Osho - Thế giới Mật điển
Chương 3: Hơi thở - Nhịp cầu dẫn đến vũ trụ
Shiva trả lời:
Bất ngờ rạng rỡ, kinh nghiệm được phát triển trong một hơi thở.
Sau sự thở
vào vừa đúng khi thở ra (Cuối hơi thở hít
vào, "lặng sâu", trước khi hơi thở chuyển ra).
"Sự sống
hay tinh hoa" nhận liền Tính Giác.
Lúc hơi sẽ thở
ra và cũng vào lúc hơi sẽ hít vào, lúc đó, nếu nhận biết được khoảng giữa; việc
gì xảy ra khi hơi thở vào, quan sát chỉ trong giây phút (sát na); hơi thở không tồn tại nơi khoảng lặng, trước khi thở ra. Hay
hơn nữa khi không khí hít vào và thở ra quyện với nhau. Ngay lúc này bạn cảm thấy
năng lượng vắng mặt, cảm nhận năng lượng hiện diện, khoảng lặng. Hay khi không
khí được thở ra có một khoảng cách, khi không khí tràn ngập, hơi thở tự ngưng bặt.
Tantra: "Hơi
thở ra là sự chết. Hơi thở vào là tái sinh. Hơi thở vào được sinh ra lần nữa; và
hơi thở ra lại mang ta về cõi chết"
Hãy hình dung
khi hơi thở dừng, tất cả đều dừng lại trong khoảnh khắc. Bạn không còn trong thế
giới này. Tất cả đột nhiên dừng lại, chựng lại, để hiển lộ sự trống rỗng, cái
hoàn toàn trống rỗng, không là gì.
Ngay trong
khoảng chết, bản ngã tan biến.
Ðiều gì đang
xảy ra. Điều gì có thể xảy ra...
Kinh nghiệm
này chỉ khó cho người không thuần thục.
Hãy hiểu hơi
thở dừng lại, bạn đang chết "Bạn vẫn đang là nhưng bạn chết", chết
trong khoảnh khắc. Thời gian của một đời người rất ngắn ngủi. Chỉ trong một hơi
thở và không bao giờ biết được rằng: "Mình đã chết bao nhiêu lần trong quá
khứ, đang chết bao nhiêu lần trong hiện tại và tiếp diễn bao nhiêu lần như thế
trong tương lai. Sự việc diễn tiến liên tục mà chưa một lần được quan sát, chưa
một lần chúng ta cảm nhận về điều ấy."
Hơi thở ra đồng
nghĩa với sự chết. Hơi thở vào đồng nghĩa với tái tạo. Trong mỗi một hơi thở có
đầy đủ sự sống và sự chết. Cái chết hiện hữu trong mỗi sát na, mỗi khoảng cách;
còn khoảng giữa hai hơi thở là đời sống ngắn ngủi.
Hãy quan sát,
cẩn trọng, chú ý, bạn sẽ cảm nhận được khoảng giữa. Cái khoảng giữa quyết định
cho việc tử sinh. Nếu bạn biết được điều này, bạn sẽ biết được, cái mà Shiva gọi
là "Sự sống, hằng hữu, chân lý, tinh hoa, cái đẹp..."
Không còn cần
gì nữa; sau khi bạn nhận được ơn phước vô biên, có nghĩa bạn đã cảm nhận và trải
nghiệm hương vị chân lý "Sức sống hằng hữu". Bạn hãy thử xem.
Có những người
đến hỏi: "Làm cách nào để không còn ham muốn?" Hẳn nhiên họ muốn đạt
đến trạng thái Vô Dục. Chắc rằng họ đã đọc ở đâu đó, hay đã nghe nói: "Nếu
con người khi không còn ham muốn, chắc chắn sẽ đạt đến giải thoát và đau khổ
không còn tồn tại!"
Tâm thức đã lừa
đảo họ. Sự thực cái mà họ muốn chính là Của cải, Danh tiếng, Quyền lực... Bây
giờ nó lại chuyển sang cái muốn vi tế hơn: "Muốn cái không muốn". Nếu
bạn ở giây phút hiện tại. Bạn không thể tư duy. Lúc đó tâm thức bạn hoàn toàn
nghỉ ngơi.
Shiva đã
không nói một lời về cái hiện tại mà ông chỉ đưa kỹ thuật để thực hành, để bỗng
nhiên chúng ta ở ngay hiện tại. Ðó là trạng thái giải thoát, là Niết Bàn.
Và giờ đây, cùng
nhau phân tích từng kỹ thuật:
Kỹ thuật thứ nhất: Kỹ thuật đầu nói
về hơi thở.
Prana tiếng Ấn
có nghĩa là sức sống, là hơi thở. Trước khi hít vào và trước khi thở ra có một
khoảng ngắn mà bạn ngừng thở nhưng giây phút này cực kỳ ngắn nên không bao giờ
nhận thấy.
Hãy chú tâm
vào giữa 2 thời hít, thở. Lắng nghe nó trong 1/1000 giây, bạn ngưng thở, trước
khi hít vô và thở ra. Không khí xâm nhập vào buồng phổi và khi sắp thở ra, hơi
thở ngưng hoạt động. Không khí thoát ra ngoài. Ngay lúc này đây trong khoảng
1/1000 giây hơi thở ngưng động, ta lại bắt đầu hít vào.
Như thế không
có nghĩa tôi dạy bạn thở như thế nào. Và đây cũng không phải là chương trình huấn
luyện cách thở. Chắc chắn bạn sẽ không được dạy về hơi thở, về cách thở vì bạn
đã thở, đang thở và vẫn thở.
Cho dù bạn
không biết gì về hơi thở nhưng bạn vẫn cứ thở một cách vô tư. Ðó là sự vận hành
tự nhiên cho dù bạn muốn hay không muốn. Nên đây không phải là cách luyện thở, mà
tôi nhắc bạn chỉ cần quan sát hơi thở ra, vào, ra.
Tại sao chỉ cần
dùng một kỹ thuật đơn giản như thế để tìm ra cái "thực"? Tại sao với
một kỹ thuật đơn giản lại có thể đưa chúng ta về thực tại? Cái đơn giản mới là
vấn đề và trên thực tế bạn chưa hề đơn giản. Muốn hiểu được đơn giản, bạn cần
có trái tim bình dị, bình dị chính là cỗ xe đưa bạn về thực tại.
Hãy bình dị
và đơn giản cũng như mình "đang giỡn" với thực tại. Muốn khám phá, muốn
hiểu biết về sự sống một cách rõ ràng cái gì gọi là Sinh tử, Sáng tỏ, Nguyên tố
bất diệt, hay còn gọi là "Thượng đế", cái luôn luôn tồn tại trên trái
đất này. Và bạn chỉ cần đơn giản và bình dị.
Bạn có thể biết
hơi thở vào ra nhưng bạn chưa biết khoảng giữa của hai hơi thở. Buông bỏ là cơ
hội để bạn tỉnh táo, lắng sâu để trong cái bất ngờ nhất bạn chợt biết được, chợt
hiểu được, và Emaho (nó đấy)!
Không có gì để
bổ sung hay cơ cấu thêm kiến trúc của bạn. Tất cả đã tự hoàn hảo ở tại đó, hoàn
toàn vững chắc và tự hoàn hảo trong cái rõ biết. Vậy chúng ta sẽ thực hành nó
như thế nào?
Ðầu tiên chú
ý hơi thở vào, chú ý vào nó và quên tất cả. Quên đi những gì đang có chung
quanh (nội tâm, ngoại cảnh), chỉ còn hơi thở đi vào ngang qua mũi. Khi luồng
khí chạm đến mũi cảm nhận ngay tại đó. Rồi để hơi thở tự vận hành, cảm nhận một
cách sáng suốt trọn vẹn bạn đang tràn ngập, lắng sâu trong hơi thở vào.
Ðừng đứt đoạn
hơi thở. Ðừng đi trước hơi thở và cũng đừng đi sau hơi thở như cái bóng. Nên đồng
hành song đôi, đi cùng lúc với hơi thở. Hơi thở và hiện thực trở nên làm một.
Hơi thở vào... bạn đi vào, chỉ có điều bạn cần bắt được khoảng giữa của hai hơi
thở và điều này thật không dễ dàng.
