Osho - Biến chuyển Mật
Tông
Chương 4: Tin cậy
không thể bị phản bội
Câu hỏi thứ nhất:
Osho kính yêu, tại sao bao giờ tôi cũng quan
tâm tới đàn bà đã có chồng?
Tại sao bao giờ tôi cũng quan tâm tới đàn bà
đã có chồng?
Làm sao tôi có thể có giúp đỡ của người đàn bà
bên ngoài để được hợp nhất với người đàn bà bên trong?
Tại sao người ta lại bỏ lỡ thầy? Tôi có thể thấy
ngu si của họ - tại sao họ lại không thấy điều đó?
Tại sao dục lại trở thành điều kiêng kị trong
bao nhiêu thời đại?
Chẳng có gì đặc
biệt về điều ấy cả, đấy là tật bệnh rất thông thường đã tồn tại gần như theo
qui mô dịch bệnh. Nhưng có lí do cho nó đấy. Hàng triệu người, cả đàn ông lẫn
đàn bà, đều quan tâm tới người đã có gia đình. Trước tiên, người chưa xây dựng
gia đình chứng tỏ rằng chưa ai ham muốn người đó cả; người có gia đình chứng tỏ
rằng có ai đó đã ham muốn về người ấy. Còn bạn hay bắt chước đến độ bạn thậm
chí không thể yêu được chính mình. Bạn nô lệ đến độ khi ai đó khác đang yêu ai
đó, chỉ thế thì bạn mới theo sau. Nhưng nếu một người một mình và không ai yêu
họ, bạn đâm ra hoài nghi. Có thể là người này chẳng có giá trị gì, bằng không
thì tại sao người ấy phải đợi cho mình? Người đã có gia đình có sức hấp dẫn lớn
đối với người hay bắt chước.
Thứ hai là, những
người ít yêu - những người trong thực tế không biết yêu là gì; họ hay ganh đua
nhau nhiều hơn. Người đàn ông đã có vợ này... và bạn trở nên quan tâm, hay người
đàn bà đã có chồng này... bạn trở nên quan tâm, bởi vì bây giờ có khả năng ganh
đua. Cuộc chiến tay ba là có thể. Người đàn bà không phải dễ gì có sẵn, sẽ có
giằng co ganh đua.
Trong thực tế bạn
đâu có quan tâm tới người đàn bà, bạn quan tâm tới việc giằng co. Bây giờ người
đàn bà gần như là món hàng; bạn có thể tranh đấu vì cô ấy và bạn có thể chứng tỏ
khí khái của mình. Bạn có thể thế chỗ người chồng và bạn sẽ cảm thấy khoái
chí... một trò bản ngã, nó không phải là hành trình tình yêu. Nhưng nhớ, một
khi bạn thành công trong việc phế bỏ người chồng, bạn cũng sẽ không còn quan
tâm tới người đàn bà chút nào nữa. Bạn đã quan tâm tới người đàn bà có chồng;
làm sao bạn có thể quan tâm tới người đàn bà không chồng bây giờ được? - bạn lại
sẽ bắt đầu tìm sự giằng co đâu đó lần nữa. Bạn bao giờ cũng tạo ra tay ba. Đấy
không phải là yêu.
Nhân danh tình
yêu có ghen tuông, có ganh đua, có gây hấn, có bạo hành. Bạn muốn chứng tỏ bản
thân mình, bạn muốn chứng tỏ mình hơn người kia: Trông đây, ta đã chiếm được
người đàn bà của anh. Một khi bạn đã chiếm người đàn bà, bạn sẽ không còn quan
tâm tới người đàn bà đó chút nào nữa, bởi vì cô ấy không còn là điều ham muốn nữa;
điều ham muốn là một loại chiến thắng.
Tôi đã từng
nghe...
