thể ấn ngón tay vào mắt và bạn có thể thấy
hai mặt trăng. Và khi bạn thấy hai mặt trăng, rất khó mà tin rằng có một trăng
- bạn đang thấy hai. Nghĩ xem… Ai đó được sinh ra với khiếm khuyết tự nhiên, mắt
người đó có sức ép đó làm cho một trông như hai; người đó bao giờ cũng sẽ thấy
hai vật. Bất kì khi nào bạn thấy một, người đó sẽ thấy hai.
Cái nhìn bên
trong của chúng ta bị che phủ bởi nhiều thứ, cho nên chúng ta thấy mọi sự không
có. Và khi chúng ta thấy, làm sao chúng ta có thể tin rằng chúng không có?
Chúng ta phải tin cậy vào mắt mình, và mắt chúng ta có thể bóp méo.
Với người ngu
lác mắt, Một ngọn đèn lại là hai,
Nơi cái thấy và
người thấy không phải là hai,
Saraha nói với
nhà vua: Nếu bệ hạ nghĩ ta là hai, thế thì bệ hạ là vô ý thức, thế thì bệ hạ là
kẻ ngu, thế thì bệ hạ say, thế thì bệ hạ không biết cách nhìn. Nếu bệ hạ thực sự
nhìn, thế thì ta và bệ hạ là một, thế thì người thấy và cái được thấy không phải
là hai. Thế thì bệ hạ sẽ không thấy Saraha đang nhảy múa ở đây - bệ hạ sẽ thấy
bản thân mình đang nhảy múa ở đây. Thế thì khi ta đi vào cực lạc, bệ hạ sẽ đi
vào cực lạc. Và đó sẽ là cách duy nhất để biết điều đã xảy ra cho Saraha, không
có cách khác. Điều gì đã xảy ra cho ta? Nếu bệ hạ muốn biết, cách duy nhất là
trở thành người tham dự trong bản thể ta. Đừng là người ngắm nhìn. Đừng đứng
sang bên và chỉ trở thành khán giả. Bệ hạ sẽ phải tham gia vào trong kinh nghiệm
của ta; bệ hạ sẽ phải làm mất bản thân mình một chút ít trong ta. Bệ hạ sẽ phải
chờm lấp lên biên giới của ta.
Đó là điều tính
chất sannyas tất cả là gì. Bạn bắt đầu tới gần hơn, bạn bắt đầu mất đi biên giới
của mình trong tôi. Chỉ thế thì một ngày nào đó, qua việc thực hành, khi bạn
rơi vào hoà hợp với tôi, cái gì đó sẽ được thấy, cái gì đó sẽ được hiểu. Và bạn
sẽ không có khả năng thuyết phục bất kì ai khác, người chỉ là khán giả - bởi vì
tầm nhìn của bạn sẽ khác. Bạn đã tham dự, và người đó chỉ mới quan sát; các bạn
sống trong hai thế giới khác nhau.
Mặc dầu đèn
trong nhà, đã được thắp sáng…
Nghe lời nói
hay này của Saraha:
Mặc dầu đèn
trong nhà đã được thắp sáng,
Người mù vẫn cứ
sống trong bóng tối.
Mặc dầu tự phát
là bao hàm tất cả và gần gũi,
Để bị đánh lừa
thì điều đó bao giờ cũng ở xa xôi
Anh ta nói:
Nhìn đi!
Ta đã trở nên
chứng ngộ.
Mặc dầu đèn
trong nhà đã được thắp sáng… cốt lõi bên trong nhất của ta không còn tối tăm nữa.
Thấy đi! Có ánh sáng lớn trong ta, linh hồn ta đã thức tỉnh. Ta không còn là
Rahul cũ nữa mà bệ hạ vẫn quen biết. Ta là Saraha; mũi tên của ta đã đạt tới mục
tiêu.
Mặc dầu đèn
trong nhà đã được thắp sáng,
Người mù vẫn cứ
sống trong bóng tối.
Nhưng ta có thể
làm được gì? Saraha nói. Nếu ai đó mù, cho dù khi đèn ngôi nhà được thắp sáng,
người đó vẫn cứ sống trong bóng tối. Không phải là đèn bị bỏ lỡ, nhưng mắt người
đó khép kín. Cho nên đừng nghe người mù! Chỉ mở mắt ra và nhìn vào ta, thấy ta…
người đang đứng trước bệ hạ, người đang đối diện đây. Người mù sống trong bóng
tối, mặc dầu đèn nhà đã thắp sáng.
Mặc dầu tự phát
là bao hàm tất cả và gần gũi…
Tôi cũng gần bạn
thế… tự phát gần bạn thế, bạn đã có thể chạm vào nó và ăn nó và uống nó. Bạn có
thể nhảy múa với tôi và bạn có thể đi vào trong cực lạc với tôi. Tôi ở gần thế
- bạn có thể không tìm thấy tính tự phát gần thế lần nữa đâu!