... Hít... Thở...
Hít... Thở...
... Vào... Ra...
Vào... Ra...
...Hít vào...
Thở ra... Hít vào... Thở ra...
Bạn nhận được
hơi thở vào, hơi thở ra. Nhưng bạn lại không cảm nhận thời trôi qua giữa 2 động
tác. Bạn hãy đi theo hơi thở càng sâu của bạn, đừng đi trước cũng như đừng đi
sau nó. Hãy đồng thời là hơi thở.
Ðức Phật Giác
ngộ qua Thiền định. Kỹ thuật này là cánh cửa đi vào Thiền định, là tinh hoa, là
sức sống tâm linh.
Theo Phật ngữ
nó được định danh là "Anapanasati-yoga". Ðức Phật nói: "Hãy tỉnh thức với hơi thở." Ngài không nói về khoảng
cách, có lẽ nó không cần thiết. Bởi vì nếu chú ý vào khoảng cách của hai hơi thở
bạn sẽ rơi vào trạng thái tập trung. Sự tập trung thái quá thường gây ra căng
thẳng. Khi bạn trong trạng thái căng thẳng, làm sao bạn có thể nhận biết.
Ðức Phật nhấn
mạnh vào yếu tố tỉnh thức: Chúng ta phải tỉnh thức. Hãy tỉnh thức khi bạn hít
vào và khi bạn thở ra. Như thế! Nếu bám chặt vào khoảng cách giữa 2 thời hít và
thở, đến một lúc nào đó, bạn sẽ thấy được giây phút mà bạn ngưng thở, "giây
phút nội hỉ". Bám chặt không có nghĩa là chăm chú vì chăm chú lại đồng
nghĩa với căng thẳng và nó sẽ làm dao động (trạo
cử) lúc công phu.
Có thể những
người phát minh sự ham muốn và khát vọng sẽ dè dặt tới khoảng cách. Như thế có
nghĩa bạn đã rời thực tại đã tiến trước một bước. Khi hơi thở vào bạn sẽ di
chuyển trước vì bạn không thích khoảng giữa, mà khoảng giữa là môi trường chuyển
tiếp đến tương lai và không bao giờ là hiện tại.
Nếu lắng vào
khoảng giữa có nghĩa bạn không còn thuộc vào ba thời. Ðức Phật chưa bao giờ nhấn
mạnh về điều này, vì kỹ thuật chỉ cần ứng dụng phân nửa. Phân nửa còn lại tự nó
sẽ vận hành trong chính nó một cách hoàn toàn tự do. Còn bạn chỉ cần nhận biết.
Nếu tiếp tục
thực tập hơi thở một cách rõ ràng; yêu thích và sống được trong đó, bạn có thể
nếm trải kinh nghiệm về khoảng cách một ngày không xa lắm.
Bạn đang sống
trong phúc lạc vì sự tỉnh thức của bạn bén nhạy, sâu lắng, mãnh liệt hơn bao giờ
hết. Tỉnh thức đã được nằm giữa hai ngoặc kép để cho cả thế giới nổ tung, tan
biến, để rồi cô đọng lại chỉ còn hơi thở vào ra là thế giới của bạn. Emaho!
Trong giới hạn
cảm nhận khoảng cách đột nhiên hơi thở biến mất. Khi chuyển động cùng hơi thở
trong mỗi phút giây; hơi thở dừng lại, hơi thở xuất hiện; chợt cảm nhận hơi thở
vào ra. Đột nhiên hơi thở biến mất. Trong cái thoáng chốc ấy, Sức sống yên lặng
vĩnh hằng cô đọng lại.
Ở Tây Tạng, Trung
quốc, Nhật Bản, Miến điện, Thái lan, Tích lan, khắp cả Á châu trừ Ấn độ; nhiều
người thực hành kỹ thuật độc đáo này và hàng ngàn người đạt đến tỉnh thức cũng
nhờ nó. Nhưng nó chỉ mới là sự khởi đầu. Một kỹ thuật hữu ích giúp cho hàng triệu
người. Cả vùng châu Á đã nỗ lực và sống trong Thiền định hằng bao thế kỷ nhưng
nó, chỉ là sự khởi đầu.
Tiếc thay, kỹ
thuật này làm liên tưởng tới danh hiệu Ðức Phật nên người Ấn tránh thực hành nó.
Họ muốn quên nó, họ muốn chối bỏ nó, kỳ thực họ phải cố gắng chối bỏ với rất
nhiều lý do.
Ðức Phật dùng
như nó đã từng có để sẵn sàng sử dụng. Bạn hãy thử xem đây là kỹ thuật đơn giản
nhất so với những kỹ thuật khác khó hơn. Có rất nhiều người, rất nhiều người đạt
đến niềm nội hỉ cũng từ đó.
Tôi không có
ý nói để bạn tin theo nhưng những kỹ thuật khác thực sự khó khăn hơn nhiều. Ðó
là lý do Thiền định hơi thở được nhắc đi, nhắc lại là kỹ thuật đầu tiên. Ðây là
kỹ thuật đầu tiên của Shiva được nhấn mạnh và trình bày.
Nhiều học giả
tin Vigyana Bhairava Tantra là của Phật
giáo không phải Hindu. Nhưng cho dù Hindu hay Buddish điều cần phải hiểu thật
chính xác là chúng ta nên xem phương pháp chỉ là phương tiện giúp ta trên con
đường tiến hóa tâm linh, đạt đến sự Tỉnh thức.
Tất cả những
kỹ thuật của Shiva đơn giản hướng tư tưởng về hiện tại. Như vậy bạn không thể
Muốn-Cái-Không-Muốn (Niết Bàn). Shiva
chỉ cho bạn những kỹ thuật không thông qua tri thức mà không nói Cái Thực là
đây; đừng tìm kiếm nó vì chắc chắn rằng bạn sẽ gặp lại nó. Nó sẽ làm bạn thay đổi
vì thay đổi là hệ quả chứ không phải là một sự kiện cụ thể nào khác xảy ra.
Nếu bạn đang
trong giây phút thực tại, bạn không thể suy nghĩ. Tâm thức bạn ngưng hoạt động
và bạn đang trong trạng thái chưa dấy niệm. Cái Thực lúc nào cũng hiện hữu. Nó
đã sẵn có trong bạn chứ không phải là cái phải đạt đến trong tương lai. Bạn là
cái thực, ở đây, ngay bây giờ, không cần phải tạo ra hoặc tìm kiếm nó.
Tâm thức và
cái thực không thể gặp nhau. Cái Thực nằm ở hiện tại, còn Tâm thức thì hướng về
quá khứ hoặc tương lai. Chính vì vậy mà Tâm thức và cái Thực không bao giờ gặp
nhau. Có thể tìm nhưng không thể gặp. Vì khi tìm kiếm thì chính sự kiếm tìm lại
là vật cản được đặt để.
Kỹ thuật thứ nhì
Khi hơi được
thở ra và không khí được hít vào, chú tâm ngay lúc này.
Quan sát chú
ý đến sự hồi chuyển vận hành tại điểm giữa của hai hơi thở là kỹ thuật thứ nhì.
Tất cả có 9 kỹ thuật liên quan đến hơi thở. Hơi thở chuyển từ thấp đến cao vận
hành một lần nữa.
Lập thành một
đường cong nối liền hơi thở từ cao đến thấp xuyên suốt cả hai chiều chuyển động,
Thực tại hiện tiền. Kỹ thuật 1 và 2 đều giống nhau; sự khác biệt rất mong manh ở
sự nhấn mạnh không là khoảng giữa mà là bây giờ.
Trong hồi
chuyển hơi thở ra và hơi thở vào tạo thành một vòng tròn. Nên nhớ, Không phải
là hai đường thẳng song song mà lại là vòng tròn dài cong ở hai đầu. Hơi thở
vào là ½ vòng tròn, hơi thở ra là ½ vòng tròn.
Nên hiểu điều
này: Hít vào thở ra sáng tạo vòng tròn. Chu kỳ hơi thở là vòng tròn, vòng tròn
chứ không phải đường thẳng song song. Vòng tròn có thể gặp nhau, hai đường thẳng
song song không thể gặp nhau trong thực tại.