Một nhà doanh
nghiệp nổi tiếng có vợ bị chết và đám tang trở thành một sự kiện công chúng rất
quan tâm. Mọi vị chức sắc của thành phố đều đến dự và gần như tất cả đều quen
biết với người mất vợ này. Tuy nhiên lại có người lạ tới và anh ta dường như
đau khổ hơn mọi người khác. Trước khi đám tang kết thúc anh ta bị suy sụp hoàn
toàn.
Người chồng mất
vợ hỏi, "Người lạ khóc nhiều này là ai vậy?"
"A!"
Một ai đó thì thào, "Ông không biết à? Ông ấy là người yêu của người vợ cuối
cùng của ông đấy."
Người mất vợ đi
thẳng tới người đàn ông đang nức nở, vỗ nhẹ vào lưng anh ta và nói, "Hãy
vui lên, anh bạn cũ, hãy vui lên. Có lẽ tôi sẽ cưới vợ lần nữa."
Cẩn thận đấy.
Đây là bệnh, yêu đàn bà đã có chồng hay đàn ông đã có vợ. Tìm các lí do đi. Đấy
không phải là tình yêu, còn có một cái gì khác vận hành bên ngoài tâm trí bạn,
trong vô thức của bạn.
Một điều nữa:
đàn bà đã có chồng không dễ có sẵn. Điều đó nữa cũng tạo ra ham muốn. Việc dễ
có sẵn giết chết ham muốn. Người đàn bà càng khó tiếp cận, càng khó với tới,
càng nhiều ham muốn hơn; bạn có thể mơ ước về cô ấy. Và trong thực tế chẳng có
mấy khả năng là điều đó trở thành thực tại. Có mọi khả năng để lãng mạn về người
đàn bà đã có chồng; bạn có thể đùa với tưởng tượng của mình. Nhưng không dễ
dàng gì làm cho cô ấy sẵn có với bạn. Bạn không quan tâm đến những người đàn bà
chưa chồng bởi vì họ sẽ không cho phép có nhiều cơ hội lãng mạn; nếu bạn quan
tâm, họ đều sẵn sàng, không có không gian trống còn lại. Không phải chờ đợi
lâu, rất lâu nữa.
Nhiều người
quan tâm không phải tới tình yêu mà là chờ đợi; họ nói rằng chờ đợi còn đẹp hơn
tình yêu nhiều. Theo một cách nào đó điều đó quả là như vậy, bởi vì khi bạn
đang chờ đợi, bạn đơn giản đang phóng chiếu, bạn đang mơ mộng. Tất nhiên giấc
mơ của bạn là giấc mơ của bạn và bạn có thể làm cho nó đẹp tuỳ thích. Người đàn
bà thực sẽ làm tan nát mơ mộng của bạn. Mọi người đều sợ người đàn bà thực. Và
người đàn bà đã có chồng trở thành không thực hơn là thực. Điều tương tự cũng xảy
ra cho người đàn ông đã có vợ; anh ta ở xa xa. Không còn mấy khả năng anh ta sẽ
thực sự đi vào quan hệ yêu đương với bạn.
Tôi đã từng
nghe...
Một thanh niên
tới gặp một cụ già rất thông thái, anh thanh niên này nói, "Cháu đang ốm
tương tư, thưa bác. Bác có thể giúp cháu được không?"
Cụ già thông
thái suy nghĩ rồi nói, "Chỉ có mỗi một cách chữa lành bệnh tương tư, đó là
hôn nhân. Còn nếu hôn nhân không thể nào chữa được nó thì chẳng có gì có thể chữa
được nó cả! Nếu cháu cưới vợ, cháu sẽ lành bệnh; rồi đừng bao giờ nghĩ về tình
yêu nữa nhé!"
Vâng, hôn nhân
chắc chắn chữa lành nó, chắc chắn tuyệt đối đến mức nếu hôn nhân không thể chữa
được bệnh tương tư của bạn thì chẳng cái gì có thể chữa được nó. Thế thì bạn vô
phương cứu chữa. Tương tư người đàn bà đã có chồng cũng tốt bởi vì thế thì
không thể nào chữa được nữa; bạn sẽ ốm tương tư suốt đời.