Để bị đánh lừa
thì điều đó bao giờ cũng ở xa xôi
Họ nói về
samadhi, và họ đọc kinh của Patanjali; họ nói về những điều lớn lao, nhưng bất
kì khi nào điều lớn lao xảy ra, họ chống lại nó.
Đây là cái gì
đó rất kì lạ về con người. Con người là con vật rất kì lạ. Bạn có thể ca ngợi
Phật, nhưng nếu Phật tới và chỉ đối diện với bạn, bạn sẽ không có khả năng ca
ngợi ông ấy chút nào - bạn có thể chống lại ông ấy, bạn có thể trở thành kẻ
thù. Tại sao? Khi bạn đọc sách về Phật, mọi thứ đều tốt cả - sách trong tay bạn.
Khi phải đương đầu với vị phật sống, ông ấy không trong tay bạn - bạn rơi vào
tay ông ấy. Do đó mới có sợ, kháng cự; người ta muốn trốn thoát. Và cách tốt nhất
để trốn thoát là tự thuyết phục mình rằng ông ấy sai. Và bạn có thể tìm ra cả
nghìn lẻ một thứ trong vị phật mà có thể có vẻ sai, bởi vì bạn lác mắt và bạn
mù và tâm trí bạn đang trong rối loạn. Bạn có thể phóng chiếu bất kì cái gì.
Bây giờ con người
này đã đạt tới phật tính, và họ lại đang nói về người phụ nữ đẳng cấp thấp. Họ
đã không nhìn vào trong thực tại của người phụ nữ này. Họ chỉ nghĩ rằng cô ấy
là một phụ nữ rèn tên, đẳng cấp thấp thế, sudra, tiện dân. Làm sao một brahmin
lại có thể chạm vào một phụ nữ tiện dân được? Làm sao một brahmin lại có thể sống
ở đó được? Và họ đã nghe nói rằng người phụ nữ này nấu thức ăn cho anh ta. Đây
là tội lỗi lớn, đây là sa ngã lớn - một brahmin ăn thức ăn do một sudra, một tiện
dân, một phụ nữ đẳng cấp thấp nấu sao?
Và tại sao một
brahmin phải sống ở bãi hoả thiêu? Brahmin chưa bao giờ sống ở đó cả. Họ sống
trong đền đài, họ sống trong cung điện. Sao ở bãi hoả thiêu? - nơi bẩn thỉu, đầy
sọ và xác chết khắp nơi. Điều này là lầm lạc! Nhưng họ đã không nhìn vào sự kiện
là chừng nào bạn chưa hiểu cái chết thì bạn sẽ chẳng bao giờ có khả năng hiểu
cuộc sống. Khi bạn đã nhìn sâu vào trong cái chết và thấy rằng cuộc sống không
bao giờ chết, khi bạn đã nhìn, đã thấu sâu vào trong cái chết và thấy rằng cuộc
sống tiếp tục ngay cả sau cái chết, rằng cái chết chẳng tạo nên khác biệt gì, rằng
cái chết là phi vật chất… Bạn không biết gì về cuộc sống cả - cuộc sống là vĩnh
hằng, vô thời gian. Cho nên chỉ thân thể chết, cho nên chỉ người chết là chết;
người sống vẫn tiếp tục.
Nhưng với điều
này người ta phải đi vào trong thực nghiệm sâu - họ sẽ không nhìn vào điều đó.
Bây giờ họ đã nghe nói rằng anh ta đang đi vào trong những công phu kì lạ. Họ
phải đã xì xào và phóng đại; mọi sự phải đã bắt nguồn từ bàn tay họ. Mọi người
cứ nhân mãi lên những lời bàn tán. Và có những công phu Mật tông mà có thể bị
bàn tán tới. Trong Mật tông đàn ông ngồi ngay trước đàn bà, đàn bà trần truồng,
và người đó quan sát cô ấy sâu sắc thế, để nhìn cô ấy thấu đáo đến mức tất cả mọi
ham muốn nhìn phụ nữ trần truồng biến mất. Thế thì người đàn ông đó được tự do
với hình dạng. Bây giờ đây là một kĩ thuật bí mật lớn lao - bằng không thì bạn
cứ liên tục thấy cô ấy trong tâm trí mình. Mỗi phụ nữ đi ngang qua trên đường,
bạn lại muốn cởi quần áo cô ấy ra - điều đó có đó.
Bây giờ bỗng
nhiên bạn thấy Saraha ngồi trước một phụ nữ trần truồng - bạn sẽ diễn giải thế
nào? Bạn sẽ diễn giải theo bản thân mình. Bạn sẽ nói, "Thế cũng được, đấy
là điều chúng ta bao giờ cũng muốn làm thì anh ta đang làm, cho nên chúng ta tốt
hơn anh ta. Ít nhất chúng ta cũng không làm điều đó. Tất nhiên đôi khi chúng ta
có hình dung ra, nhưng đấy chỉ là trong ý nghĩ, không trong việc làm. Anh ta đã
sa ngã." Và bạn sẽ không bỏ lỡ cơ hội này.