Hơi thở vào
ra, không phải là hai cũng không thể cho là một. Có thể xem là sự phối hợp của
hai nửa vòng tròn.Có thể hai mà cũng có thể một.
Sự phối hợp
hoà điệu giữa hai cực Âm Dương vận hành phóng xuất điện năng. Không có dị biệt trong hòa điệu vận hành cho
dù bề ngoài chúng có vẻ như hoàn toàn khác biệt. Khác biệt để hài hòa vì hài
hoà để vận hành nên làm như khác biệt (mâu
thuẫn để tồn tại). Vậy hãy để tự vận hành trong sự vận hành của chính nó.
Lúc vừa thở
ra và khi vừa hít vô hãy ý thức vào từng giai đoạn.
Ðây là biến tấu
của kỹ thuật trên. Không phải tập trung vào giữa hai thời hít, thở mà nhằm vào
sự trao đổi không khí giữa hai thời hít thở. Và tại sao phải chú tâm vào sự
thay đổi này?
Khi hơi hít
vào chuyển sang thở ra. Không khí ở điểm chết như điểm chết trong hộp số xe và
chúng ta phải bước qua vùng đất trung tính. Ðiểm chết là vùng đất trung tính.
Trong vùng đất trung tính bạn không còn là tâm linh hay thể xác; bạn không thuộc
về vật chất lẫn tâm linh, trong điểm chết bạn là bạn thế thôi.
Tại sao chúng
ta nhấn mạnh sự chuyển hướng; nhấn mạnh vào sự chuyển động của không khí? Vì
sao sự biến đổi này lại quan trọng đến thế?
Vì ngay lúc
hơi thở biến đổi; nó cho bạn cơ hội chuyển hướng.
Nó là bạn khi
xâm nhập vào nhưng khi chuyển hướng; nó thoát ra ngoài nó không còn ở với bạn. Cả
2 đã lìa nhau. Nếu hơi thở là sự sống thì bạn là sự chết. Hơi thở là hữu thể
thì bạn là vô thể.
Shiva: Phát
hiện sự hồi chuyển tức thì bạn khám phá chính bản thể mình.
Khi hít vào
chuyển sang thở ra không khí ở điểm chết. Ở miền đất trung tính này bạn trở
thành Vô thể, Vô tâm. Có thể ví bạn là chiếc xe thì cơ thể là một số trong hộp
số của bản thể còn tâm thức lại ở một số khác.
Ta chuyển đổi
số mãi không ngừng đến lúc trở về point mort bạn mới là... Đơn giản thế thôi!
Lúc đó bạn là một hiện hữu thuần khiết, đơn giản và vô chất.
Nếu bạn biết
lái xe. Bạn hiểu biết về hộp số, mỗi lần sang số bạn phải trở về tụ điểm (point mort), điểm chết trong hộp số.
Ðiểm trung gian
từ số 1 chuyển số 2, từ 2 qua 3... luôn luôn bạn phải chuyển hướng về tụ điểm (neutral gear). Tụ điểm là khoảng lặng, là
cái chết, là trung điểm, là khoảng trống để hình thành chuyển hướng. (Ðiểm chết = Tụ Ðiểm = Khoảng lặng = Trung
điểm = Trung gian = Sự chuyển đổi = Cái chết = Chuyển hướng = Chuyển đổi = Hoá
sinh = Tái tạo = Phục sinh = Trở lại...)
Tụ điểm là sự
chuyển đổi để chuyển hướng. Khi hơi thở vào ra, nó vòng qua tụ điểm. Hay nói một
cách khác, hơi thở không thể nào tự vào ra mà không xuyên qua điểm giữa. Tại điểm
giữa này, bạn có thể là thân Vật lý, là tâm Vật lý hay vừa thân Vật lý vừa là
Tâm Vật lý.
Bởi vì, Thân
Vật lý là công cụ chứa và Tâm Vật lý là phương tiện chuyển vận từ nguồn phát khởi
của Tâm thức. Bạn tiếp diễn chuyển động từ trạng thái này qua trạng thái khác.
Như thế, bạn phải kinh qua điểm tiếp diễn trung gian chuyển tiếp trước khi chuyển
biến cho Thân, Tâm hoạt động.
Trong vùng nối
tiếp (trạng thái trung gian), bạn đơn
thuần, giản dị, sức sống, tinh khiết, rỗng rang. Trạng thái dao động tâm trí
không tồn tại. Tâm thức đã xa lìa sự thăng hoa và phô diễn. Bạn kinh nghiệm về
hiện thực trong trạng thái yên lặng; đó là lý do tại sao chúng ta nhấn mạnh về Sự
chuyển hướng.
Mỗi đêm khi
chúng ta rơi vào giấc ngủ. Lúc này chính là cơ hội bạn thay đổi trạng thái tâm
thức. Bởi vì trong sinh hoạt ban ngày, bạn tựa vào sự vận hành ngoại vi. Một cỗ
máy khác trong môi trường sinh hoạt, bạn cần phải chạy theo, sự nhịp nhàng cần
thiết để không bị rớt lại.
Bạn không muốn
bị tụt hậu, bạn sợ hãi nhịp sống chạy đuổi, bạn sợ hãi tụt hậu. Bạn lo âu, bạn
cô độc, bạn sợ hãi cô độc, sợ hãi chính bạn. Vì thế, bạn tự tạo cho mình cái vỏ được định danh là Thích nghi.
Ban ngày bạn
mang tên thích nghi. Thích nghi để tồn tại; bạn tự biện minh thế, bạn tự dối
mình thế. Bạn không biết rằng, thực tế, không một ai quan tâm đến người khác vì
họ chỉ mãi quan tâm đến chính họ. Vì mãi bận rộn trong cái thích nghi, sự quan
tâm mà bạn thấy chỉ là lớp vỏ, một lớp vỏ khác của thích nghi. Quan tâm để thấy
mình có quan tâm. Rồi thôi. Chấm hết!
Trong giấc ngủ,
thần kinh buông chùng, trạng thái cố gắng trong lớp vỏ thích nghi tạm buông lơi.
Đó chính là dịp có thể chuyển đổi trạng thái tâm thức. Nhưng sự chuyển đổi xảy
ra không hoàn hảo vì những quan niệm, sự thăng hoa. Vì những tất bật của cuộc sống
đọng lại thành những nếp nhăn trong tâm tưởng làm bạn rơi vào giấc mộng.
Bấy giờ, giấc
mộng lại là chủ nhân của trạng thái tâm thức. Bạn tiếp tục lệ thuộc vào sự vận
hành khác trong trạng thái hoàn toàn không chủ động. Bạn chưa thể đi vào giấc
ngủ mà không có sự hoạt động của thăng hoa, tưởng tượng.
Nên lìa sự vận
hành đơn điệu để ngay trong điểm chết, ngay điểm trung gian, bạn có cơ hội chuyển
hướng, để cho một phần khác của tâm thức có cơ hội vận hành. Thế nên, chuyển hướng
lại là Trạng thái của tâm thức chuyển hóa.
Buổi sáng thức
dậy khi còn nằm trên giường, thử lắng nghe Tâm thức mình hôm nay ra sao. Trạng
thái mà bạn có được ngay lúc ấy như thế nào. Có lẽ bạn sẽ cảm nhận được nhiều
điều về trạng thái chuyển biến. Cho dù cảm nhận tốt hay xấu, bạn cũng nên nhớ lại
trạng thái trước khi cảm nhận xuất hiện. Tôi tin rằng bạn sẽ hiểu thế nào là Tâm
thức chuyển biến.
Khi ngồi yên
lặng, bất ngờ có ai nói điều gì đó làm bạn nổi giận, có nghĩa là bạn đang chuyển
sang trạng thái khác. Tất cả mọi sự sẽ thay đổi, bạn giận dữ, hơi thở dồn dập, mất
bình tĩnh, xáo trộn, không kiểm soát được tâm trí. Thân thể bạn run lên.
Hình như bạn
không còn đứng vững. Trạng thái phá hoại xuất hiện xâm chiếm, lấn áp hơi thở
làm bạn có cảm giác tức nghẹn, không còn hơi để thở.