Có những người
cực kì thích thú tương tư: khóc lóc, kêu gào, chờ đợi, tưởng tượng, thi vị hoá,
đọc, viết thơ, vẽ tranh, soạn nhạc - mọi cách thay thế. Người đàn bà thực là nguy
hiểm. Người đàn bà thực chỉ giống như âm nhạc từ nơi xa xa. Lại gần thì cô ấy
trở thành người đàn bà thực. Cô ấy không còn là tiên nữa, không còn là hư cấu nữa;
thực tại của cô ấy phải được nhận ra. Và khi người đàn bà tới gần bạn, cô ấy
không chỉ là thực mà cô ấy còn kéo bạn rớt từ tháp ngà của mình xuống đất.
Trong mọi nền
văn hoá trên thế giới, đàn bà đều được biểu thị như đất còn đàn ông thì như trời.
Đàn bà rất hướng về đất; cô ấy toả sức hút về đất. Cô ấy nhiều tính đất hơn đàn
ông, thực tế hơn, thực dụng hơn đàn ông. Đó là lí do tại sao bạn không tìm thấy
được nữ thi hào vĩ đại nào, bạn không tìm thấy được nữ hoạ sĩ vĩ đại hay nữ nhạc
sĩ vĩ đại nào, không. Họ không bay bổng trên trời nhiều thế. Họ bám chặt với đất,
họ ăn sâu vào đất với gốc rễ của mình và đứng đó tựa như cây cối vững chãi. Đàn
ông giống như chim. Khi đàn ông có gia đình, đàn bà đưa anh ta về đất, về thế
giới thực tế. Các nhà thơ không thích xây dựng gia đình. Họ muốn vẫn còn mãi
tình yêu, họ không muốn chữa bệnh tương tư đó.
Mọi người hay
tương tư với người đàn bà đã có chồng - đây là ngôi nhà nửa vời, đây là thủ đoạn.
Họ có thể tin rằng họ đang yêu và họ cũng có thể né tránh nó. Tình yêu tạo ra nỗi
sợ lớn bởi vì tình yêu là thách thức, thách thức lớn. Bạn sẽ phải trưởng thành.
Bạn không thể vẫn còn là thiếu niên và chưa chín chắn được; bạn sẽ phải vật lộn
với thực tại của cuộc sống. Cái gọi là nhà thơ lớn của bạn gần như bao giờ cũng
vẫn còn là người rất thơ ngây, chưa chín chắn, vẫn còn sống trong cảnh thần
tiên của tuổi thơ. Họ không biết thực tại là gì, họ không cho phép thực tại được
tràn vào trong mơ mộng của mình.
Đàn bà chắc chắn
là kẻ phá huỷ những hư cấu. Cô ấy không mang tính hư cấu, cô ấy là sự kiện, sự
thật. Cho nên nếu bạn muốn tin rằng bạn đang yêu và bạn vẫn muốn lẩn tránh tình
yêu, thì tương tư với người đàn bà đã có chồng hay người đàn ông đã có vợ là tốt,
là an toàn. Điều này rất thủ đoạn, điều này là lừa dối, tự lừa dối.
Đàn bà cũng sợ
tương tư với người đàn ông tự do, bởi vì với người đàn ông tự do hay người đàn bà
tự do sẽ có quấn quít - quấn quít hai mươi tư tiếng. Với đàn bà có chồng việc
quấn quít không lớn đến thế. Bạn có thể được vài cái hôn vụng trộm, bạn có thể
gặp cô ấy ở đâu đó trong góc tối, bao giờ cũng sợ rằng người chồng có thể tới,
ai đó có thể thấy. Việc ấy bao giờ cũng nửa vời, bao giờ cũng vội vã, và bạn
không thể nhận ra người đàn bà thực như cô ấy trong cuộc đời hai mươi tư tiếng.