Nhưng thực sự
anh ta đang làm gì? Đấy là một bí mật khoa học. Bằng việc quan sát hàng tháng với
nhau… người mật tông sẽ ngắm nhìn người phụ nữ, thiền về thân thể cô ấy, thiền
về cái đẹp của cô ấy; sẽ nhìn vào mọi thứ, bất kì cái gì người đó muốn nhìn
vào. Vú có hấp dẫn nào đó? - anh ta sẽ nhìn và thiền về vú. Anh ta phải gạt bỏ
hình dạng, và cách duy nhất để gạt bỏ hình dạng là biết nó sâu sắc đến mức nó
không còn hấp dẫn gì nữa.
Bây giờ cái gì
đó đối lập lại đang xảy ra từ cái mà những người xì xào nói tới. Anh ta đang đi
ra ngoài. Chẳng bao giờ anh ta còn muốn cởi quần áo phụ nữ nữa, thậm chí cả
trong tâm trí, thậm chí cả trong mơ: ám ảnh đó sẽ không có đó. Nhưng đám đông,
quần chúng, có ý tưởng riêng của mình. Dốt nát, vô nhận biết, họ cứ nói về mọi
điều.
Mặc dầu tự phát
là bao hàm tất cả và gần gũi,
Để bị đánh lừa
thì điều đó bao giờ cũng ở xa xôi
Mặc dầu có thể
có nhiều dòng sông, chúng là một trong biển cả.
Mặc dầu có thể
có nhiều điều dối trá, một chân lí sẽ chinh phục tất cả.
Khi một mặt trời
xuất hiện, bóng tối, dù dầy đặc đến đâu, sẽ tan biến.
Và Saraha nói:
Nhìn ta đây - mặt trời đã mọc. Cho nên ta biết, dù bóng tối của bệ hạ dầy đặc đến
đâu, nó cũng sẽ tan biến. Nhìn vào ta - chân lí được sinh ra trong ta! Bệ hạ có
thể đã nghe thấy hàng nghìn lời dối trá về ta, nhưng một chân lí sẽ chinh phục
tất cả chúng.
Mặc dầu có thể
có nhiều dòng sông, chúng là một trong biển cả.
Chỉ lại gần ta.
Để cho dòng
sông của bệ hạ rơi vào trong đại dương của ta, và bệ hạ sẽ có hương vị của ta.
Mặc dầu có thể
có nhiều điều dối trá, một chân lí sẽ chinh phục tất cả.
Chân lí có một.
Chỉ dối trá mới có nhiều, chỉ dối trá mới có thể có nhiều - chân lí không thể
có nhiều được. Mạnh khoẻ có một, bệnh tật có nhiều. Một mạnh khoẻ chinh phục tất
cả mọi bệnh tật, và một chân lí chinh phục tất cả mọi dối trá.
Khi một mặt trời
xuất hiện, bóng tối, dù dầy đặc đến đâu, sẽ tan biến.
Trong bốn câu
thơ này, Saraha đã mời nhà vua đi vào trong bản thể bên trong của mình, anh ta
đã mở trái tim mình. Và anh ta nói: Ta không ở đây để thuyết phục bệ hạ về mặt
logic, ta ở đây để thuyết phục bệ hạ về mặt tồn tại. Ta sẽ không đưa ra bất kì
bằng chứng nào và ta sẽ không nói điều gì để bảo vệ cho mình. Trái tim đang mở
ra - bệ hạ bước vào đi, bệ hạ đi vào đi, bệ hạ thấy điều đã xảy ra… tính tự
phát gần thế, Thượng đế gần thế, chân lí gần thế. Mặt trời đã mọc, mở mắt ra bệ
hạ!
Nhớ lấy, nhà
huyền môn không có chứng minh.
Người đó không
thể có bất kì chứng minh nào bởi chính bản chất của mọi thứ.
Người đó là chứng
minh duy nhất… cho nên người đó có thể để lộ trái tim mình cho bạn.
Những vần thơ
này, những bài ca này của Saraha, phải được thiền sâu sắc. Mỗi bài ca đều có thể
trở thành việc mở ra của một đoá hoa trong trái tim bạn. Tôi hi vọng bốn mươi vần
thơ này sẽ trở thành bốn mươi đoá hoa trong bản thể bạn, như chúng đã trở thành
trong bản thể nhà vua. Nhà vua đã được giải thoát - cho nên bạn cũng có thể.
Saraha đã xuyên thấu vào mục tiêu. Bạn cũng có thể xuyên thấu vào mục tiêu. Bạn
cũng có thể trở thành một Saraha - một người có mũi tên được bắn đi.
Xem tiếp – Quay về Mục lục