Bạn muốn bùng
nổ, đập phá. Cơn lốc phá hoại xâm nhập bạn, bạn muốn đổ vỡ, thèm khát đổ vỡ. Bản
năng phá hoại thức dậy khiến bạn đòi hỏi sự vỡ vụn, vỡ tan. Bạn muốn chứng kiến
những đổ nát, bạn muốn hủy diệt cả thế giới, muốn thế giới này phải nổ tung.
Thế là bạn
tung hê tất cả mọi thứ cho đến khi cơn thịnh nộ tan biến, bạn lại chuyển qua trạng
thái khác. Trạng thái của mặc cảm, của hối hận. Nhưng không bao giờ bạn bắt được
trạng thái trước đó và sau đó.
Khi cơn giận
lui đi và tan biến, hơi thở bạn thay đổi, lượng máu thay đổi. Sự vận hành và nhịp
tim thay đổi, hoá chất khác được lệnh từ trung tâm vỏ não tiết ra chuyển vận
trong cơ thể bạn. Toàn bộ hệ thống tuyến mạch thay đổi. Bạn thay đổi chuyển động
qua trạng thái khác. Lúc này bạn là con người khác.
Nếu như lúc nổi
giận, bạn trong trạng thái quỷ dữ thì bây giờ có thể, bạn trong trạng thái của
thiên thần. Bạn sẵn sàng cho đi, sẵn sàng tạo dựng, vun xới để che lấp, để trấn
an mặc cảm tội lỗi. Giống như chiếc xe chưa vận hành, cho nổ máy nhưng không
chuyển vận hộp số. Nó đang trong trạng thái chuyển động tự tĩnh, vận hành trong
yên nghỉ, bất động. Bất ngờ bạn đạp ga, chiếc xe giật lên, rung chuyển nhưng bất
động. Nó vận hành trong bất động. Bộ máy đang được đốt nóng để chuẩn bị trạng
thái vận hành chuyển động, nhưng chưa chuyển động. Ðó là lí do tại sao bạn bị bốc
cháy, bốc lửa, bị thiêu đốt.
Trong tư thế bất
động, bạn bị tê liệt khi cơn giận thiêu đốt. Bạn rơi vào trạng thái bất động
hoàn toàn để chuẩn bị chuyển hướng. Máy móc dễ nổ, dễ vận hành, nhưng thường
xuyên phải vận hành nếu không nó sẽ bị hỏng.
Bạn là một cỗ
máy. Ðương nhiên, tuy không phải về kỹ thuật cơ khí nhưng có lẽ còn tinh vi hơn
thế nữa. Nó vẫn thường xuyên vận hành. Vì thế trong một ngày bạn có biết bao
nhiêu trạng thái. Ðiều này phải được nhận thấy nếu bạn chịu khó tìm hiểu. Khi
đi vào một trạng thái. Tất cả đều thay đổi từ bên trong, bạn đang chuyển hướng.
Khi thay đổi, có nghĩa một trạng thái khác đang vận hành.
Chúng ta thường
không ít khẩn trương; không biết chú ý, tập trung. Tâm thức ta nhảy từ chủ đề
này sang chủ đề khác. Ðó là di sản của nhân loại, cái di sản thủy tổ loài khỉ của
chúng ta còn lưu lại.
Bộ não con
người là sự tiến hoá của bộ não loài khỉ vượn, nó không thể đứng yên. Có lẽ vì
thế mà Ðức Phật đã nhấn mạnh vào tư thế bất động để ngăn chặn tâm thức khỉ này
phát triển.
Nhật Bản có
Thiền Za-Zen nghĩa là ngồi bất động. Không làm gì cả, ngưng tất cả mọi cử động,
phải giữ sự bất động như một pho tượng. Nhưng không nhất thiết phải ngồi như vậy
trong nhiều năm trời. Chúng ta không cần điều đó.
Nếu bạn quan
sát được sự biến đổi của hơi thở không thông qua động chuyển của tâm thức,
không có sự can thiệp của tâm tưởng tức là bạn đã đột nhập vào bạn và vào cái
bên ngoài bạn. Bạn đương nhiên ở trong trạng thái vận hành của bản thể ngoài
biên giới tâm thức nhị nguyên.
Khi hơi thở
chuyển hướng bạn không nên theo đuổi nó. Chỉ cần trong chốc lát, trong khoảnh
khắc sẽ dễ dàng cho bạn đi đến trạng thái nhận biết bạn là gì, bạn là ai, sự
sanh khởi bắt nguồn từ đâu, đó là cái gì, ai là chủ nhân của thân xác này, tôi
là sự chuyển động của nguyên tắc vận hành như một cỗ máy hay còn có điều gì
khác hơn nữa điều khiển sự vận hành này.
Trong chuyển
hướng, Shiva nói Tỉnh thức của sự chuyển hướng là thực tại bạn trở nên bất diệt.
Mỗi vật trong vũ trụ hiện hữu nơi bạn. Mỗi vật nơi bạn hiện hữu trong vũ trụ. Một
nguyên tử bao hàm tất cả yếu tố của địa cầu. Một giọt nước chứa toàn thể bí mật
của đại dương. Mỗi vận hành Tâm linh cuốn theo tất cả mọi định luật của sự sống.
Kỹ thuật thứ ba
Quan sát chú
ý điểm hài hoà hợp nhất của hai hơi thở.
Bất cứ khi
nào hơi thở, hít vào, thở ra quyện vào nhau, bạn rơi vào cảm giác mất trọng lượng,
mất khí lực. Chính lúc này toàn thể trung tâm lực được năng lượng bao phủ.
Khi hơi thở
ngưng đọng bạn sẽ chạm vào trung tâm lực. Ðiểm giao lưu giữa thở ra và hít vào,
Ðiểm Toàn Giác.
Năng lượng
chúng ta thường phân tán và chia sẻ với ngoại biên. Thân thể là ngoại biên, là
viền chung quanh (ngoại thể). Chúng
ta biết về thân vật lý, biết ngoại vi, về giới hạn, về chung quanh nhưng chúng
ta chưa bao giờ biết điểm trung tâm ở đâu.
Khi hai hơi
thở quyện vào nhau chúng đã trở thành một. Bạn không thể khẳng định đâu là hơi
thở vào, đâu là hơi thở ra và rất khó khăn để phân biệt rõ ranh giới hay xác định
hơi thở nào là thở ra, hơi thở nào là hít vào.
Khi hơi thở
hài hoà, thấm sâu, trộn lẫn vào nhau; đấy
chính là lúc chuyển động hình thành. Ðó là điểm trọng yếu ngay trong sự hài hoà
hai hơi thở. Hơi thở là điện tỉnh (trung
tính). Hơi thở vào ra là năng lượng hoạt động. Hoạt động khi hơi thở vào, ra.
Hơi thở ngưng bặt, không hoạt động, bạn đang ở gần trung tâm.
Shiva nói: Hãy
chú ý vào sự biến đổi tâm thức, bạn sẽ Giác Ngộ. Hay nói một cách khác, khi hơi
thở vào và ra quyện làm một, tại đây không còn năng lượng vì lúc đó năng lượng
xuất hiện ở trung tâm. Khi không khí đi vào, nó đi đâu? Ði về trung tâm. Khi nó
ra nó, ra đâu? Ra khỏi trung tâm. Ðiểm hài hòa của hơi thở vào ra, là trung tâm.
Khi hơi thở
vào, nó đi về đâu? Di chuyển đến trung tâm, chạm đến chiều sâu của trung tâm.
Khi hơi thở ra, nó đi đâu? Hoạt động từ trung tâm, trung tâm của bạn là nơi nó
chạm tới và tỏa ra ngoại biên.
Thiền Taoist
và Zen nói: Ðầu, não, tâm trí không phải là trung tâm. Chính cái rún. Cái rún mới
là nơi trung tâm lực, vận hành. Cái rún là Trung tâm chứ không phải đầu. Ðó là
cây cầu nối tiếp giữa bạn và thân Vật lý. Có thể bạn biết về thân Vật lý, nhưng
bạn chưa hề biết về trung tâm lực. Khi hơi thở bạn nhịp nhàng trôi chảy nó di
chuyển đến trung tâm lực và tỏa ra. Nhưng trên thực tế, không bao giờ chúng ta
hô hấp trọn vẹn hơi thở. Do đó, trong sinh hoạt hằng ngày chúng ta không thể
nào rơi trọn vẹn vào trung tâm lực. Ðó là lý do chúng ta thường cảm thấy hụt hẫng,
bất an, dao động, và dễ bị ngoại cảnh chi phối. Chẳng qua tất cả mọi cảm
xúc đã rời khỏi trung tâm lực.