Bạn chỉ nhận ra khuôn mặt son phấn của cô ấy, bạn chỉ biết vẻ tô điểm của cô ấy
chứ không phải là con người thực của cô ấy.
Khi người đàn
bà ra khỏi nhà để đi chợ, cô ấy không còn cùng là người đàn bà đó. Cô ấy gần
như là người khác: bây giờ cô ấy là người đàn bà biết kiềm chế, bây giờ cô ấy
là người biểu diễn. Đàn bà là các nữ nghệ sĩ lớn. Trong nhà họ trông không đẹp được
đến như thế; ngoài nhà họ bỗng nhiên trở thành cực kì xinh tươi, vui vẻ, hớn hở,
thích thú. Họ trở thành cô bé nhỏ nhắn, khúc khích cười trong tình yêu cuộc sống.
Khuôn mặt của họ khác hẳn, rạng ngời: mắt họ khác hẳn, cách hoá trang, cách tô
điểm của họ...
Nhìn người đàn
bà trên bãi biển hay trong cửa hàng, bạn đang thấy một loại thực tại hoàn toàn
khác. Sống với người đàn bà hai mươi tư giờ trong ngày là điều rất trần tục, nó
phải là như thế. Nhưng nếu bạn thực sự yêu người đàn bà, bạn sẽ muốn biết về thực
tại của cô ấy, không phải là điều hư cấu của cô ấy, bởi vì tình yêu chỉ có thể
tồn tại với thực tại. Và tình yêu có đủ khả năng biết về thực tại và vẫn còn
yêu cô ấy, biết tất cả những nhược điểm và vẫn yêu cô ấy. Tình yêu là sức mạnh
vô biên.
Khi bạn sống với
một người hai mươi bốn giờ một ngày, dù đàn ông hay đàn bà, bạn sẽ đi tới nhận
ra mọi nhược điểm: tất cả những cái tốt và tất cả những cái xấu nữa, tất cả những
gì xinh đẹp và cả những gì xấu xí, tất cả những gì tựa như tia sáng và những gì
tựa như đêm tối. Bạn sẽ nhận ra toàn bộ con người đó. Tình yêu đủ mạnh để vẫn cứ
yêu người khác trong khi biết rõ mọi nhược điểm, giới hạn, nhu nhược mà con người
phạm phải. Nhưng tình yêu hư cấu này thì không đủ mạnh. Nó chỉ có thể yêu người
đàn bà trên màn ảnh. Nó chỉ có thể yêu người đàn bà trong tiểu thuyết, nó chỉ
có thể yêu người đàn bà trong thơ ca. Nó chỉ có thể yêu người đàn bà tựa ngôi
sao xa xăm. Nó chỉ có thể như yêu người đàn bà không thật.
Tình yêu là chiều
hướng hoàn toàn khác: đó là yêu thực tại. Vâng, thực tại có nhược điểm, nhưng
những nhược điểm này chính là những thách thức cho trưởng thành. Mỗi nhược điểm
đều là một thách thức để siêu việt trên nó. Và khi hai người thực sự yêu nhau,
họ giúp đỡ lẫn nhau để trưởng thành. Họ nhìn vào nhau, họ trở thành tấm gương
cho nhau, họ phản ánh lẫn nhau. Họ giúp lẫn nhau, họ ảnh hưởng lẫn nhau. Những
lúc sung sướng, những lúc gian nan, những khoảnh khắc của hạnh phúc, những khoảnh
khắc của buồn rầu, họ đều cùng nhau, họ quấn quít với nhau. Đó chính là điều từ
quấn quít muốn nói lên.
Nếu tôi chỉ
cùng bạn khi bạn hạnh phúc và tôi không cùng bạn khi bạn bất hạnh, đó không phải
là quấn quít; đó là khai thác. Nếu tôi chỉ cùng bạn khi bạn tuôn chảy và tôi
không ở bên bạn khi bạn không tuôn chảy, tôi không cùng bạn chút nào. Thế thì
tôi không yêu bạn, tôi chỉ yêu bản thân tôi và tôi chỉ yêu hoan lạc của mình.