Hãy nhìn một
đứa trẻ ngủ, quan sát hơi thở của nó. Hơi vào bụng phình lên, lồng ngực bất động.
Trẻ em lúc nào cũng ở ngay trung tâm cho nên chúng thật hạnh phúc, thật hồn
nhiên, linh hoạt, tràn đầy nhựa sống bởi vì lúc nào chúng cũng sống trong hiện
tại. Tâm tưởng chúng không lệ thuộc vào quá khứ hay tương lai.
Khi hơi thở bạn
chạm đến trung tâm. Hành động của bạn trở nên hoàn hảo.
Quan sát đứa
bé, hãy nhìn hơi thở của nó khi ngủ. Hơi thở ra bụng xẹp xuống, lồng ngực không
thay đổi, không bị ảnh hưởng, không một trạng thái biến chuyển nào. Có nghĩa, nó
sử dụng hơi thở qua lổ rún không cần hoạt động buồng phổi.
Nó đang sử dụng
tính năng của lổ rún một cách hoàn hảo tự nhiên, không chủ động, không thụ động.
Nó không cần biết, phải thở như thế nào. Ðó là
tại sao những đứa trẻ lúc nào cũng sống trong trạng thái cân bằng chính
nó; lúc nào cũng sống trong niềm vui, hạnh phúc đầy sức sống và ngập tràn năng
lượng.
Hình như nó
không bao giờ biết mệt mỏi, phiền muộn như người lớn. Nguồn năng lượng lúc nào
cũng tuôn chảy, miên man, miên man. Nó không ngừng tiếp xúc, với những vật thể
gần nhất không phân chia, không phân rẽ trong bản thể, từ thấp đến cao, từ vật
nhỏ đến vật lớn. Tất cả đều như nhau trong giây phút này, khoảnh khắc bây giờ, khoảnh
khắc mà quá khứ, vị lai không có cơ hội hiện diện, không có cơ hội tồn tại
trong cái Bây giờ.
Khi đứa trẻ
giận, toàn bộ nguồn năng lượng giận dữ vận hành trong nó. Nó trở thành trạng
thái Phẫn nộ, nó phẫn nộ thực sự.
Nhưng sự giận
dữ của nó mang một vẻ đẹp, vẻ đẹp của toàn bộ năng lượng giận dữ lộ diện; biểu
hiện sự trọn vẹn và hoàn hão, mà trọn vẹn thì luôn luôn tuyệt vời.
Chúng ta thì
không thể nào, không thể nào biểu lộ cái đẹp trong sự giận dữ. Tuy rằng chúng
ta đã từng sống trong trạng thái ấy ở quá khứ nhưng không thể nào chúng ta giận
mà đẹp.
Chúng ta trở
nên xấu xí vì không thể trọn vẹn mà nó chỉ là những mãng vỡ vụn, những vỡ nát của
một phần tổng thể. Chúng ta đã trang bị cho mình những tri thức, đồng hoá mình
với tri thức và giờ đây, lẫn lộn giữa tri thức với bản thể, bản thể và thực tại.
Nên lúc nào
chúng ta cũng tự bảo vệ tri thức bản ngã, lúc nào cũng bám chặt lấy bản ngã, chấp
nhận những phù phiếm là thực tại, tìm khoái lạc trong đau khổ như những con phù
du lao vào ngọn lửa. Nhận sự hào nhoáng của hư danh vay mượn làm cứu cánh để
thoả mãn cái hư vọng của bản năng; thế thì làm sao mà không xấu xí.
Thử hình dung
bạn đứng trước tấm gương trong trạng thái cực điểm thoả mãn. Hãy can đảm nhìn, hãy
can đảm đối diện với chính mình. Ðừng thăng hoa, đừng tán tụng bằng những lời
hoa mỹ, đừng che đậy mà hãy trần trụi nhìn. Nhìn thẳng vào cái trần trụi của
thoả mãn, chúng ta chợt phát hiện mình quả thật là đáng chán, đáng kinh tỡm! Bạn
nhận thấy hình như có một con vật đang hình thành bên trong, còn tình yêu chỉ
là một lớp hoá trang, ngụy trang cho các thế lực hoạt động trong bóng tối.
Gương mặt của Tình yêu mà lại như thế sao? Quả thật là kinh dị!
Có lẽ vì
trong tình yêu chúng ta xây dựng trên nền tảng tư hữu, của những xung đột, ganh
tị, chiếm đoạt, đố kỵ, đối nghịch. Có phải chăng cái mà chúng ta cho là Tình
yêu không thực sự là tình yêu.
Nó chỉ là chiếc
mặt nạ, là ngược lại, là đối lập với chính nó, là bản ngã, là tính dục, là thỏa
mãn những khát vọng. Trong chúng ta, còn ẩn chứa một cái gì đó? Nỗi sợ hãi căn
để chăng? Có lẽ chính vì sợ hãi đã làm chúng ta tưởng chừng mình lúc nào sống
trong trạng thái cô đơn không thể có một sự cảm thông nào, cho dù nhỏ nhoi.
Tuyệt vọng
trong cô đơn, bạn linh cảm bị cả thế giới bỏ rơi trong đơn độc. Vì sợ hãi đơn độc
nên bám víu vào bất cứ đối tượng nào có thể và vội vàng khoác cho nó lớp vỏ
tình yêu.
Chính vì cô
đơn mà tình yêu không còn nữa. Cái thiêng liêng của Tình yêu bị hủy diệt. Nỗi sợ
hãi đã làm chúng ta trở nên hoang dã. Thế nên, cái mà chúng ta cho đi thật tẻ
nhạt, ray rứt, buồn chán và đau khổ.
Tình yêu phải
là một trạng thái vô cùng thiêng liêng và trọn vẹn trong sự chia sẻ. Yêu thương
chỉ để yêu thương trong cái đẹp mênh mông không bến bờ. Tình yêu có nghĩa không
là gì cả. Không một động lực tác động, không động cơ thúc đẩy. Chỉ là cái đơn
thuần giản dị của trạng thái chia sẻ toàn diện.
Ðứa bé giận dữ,
xem chừng hung bạo. Nhưng đó là nó đang thể hiện trọn vẹn vẻ đẹp của bản thể.
Hoàn toàn thực, hiển lộ trọn vẹn cái thực, khuôn mặt nó trở nên rực rỡ, sáng
chói trong cái đẹp nguyên thủy.
Nó tồn tại ngay
tại đó, tức thì, bây giờ. Sự giận dữ không liên quan tới dĩ vãng hoặc tương lai,
không liên quan tới nền hòa bình thế giới. Không ảnh hưởng hay tác động đến bất
cứ ai, không liên quan tới cái chúng ta gọi là chung quanh. Không tính toán, không
thiệt hơn, không suy tính, tư duy, so lường.
Chỉ là giận. Giận
có nghĩa là Giận. Thế thôi! Có nghĩa quả tạo thành nhưng không hệ lụy phát sinh.
Nếu bạn chia chẻ cuộc sống thành từng mảng vụn, chính bạn tự loại mình, tự mình
ra khỏi nhịp sống vận hành. Tất cả tư duy và hành động trở nên hạn hẹp, tự tạo
cho mình cái rào chắn giữa ta và thực tại.
Nếu toàn bộ
năng lượng bị phân chia, bạn tạo thành cuộc chiến để nó chống lại chính nó. Toàn
bộ sẽ tiêu tan trong cuộc chiến huynh đệ tương tàn.
Khi bạn sợ
hãi bạn không thể thở sâu và dài, hơi thở trở thành ngắn và đứt đoạn. Cho nên
cuộc sống chúng ta bỗng dưng ngắn ngủi, buồn chán và tẻ nhạt. Hơi thở ngắn, tượng
trưng cho cuộc sống ngắn, tượng trưng cho sự phân biệt thực tế với lý tưởng, thân
phận với bản thể, vật chất với tâm linh.