Khi bạn thích thú, tốt; khi bạn trở nên đau buồn tôi sẽ vứt bỏ bạn. Đây không
phải là tình yêu, đây không phải là quấn quít, đây không phải là cam kết. Đây
không phải là tôn trọng người khác.
Dễ dàng yêu vợ
của ai đó bởi vì anh chồng phải chịu đựng thực tại còn bạn tận hưởng hư cấu; đấy
là cách phân chia lao động rất tốt. Nhưng điều này vô nhân đạo. Tình yêu nhân đạo
là sự đương đầu lớn lao. Và tình yêu chỉ hiện hữu nếu trưởng thành xảy ra trong
nó, bằng không thì nó là kiểu tình yêu gì vậy?
Những người yêu
nhau nâng cao lẫn nhau, theo mọi cách. Những người yêu nhau đạt tới đỉnh cao
hơn của hạnh phúc khi họ cùng nhau, và họ cũng đạt tới các chiều sâu sâu hơn của
nỗi buồn khi họ cùng nhau. Miền hạnh phúc và buồn khổ của họ trở nên mênh mông:
đó chính là tình yêu là gì. Một mình, nếu bạn kêu khóc, nước mắt của bạn không
có nhiều chiều sâu. Bạn đã bao giờ quan sát điều đó chưa? Một mình, họ nông cạn.
Khi bạn khóc cùng với ai đó, có chiều sâu, chiều hướng mới cho nước mắt của bạn.
Một mình bạn có
thể cười, nhưng tiếng cười của bạn sẽ nông cạn. Trong thực tế nó sẽ là cái gì
đó không lành mạnh - chỉ có người điên mới cười một mình. Khi bạn cười cùng ai
đó, có chiều sâu trong đó, có lành mạnh trong đó. Một mình bạn có thể cười,
nhưng cái cười sẽ không đi thật sâu - không thể đi sâu được. Cùng nhau, nó đi
vào chính cốt lõi bản thể bạn. Hai người cùng nhau, cùng nhau trong mọi khí hậu
- ngày và đêm, mùa hè và mùa đông - trong mọi tâm trạng, trưởng thành.
Cây cối cần mọi
khí hậu và mọi mùa. Vâng, nó cần mùa hè nóng bỏng và nó cần mùa đông băng giá.
Nó cần ánh sáng ban ngày, mặt trời trút lên nó, và nó cũng cần cái yên tĩnh của
ban đêm để nó có thể khép mình và chìm vào giấc ngủ sâu. Nó cần những ngày yên
tĩnh, vui vẻ, sung sướng, nó cần cả những ngày ảm đạm, u ám nữa. Nó trưởng
thành qua tất cả những biện chứng này.
Tình yêu là biện
chứng. Một mình bạn không thể trưởng thành được. Bao giờ cũng nhớ rằng nếu bạn
đang yêu, đừng né tránh cam kết, đừng né tránh quấn quít. Thế thì đi toàn bộ
vào trong đó. Thế thì đừng đứng ở phần ngoại vi mà chực chuồn nếu mọi sự trở
thành quá rắc rối.
Và tình yêu
cũng còn là hi sinh nữa đấy. Bạn phải hi sinh nhiều... bản ngã của bạn. Bạn phải
hi sinh tham vọng của mình; bạn phải hi sinh cái riêng tư của mình, bạn phải hi
sinh bí mật của mình; bạn phải hi sinh nhiều thứ. Cho nên chỉ trong tình yêu
lãng mạn mới không cần có hi sinh nào cả. Nhưng khi không có sự hi sinh, cũng
chẳng có trưởng thành được.
Tình yêu làm bạn
thay đổi gần như hoàn toàn; đó là sinh thành mới. Bạn không bao giờ còn là con
người cũ như trước khi bạn yêu người đàn ông hay đàn bà. Bạn đã đi qua lửa, bạn
đã được thuần khiết. Nhưng dũng cảm là cần.
Bạn hỏi:
"Tại sao bao giờ tôi cũng quan tâm tới đàn bà đã có chồng?" Bởi vì bạn
không dũng cảm. Bạn muốn né tránh quấn quít. Bạn muốn điều đó với giá rẻ, bạn
không muốn trả giá cho nó.
Câu hỏi thứ hai:
Thưa thầy kính yêu, không phải là làm tình
chút nào nữa... Tôi cảm thấy tôi đang trong ngôi đền với thầy ở khắp nơi. Và tại
khoảnh khắc này tôi nhận biết - điều tôi chưa bao giờ biết tới trước khi được gặp
thầy. Mọi thứ đều khác mọi lúc - đối với tôi và với nửa kia. Việc cám ơn thầy
chẳng bao giờ thích hợp vào khoảnh khắc đó. Và vậy mà tôi lùi lại. Làm sao
chúng tôi có thể cất cánh được? Làm sao
tôi có thể nhận sự giúp đỡ của người đàn bà bên ngoài để được hợp nhất với người
đàn bà bên trong tôi?
Câu hỏi này
cũng của Anand Kul Bhushan. Điều đầu tiên: Đừng bao giờ nghĩ về đàn bà như 'nửa
kia'; cô ấy không phải thế, bạn cũng không phải là như vậy. Bạn là một tổng thể,
cô ấy là một tổng thể. Cô ấy là một cá nhân và bạn cũng là một cá nhân. Bạn là
đầy đủ và cô ấy cũng là đầy đủ. Thái độ cũ cho rằng đàn bà là nửa kia đã chứng
tỏ là thảm hoạ lớn. Khoảnh khắc bạn bắt đầu sở hữu - đấy là một loại sở hữu -
khoảnh khắc bạn bắt đầu phá huỷ tính cá nhân của người kia, bạn đang phá huỷ
cái gì đó có giá trị lớn. Đó là không sáng tạo. Đừng bao giờ nghĩ về đàn bà như
nửa kia - cô ấy không phải như thế!
Hai người yêu
nhau giống như hai cột trụ trong ngôi đền: đó là cách Kahlil Gibran nói về điều
đó. Họ nâng đỡ cho cùng một cái mái, nhưng họ tách rời, họ không gắn với nhau.
Nếu hai cột trụ của ngôi đền ở thật gần nhau, ngôi đền sẽ sụp đổ, mái sẽ không
được nâng đỡ chút nào nữa. Nhìn các cột trụ trong thính phòng Trang Tử này:
chúng đứng cách xa nhau - chúng đỡ cho cùng một mái. Cho nên những người yêu
nhau phải là: tách rời, cá nhân, vậy mà vẫn cùng nâng đỡ cái gì đó chung.
Vợ không phải
là một nửa của chồng và chồng không phải là một nửa của vợ. Chồng không buông
xuôi theo vợ mà vợ cũng chẳng buông xuôi theo chồng; họ cả hai cùng buông xuôi
theo thượng đế tình yêu. Nhớ điều đó; điều ngược lại đã chứng tỏ làm tê liệt thực
sự. Chắc chắn đàn ông không phải chịu đựng nhiều lắm... bởi vì chính ý tưởng của
đàn ông về đàn bà là cô ấy là nửa kia của mình. Anh ta không nghĩ rằng bản thân
anh ta cũng là nửa kia, không; chính ý tưởng của đàn ông là đàn bà là nửa kia.
Đàn ông vẫn còn là tổng thể còn đàn bà thì trở thành nửa kia.
Đó là lí do tại
sao sau đám cưới đàn bà mang họ của chồng, không phải là chồng mang họ của vợ.