Nếu hơi thở
sâu dài đến tận cùng cốt lõi của trung tâm, đó là bạn đã sống trong cái toàn thể.
Cuộc sống là một nguồn năng lượng tuôn chảy, chan chứa, tràn đầy. Sự sống toàn
thể chỉ có một, không chia cắt, đừng nên chia cắt. Thật ra cũng không dễ dàng
cho lắm vì bạn không thể làm người chồng hay vợ, trọn nghĩa.
Khi cuộc sống
bạn đã là Tình yêu bất diệt, là sự dâng tràn của triều cường, là cực tiểu của
triều nhược, là sinh khí toả khắp những nơi hiu quạnh, đau khổ, hay úa tàn.
Sự sống không
cân nhắc, không tính toán, đo lường. Không một chương trình cài đặt hay theo một
nguyên tắc, một tiêu chuẩn nào. Nếu cuộc sống rực rỡ, huyền diệu, nhẹ nhàng, tình yêu sẽ nở hoa, là áng mây lang thang giữa
bầu trời tận hưởng mỗi khoảnh khắc từ chân lý ban cho.
Bạn không thể
chia sẻ bất cứ tình cảm nào? Lang thang
như đám mây trắng bồng bềnh, bồng bềnh... ở tất cả mọi nơi. Không dành cho bất
cứ một khung trời nào riêng biệt. Bạn không thể thể hiện được cái riêng tư; có
nghĩa, bạn chia sẻ nhưng khôngthể chia sẻ cho bất kỳ một ai. Bạn không của
riêng ai, cũng không phải của tất cả.
Mây có thể
bay khắp mọi nơi nhưng không nơi nào đi đến, không định sẵn hướng bay. Không
lên lịch bay nhưng không nơi nào không có mặt. Tồn tại tất cả mọi chiều trong
không gian vô tận nhưng lại không có nơi trú ẩn. Chúng ta đã hoà tan trong cái
bao la, tràn đầy của nguyên thủy.
Khi sự sợ hãi
tiến gần đến cái chết, chúng ta cần có một bảo đảm. Một thứ bảo hiểm nhân thọ cho
sự an toàn. Bạn phòng chống, giữ gìn, bạn cảm thấy tất cả mọi việc cần nằm
trong sự kiểm soát.
Chúng ta
thành lập ủy ban bảo vệ hoà bình, bảo vệ sự sống còn cho toàn thể nhân loại
nhưng thực ra chỉ vì sợ hãi cho sự tồn tại của chính mình. Vì nó quá mong manh
bạn bắt đầu kềm hãm, đè nén, vây bọc, tạo áp lực. Bạn muốn thành chủ nhân để có
thể kiểm soát tất cả mọi sự. Nhưng bảo vệ, vây bọc ... không bao giờ là sự rộng
mở toàn diện, nó chỉ mở rộng phạm vi trong một giới hạn nào đó và điều quan trọng
là nó giới hạn luôn cả nguồn năng lượng trong chính chúng ta.
Cánh cửa đã
không thể mở rộng mà chúng ta còn đóng lại, đóng kín sự tự do vào khuôn khổ, giam
hãm mây trời vào không gian hẹp. Giam hãm cánh chim vào chiếc lồng son. Bây giờ
chim đã bay vào lồng son. Tiếng chim hót trong chiếc lồng vàng có còn vút cao
trên đỉnh núi giữa đêm trăng tròn không, hỡi sơn ca?
Bertrand
Russell nói: Tôi yêu nền văn minh, yêu sự khai hoá nhưng nếu chúng ta đạt đến sự
tiến hoá vĩ đại thì phải trả một giá rất đắt.Bạn không thể hát ca bên đường, không
thể nhảy múa bởi vì bạn không chạm đến trung tâm lực. Nhưng trong một dịp nào
đó đi dạo trên đồi, hít một hơi thật sâu, bạn đang đơn độc giữa bầu trời (bầu
trời thì không bao giờ giam hãm bạn); không gian tuy trống vắng nhưng sự trống
vắng lại dang rộng đôi tay đón chào. Bạn hiện hữu trong bầu trời, bầu trời hiện
hữu trong bạn, bạn hiện hữu trong cái bao la vô giới hạn. Chợt vô tình trong
hơi thở sâu lắng, bạn cảm nhận trạng thái của hơi thở xúc chạm vào trung tâm lực.
Sự rỗng rang, hỷ lạc, ngập tràn hạnh phúc thức dậy trong bạn. Thế rồi bạn đắm
chìm trong cái không thời gian. Thời gian trôi qua. Ừ! thì nó cứ trôi không còn
cần thiết. Không cần thiết để cảm nhận 1, 2, hoặc bao nhiêu nữa giờ khắc trôi
qua.
Bạn vẫn còn
đó nhưng thời gian không còn nữa, không gian không còn nữa, ngọn đồi không còn
nữa, cho đến khi sự sợ hãi căn để tái chuyển động, bạn lại tiếp tục hành vận
trong lo lắng, tiếp tục suy tính, lập kế hoạch, lên chương trình để khi quay lại
thành phố trạng thái rung động đầu đời không còn trong bạn nữa. Cái bất ngờ đã
xảy ra bởi vì chúng ta thay đổi.
Sự thay đổi
môi trường, chuyển đổi không gian tạo điều kiện cho tâm thức chuyển hướng.
Trong môi trường mới, bạn không thở như cũ; trong khoảng khắc, hơi thở đến với
bạn hoàn toàn mới lạ. Hơi thở đột nhiên chạm vào trung tâm lực và bạn trở về lại
trạng thái hạnh phúc và thoải mái của thuở hồn nhiên.
Shiva nói:Bạn
là mỗi khoảnh khắc chạm đến phần trung tâm lực. Bạn không chạm đến được trung
tâm lực, bạn không thể tiếp xúc với hơi thở. Hít một hơi thở chậm và sâu, giao
cảm phần trung tâm không phải ở buồng phổi và đó là bí quyết.
Nếu hơi thở
sâu vào phần trung tâm lỗ rún sẽ tái tạo năng lượng kích hoạt đến trung tâm tính
dục. Trung tâm tính dục hoạt động mạnh hơn, sống động hơn.Trong nền khai hóa
văn minh, vị trí số hai phải thuộc về năng lượng dục. Hãy ngắm nhìn những đứa
trẻ. Lần đầu tiên khi nó sờ đến bộ phận tính dục, nó được nhắc nhở rằng đừng chạm
vào đấy. Nếu chúng ta quan sát hơi thở nó bắt đầu dứt đoạn, động tác dừng lại lập
tức. Như thế có nghĩa không phải là hành động mà chính hơi thở tiếp xúc phần
trung tâm tính dục. Nếu hơi thở vẫn tiếp tục thì quả khó ngừng hoạt động của
bàn tay. Trên cơ bản, sự cần thiết là hơi thở chuyển đổi hành động dừng lại.
Khi ấy, hơi thở không còn hướng về trung tâm tính dục.
Shiva dùng những
từ rất đối lập: Tràn đầy năng lượng. Không có năng lượng. Không có năng lượng vì
thân xác, tâm trí bạn không thể sản xuất. Năng lượng thân xác và tâm trí không
cùng hiện diện. Vì thế chúng ta ngày
càng xa rời chân lý.
Tràn đầy năng
lượng là năng lượng xuất phát từ vũ trụ năng lượng. Không phải là năng lượng tạo
thành từ thân Vật lý. Năng lượng của thân Vật lý chỉ là quá trình đốt cháy
nhiên liệu vật chất để tạo hoạt động hữu vi. Tất cả thức ăn vật uống là những
nhiên liệu cung cấp cho năng lượng hoạt động. Nếu không cung cấp chất liệu qua
hình thức ăn, uống tức thì thân vật lý từ chối hoạt động.
Ðó cũng là một
hình thức của sự phản đối, lên tiếng để được cung cấp nhiên liệu chế biến cho
năng lượng hoạt động. Nếu không được cung cấp sẽ dẫn đến sự bất hợp tác của
thân vật lý và nó chết! Tiến trình này có thể kéo dài một vài tháng tùy theo sự
tích trữ sẵn nhiên liệu của thân.
Trung tâm lực
không tiếp nhận năng lượng từ thức ăn, uống mà do nguồn cung cấp của vũ trụ.
Trung tâm lực không dùng nhiên liệu vật chất làm năng lượng. Nó không tùy thuộc
vào bất kỳ thực phẩm nào chúng ta cung cấp cho thân Vật lý. Nguồn của nó là
năng lượng vũ trụ. Nguồn năng lượng vô cùng tận cung cấp cho sự vận hành vũ trụ
toàn thể.
Trong khoảnh
khắc bạn cảm nhận trung tâm lực, một điểm trong hơi thở ra, thở vào, tại điểm
đó là trung tâm của sự hài hòa điều vận tiến trình hơi thở. Nếu bạn biết điều
này, sự tỉnh thức sẽ đến với bạn.
Kỹ thuật thứ tư
Những ai là
người thuần thục?
Kỹ thuật này
khó khăn cho bạn; bạn không thể thực hành nó nhưng bạn có thể cảm nhận. Làm
theo kỹ thuật này bạn sẽ ngừng thở. Nếu bạn đang hít vào bạn sẽ ngạt hơi. Nếu bạn
thở ra thì bạn hết hơi bạn không thể thở. Tất cả đều ngưng nghỉ và hoàn toàn lịm.
Ngay khoảng lắng đọng này, bản ngã tan biến.
Tiểu ngã rất
cần trong sinh hoạt. Tiểu ngã chính là dòng điện sinh hoạt. Nhưng khi nguy cấp,
dòng điện tự cắt đứt. Trong lúc quẩn bách bạn không nhớ gì cả. Nghề nghiệp của
bạn, danh tánh, trương mục, danh tiếng, quyền lực của bạn, tất cả đều tan thành
mây khói.
Một chiếc xe
đang hướng về bạn; chỉ một giây thôi bạn sẽ chết. Tại trong khoảnh khắc đó,
dòng điện bị cắt đứt. Tất cả đều dừng lại. Lúc này đây, có một khoảng lắng, khoảng
lắng này, vẫn xảy ra ngay cả người không thuần thục.
Ðột nhiên hơi
thở ngưng hoạt động. Hơi thở vắng bặt, trong cái vắng lặng, hơi thở tự dừng lại
bất động. Nếu nhận biết ngay giây phút đó, có thể bạn sẽ đạt mục đích. Khi hơi
thở là thở ra toàn diện và dừng lại trong chính nó, hay hít vào lắng sâu hoàn
toàn trong cái dừng lại của chính nó, đó là khoảng vắng lặng của vũ trụ. Ngã
tan biến và đối với người không thuần khiết, quả thật rất khó trong kinh nghiệm
này.
Shiva nói: Kỹ
thuật này không khó mà chỉ khó cho người không thuần khiết.
Ai là người
thuần khiết? Rất khó để phân tích được điều này. Ðây là điều mà ngôn ngữ gần
như không thể diễn đạt được nhưng bạn vẫn có thể cảm nhận được.
Thỉnh thoảng
trong khi lái xe, bất chợt linh tính của bạn báo sẽ có tai nạn. Bạn cảm nhận
tai nạn sắp sửa xảy ra. Hơi thở bạn dừng lại, nếu đang thở ra nó giữ yên trong
trạng thái bên ngoài.
Nếu như hơi
thở đang hít vào nó sẽ giữ nguyên trạng thái bên trong. Tim bạn sẽ ngừng đập giống
như trong tình trạng khẩn cấp. Bạn cảm nhận không còn đủ lượng oxygen để thở, tất
cả sẽ ngừng hoạt động. Bạn sẽ chết? Bạn cảm thấy mình không còn gắn liền với
thân thể.
Nó hình như
đang tách rời thân thể, hình như nó không còn tồn tại. Nó tan biến. Thân thể bạn
tan biến, dường như một sự trống rỗng. Bạn là thân trống rỗng. Ngay khoảnh khắc
này, bản ngã tan biến. Nếu ý thức từng diễn tiến của mỗi giai đoạn, bạn sẽ đạt
được kết quả.
Những thiền
gia Nhật Bản thường xuyên sử dụng kỹ thuật này. Nếu không hiểu bạn sẽ cảm thấy
kỳ lạ, vô lý, bí mật và ngộ nghĩnh. Ông thầy đuổi trò ra khỏi nhà hay đột nhiên
đánh học trò không kèn không trống.
Thử tưởng tượng.
Bạn ngồi kế ông thầy bạn đang nói chuyện và bỗng nhiên ông vụt đánh bạn. Ðể tạo
nên khoảng lặng? Nếu có sự phản kháng, phân tích, tìm hiểu trong tâm trí. Tại
sao? Hành động này vì lý do gì, có ý nghĩa gì? Chắc chắn khoảng lặng không thể
xảy ra. Nếu biết lý do vì sao đánh thì không thể tạo nên khoảng lặng.
Nếu bạn lừa
ông thầy và ông đánh bạn, như thế là có mối liên hệ nhân quả. Tâm bạn hiểu và tức
khắc nhận ra vì sao. Vì tôi gạt ông nên bị đánh, nó phải xảy ra như thế. Tâm thức
bạn chờ đợi mối liên hệ nhân quả mà chờ đợi hay chuẩn bị thì không có sự ngạc
nhiên.
Ðối với thiền
sư Nhật, ông không đánh bạn khi ông bị lừa, có thể ông chỉ cười. Trong trường hợp
này, cái cười có thể tạo ra khoảng lặng? Bạn đánh lừa. Bạn nói quàng nói xiên
và chờ đợi cơn lôi đình của ông. Thật ra lúc này có thể ông cười hoặc nhảy múa
và bạn rơi vào ngạc nhiên.
Nên nhớ. Thầy
không trừng phạt vì bạn gạt ông, có thể ông sẽ phá lên cười. Ðó cũng là một
sáng tạo khoảng lặng để tạo lập sự dừng dứt trong tâm thức. Thật vậy, đến lúc
nào đó, sự mong mõi, chờ đợi từ lâu đã hình thành trong tâm trí cho nên giữa thầy
và trò không còn khoảng cách. Những yếu tố hóa thành đã đầy đủ (đầy đủ nhân duyên).
Vì thế, khi bạn
nói những điều vô lễ, đơm đặt những điều phi lý và bạn mong chờ sự phẫn nộ. Chờ
đợi một sự trừng phạt. Kết quả lại xảy ra ngược lại. Một phản ứng xuất hiện
ngoài kiến thức, ngoài dự kiến.
Cái reo, cười
nhảy múa là hành động bất chợt mang tính chất thiêng liêng. Chỉ để sáng tạo, sáng
tạo sự dừng lại. Hệ quả của ngạc nhiên có thể tạo khoảng lắng. Vì bạn không hiểu
gì cả, lúc đó tâm thức ngưng hoạt động và khi tâm thức ngưng hoạt động ta cũng
ngưng thở. Tất cả đều đúng cả 2 chiều. Nếu ngừng thở thì cũng ngừng tư duy. Tâm
thức ngưng hoạt động thì hơi thở cũng ngưng theo.
Vô số giai
thoại kể rằng học trò đạt đến trạng thái tĩnh lặng vì thầy của họ đột nhiên
đánh họ. Có nhiều câu chuyện nói đến vấn đề này. Nói đến nhiều người đã đạt đến
sự thật chỉ qua hành động hay qua những câu hỏi của vị thầy tâm thức.
Chúng ta không
thể nào hiểu được, chúng ta ngạc nhiên, hoàn toàn ngạc nhiên. Ngạc nhiên một
cách toàn diện vì nó không thể lý luận không thể hiểu. Cho nên khi tri thức dừng
dứt nghĩ tưởng tâm thức ngừng hoạt động và hơi thở dừng lại. Hay nói một cách
khác Nếu hơi thở dừng, Tâm thức dừng. Nếu Tâm thức dừng, hơi thở dừng.
Thử hình dung
bạn ngưỡng mộ thầy, bạn cảm thấy thơ thới, hân hoan. Bạn đang thưởng thức ông
thầy. Bạn nghĩ lúc này thầy đang hài lòng về mình đây. Hay nói đúng hơn bạn
đang thoả mãn đang tự bằng lòng với mình. Khi bạn mãi lang thang trong những
nghĩ tưởng như thế, bỗng dưng ông cầm gậy và bổ lên đầu bạn không thương xót. Bạn
không hiểu gì cả, tâm thức ngưng đọng. Có một khoảng lắng, khoảnh khắc tuyệt diệu
xuất hiện.