Cô ấy biến mất, cô ấy bị phá huỷ; cô ất không còn là đàn bà nữa, cô ấy là vợ. Vợ
là một thể chế. Đàn ông vẫn còn là đàn ông như anh ta trước đây. Cái gì đó đã
được thêm vào đàn ông, nhưng cái gì đó đã bị tước đi khỏi đàn bà. Điều này là xấu.
Một hôm tôi đã
đọc một áng thơ hay về đàn bà:
"Đừng nói
với em về tình yêu của anh," cô ấy nói với người yêu...
Đừng nói với em
về tình yêu của anh, Em biết nó quá rõ.
Em cảm nhận nó
trong cái liếc nhìn của anh, Em cảm thấy nó như ngọn roi quất
Còn tệ hơn nữa từ
miệng lưỡi anh.
Đừng nói với em
về tình yêu của anh; Nó hay thay đổi đến thế
Nó dìm chết em
và tình yêu của em trong lửa tình hừng hực.
Có những chỗ
không thành sẹo - Sức nóng tình yêu anh đã thiêu đốt tất cả tâm trí em, Sự yên ổn
của tình yêu anh không đưa em đi xa thêm, Món quà tình yêu anh đã ghi dấu hoang
tàn trong em. Lời chứng thực tình yêu anh đã giam cầm em,
Bài hát tình
yêu anh đã làm em câm lặng. Em không hát được nữa.
Em không còn nữa.
Anh đã yêu em
trong lãng quên.
Tôi xin nhắc:
"Anh đã yêu em trong lãng quên."
Thế thì tình
yêu không còn chứng tỏ nhiều là tình yêu nữa; đó là cách chi phối tinh vi. Và
khi đã có chi phối tình yêu biến mất. Khi có sở hữu tình yêu biến mất.
Xin đừng sở hữu
đàn bà và đừng sở hữu đàn ông. Sở hữu, tính sở hữu không phải là tình yêu. Nhớ
lấy, đàn bà phải vẫn còn nguyên như một cá nhân. Tự do của cô ấy phải không được
bị phá huỷ, tự do của cô ấy phải được tôn trọng - dù điều đó nghĩa là gì. Đây
là tầm nhìn Mật tông: Dù điều đó nghĩa là gì - một cách vô điều kiện - tự do của
cô ấy phải được giữ nguyên. Nếu bạn thực sự yêu cô ấy, bạn phải yêu cả tự do của
cô ấy nữa, và cô ấy sẽ yêu tự do của bạn. Nếu bạn yêu một người, làm sao bạn có
thể phá huỷ tự do của người ấy được? Nếu bạn tin cậy vào một người, bạn cũng phải
tin cậy vào tự do của người đó nữa.
Một hôm chuyện
xảy ra, một người đàn ông lạichỗ tôi, anh ta thực sự đang trong trạng thái rối
tung, rất khổ. Và anh ta nói, "Tôi phải tự tự thôi."
Tôi hỏi,
"Sao vậy?"
Anh ta nói,
"Tôi đã tin cậy vào vợ mình thế mà nó phản bội tôi. Tôi đã tin cậy hoàn
toàn vào nó, còn nó thì đi dan díu với một thằng cha khác, mà tôi thì chẳng hề
hay biết gì về việc đó mãi cho tới bây giờ. Tôi đã tóm được một vài lá thư... rồi
tôi dò hỏi, rồi con ráo riết truy hỏi, và bây giờ thì nó thú nhận rằng nó đã
dan díu suốt từ trước tới nay. Tôi phải tự tử thôi," anh ta nói.
Tôi nói,
"Bạn nói rằng bạn tin cậy cô ấy à?"
Anh ta nói,
"Vâng, tôi đã tin cậy vào nó mà nó thì phản bội tôi."
"Bạn ngụ ý
tin cậy là gì? Quan niệm sai về tin cậy... tin cậy dường như chính trị vậy. Bạn
đã tin cậy cô ấy để cho cô ấy không phản bội bạn. Tin cậy của bạn là thủ đoạn;
bây giờ bạn muốn làm cho cô ấy mặc cảm nữa. Đấy không phải là tin cậy."