Nếu bạn hiểu
biết kỹ thuật này, có thể bạn sẽ đạt đến giây phút tuyệt diệu. Nếu hiểu kỹ thuật
này bạn bắt gặp cái Ngã của bạn. Nếu không hiểu những giai thoại này, bạn thấy
nó khôi hài.
Làm thế nào đạt
được Phật tính chỉ vì bị đánh hoặc bị quăng khỏi cửa? Nếu bạn không hiểu bạn
không thể đạt được nhưng nếu bạn hiểu cách vận hành của kỹ thuật thì bạn cũng dễ
dàng hiểu những giai thoại trên.
Ngay cả khi
có người giết bạn, bạn chết mà không thể đi đến sự sáng tỏ. Nhưng nếu bạn hiểu
tường tận rõ ràng kỹ thuật nó sẽ là trợ thủ, là phương tiện giúp bạn dễ dàng thấu
suốt vấn đề.
Tâm thức muốn
hoạt động thì cần thở. Tâm thức hoạt động nhanh cần thở nhanh. Vì vậy, khi bạn
giận dữ hơi thở bạn dồn dập. Nếu tâm thức bạn thuần thục nghĩa là bạn không còn
dục vọng, không đam mê, không tìm kiếm hay chờ đợi bất cứ điều gì.
Thiền tông đặt
nền tảng trên kỹ thuật thứ tư của Shiva và thật là đau khổ; ngày nay, phải du
nhập Thiền tông từ Nhật Bản vì chúng ta đã đánh mất, chôn vùi toàn bộ truyền thống
theo thời gian. Chúng ta không còn biết đến nó nữa, chúng ta không còn biết gì
về Thiền.
Từ 30 đến 40
năm nay; đặc biệt ở phương Tây Thiền tông đã chiếm một vị trí khá quan trọng.
Nó trở thành mode thời thượng, nó trở nên một phong trào thịnh hành ở Nhật.
Nhưng nếu bạn không hiểu kỹ thuật, bạn sẽ không hiểu Thiền Tông.
Bạn có thể bắt
chước nhưng bắt chước không thể nào là trạng thái trải nghiệm. Những mô phỏng
chỉ có lượng chứ không thể có phẩm; ngược lại còn có thể nguy hiểm nữa là đằng
khác.
Thế nên, những
thực nghiệm cần kinh qua, sống với nó, hết lòng với nó. Ứng dụng kỹ thuật trong
sự rõ biết và rồi... tất cả những điều gì bất ngờ khó tin cũng có thể tạo ra
khoảng lắng. Ðó là cho những người chưa thuần thục. Còn đối với những người thuần
thục thì vô ích, họ không cần đến những kỹ thuật bởi vì sự vắng lặng, cái tĩnh
lặng thường xuyên trong họ, khoảng lặng lúc nào cũng hiện hữu; họ thường trực
trong sự nghỉ ngơi của Tâm thức không tư lường mà vẫn đầy đủ nhận biết trong sự
tĩnh thức, trong Tâm thức thuần khiết, trong trạng thái hơi thở ngưng đọng và dừng
lại vì không còn cần thiết nữa.
Thuần thục
khe khẽ, ngây thơ thuần thục, đơn giản thuần thục trong tư thế ngồi và đột
nhiên bạn ngưng thở. Trên con đường này cái ngã tan biến và bạn gặp cái Chân
ngã. Đó là tinh túy.
Bạn phải hiểu
tâm thức thuần khiết nghĩa là không còn ham muốn hay tìm kiếm, hoặc chờ đợi bất
cứ điều gì. Khi tâm thức dừng lại, bản ngã không còn môi trường hoạt động. Thế
thì bạn đương nhiên hoà mình vào cái vô biên vì không còn gì có thể giam giữ bạn.
Trong chiếc lồng
chật hẹp, chim sơn ca đủ can đảm phá vỡ chiếc lồng son vào đêm trăng tròn, cất
tiếng hót trong ánh sáng vằng vặc, bay vút cao trong cái thẫm sâu của bầu trời
vô cùng tận. Nó đã là sự tự do.
Bản ngã không
tồn tại, bạn hoà vào vũ trụ. Bạn là vũ trụ, bạn là không gian thuần khiết không
thể nhiễm ô. Cũng có thể gọi là Vô trí, yên lặng thuần khiết không vấy bợn, sự
sáng trong, hay gì gì đi nữa bạn vẫn là chính bạn một cách trọn vẹn và hạnh
phúc chỉ là cái bóng của bạn.
Tâm thức chuyển
động cần sự vận hành của hơi thở và tâm thức tùy thuộc vào hơi thở. Khi bạn hoạt
động tính dục hay trong trạng thái phẫn nộ, nhịp tim sẽ đập nhanh và nhanh hơn.
Ðó là lí do tại sao trong Ayurveda, một dược phẩm lấy từ thảo mộc trong Y học cổ
truyền của Ấn độ nói rằng đời sống con người ngắn ngủi nếu tính dục bị lạm dụng.
Ðời sống của bạn đo lường bằng hơi thở. Hơi thở nhanh, cuộc sống rút ngắn.
Y khoa hiện đại
chứng minh ngược lại: Tính dục có nhiệm vụ kích thích làm cho máu lưu thông, giúp
thư giãn, tìm lại sự thoải mái, quân bình. Những người đè nén tính dục có thể gặp
nhiều trở ngại, có vấn đề, nhất là vấn đề về tim mạch.
Tất cả đều
đúng. Y khoa hiện đại có lý và Ayurveda cũng có lý tuy trên lý thuyết, có vẻ
mâu thuẫn. Vì Ayurveda được biết 5000 năm trước và con người đã sống vào thời kỳ
đó họ làm việc lao động chân tay. Do đó, không cần thiết làm cho cơ thể thư giãn
hoặc sáng chế những phương pháp giả tạo làm máu huyết lưu thông.
Văn minh hiện
đại, thế giới họ là tâm trí, là suy tưởng. Hình như lao động chân tay không thể
tồn tại hay phù hợp cho thế kỷ này nên tính dục trở thành môn lao động. Nó trở
thành môn thể thao, thể dục nhịp điệu, là... những hoạt động mà họ tin rằng có
thể lấy lại quân bình trong cuộc sống, hay thư giãn. Nên họ sử dụng toàn diện
năng lượng cho hoạt động tính dục để tim đập nhanh hơn, tuần hoàn máu tăng hơn.
Cuộc đời là chuỗi ngày căng thẳng trong công việc thế thì tại sao lại không cần
thư giản. Nhưng thật là vô nghĩa khi sáng tạo ra những phương tiện nhân tạo chỉ
để kích thích khí huyết lưu thông. Khi yêu hơi thở dồn dập, khi giận dữ thì hơi
thở gia tăng. Lúc yêu đầu óc chứa đầy dục vọng, ham muốn xác thịt thiếu tinh
khiết.
Tâm thức thuần
thục thì không tham dục, không nguyện vọng, không hành động. Bạn không bị tương
lai lôi cuốn. Bạn đơn giản trong hiện tại như mặt nước hồ thu phẳng lặng. Vì vậy
hơi thở ngưng đọng vì tự thấy không cần thiết nữa.
Trên con đường,
tiểu ngã bỗng tan biến. Bạn đạt đến trạng thái nghỉ ngơi, hạnh phúc dang tay
chào đón trong hiện tại. Bạn hỷ lạc trong sự thuần khiết mênh mông và chợt nhận
ra cánh cửa lúc nào cũng rộng mở đón chào.
Bí ẩn thiêng
liêng không còn gì bí mật. Toàn bộ sự tồn tại được rót đầy những điều thiêng
liêng. Nhịp thở của bạn cũng linh thiêng. Lời ước nguyện đã trở thành hiện thực.
Bạn đang bước vào sự tột cùng của Chân, Thiện, Mỹ.
Theo tôi nghĩ,
chúng ta sẽ áp dụng kỹ thuật từ ngày hôm nay.