Anh ta rất phân
vân. Anh ta nói, "Vậy thầy ngụ ý tin cậy là gì nếu điều này không phải là
tin cậy? Tôi tin cậy cô ấy vô điều kiện."
Tôi nói,
"Nếu tôi ở vào địa vị bạn thì tin cậy đối với tôi có nghĩa là tôi tin cậy
vào tự do của cô ấy và tôi tin cậy vào thông minh của cô ấy, tôi tin cậy vào khả
năng yêu của cô ấy. Nếu cô ấy yêu người khác, tôi cũng tin cậy cả vào điều đó.
Cô ấy thông minh, cô ấy có thể chọn lựa. Cô ấy tự do, cô ấy có thể yêu. Tôi tin
cậy vào hiểu biết của cô ấy."
Bạn ngụ ý tin cậy
là gì? Khi bạn tin cậy vào thông minh của cô ấy, vào hiểu biết của cô ấy, vào
nhận biết của cô ấy thì bạn tin cậy vào điều đó. Và nếu như cô ấy thấy rằng cô ấy
thích chuyển sang yêu ai đó, điều đó cũng hoàn toàn được chứ sao. Cho dù cho bạn
có cảm thấy đau đớn, đó là vấn đề của bạn, đâu phải là vấn đề của cô ấy?
Và nếu bạn cảm
thấy đau đớn, đấy không phải bởi vì tình yêu, đấy là vì ghen tuông. Đây là kiểu
tin cậy gì, mà bạn nói nó đã bị phản bội? Cách hiểu về tin cậy của tôi là ở chỗ
nó không thể bị phản bội được. Bởi chính bản chất của nó, bởi chính định nghĩa
của nó, tin cậy không thể bị phản bội được. Không thể nào phản bội được tin cậy.
Nếu tin cậy có thể bị phản bội, nó không phải là tin cậy.
Nghĩ về việc
này đi. Nếu tôi yêu người đàn bà, tôi tin cậy vô hạn vào thông minh của cô ấy,
và nếu trong khoảnh khắc nào đó cô ấy muốn yêu ai đó khác, điều đó hoàn toàn tốt.
Tôi bao giờ cũng tin cậy vào thông minh của cô ấy; cô ấy phải cảm thấy giống
như thế. Cô ấy tự do; cô ấy không phải là nửa kia của tôi, cô ấy là độc lập. Và
khi hai người là hai cá nhân độc lập, chỉ thế mới có tình yêu. Tình yêu có thể
tuôn chảy chỉ giữa hai sự tự do.
Tôi hiểu câu hỏi
của Kul Bhushan. Anh ta đã dùng từ 'nửa kia' một cách vô ý thức. Tôi đã thấy
tình yêu của anh ta đối với vợ, tôi đã thấy tình yêu của vợ anh ta đối với anh
ta. Họ không phải là các nửa của nhau, không phải thế chút nào; đấy chỉ là thói
quen vô ý thức trong dùng từ. Nhưng tôi muốn làm cho điều này rõ ràng.
Điều thứ hai:
"Không còn làm tình chút nào nữa..." Khi tình yêu phát triển sâu nó
trở thành cái gì đó khác.
Khi tình yêu
không phát triển, nó trở thành cái gì đó khác.
Yêu là điều rất
tinh tế. Nếu nó không phát triển, nó sẽ trở thành cay đắng, nó trở thành chất độc;
nó trở thành ghét. Nó thậm chí còn rơi xuống thấp hơn ghét - nó có thể trở
thành lãnh đạm, cái đi xa nhất khỏi tình yêu.
Yêu là năng lượng
nóng. Ghét cũng là năng lượng nóng. Nhưng lãnh đạm là lạnh, đông cứng. Bạn có
thể nghĩ về yêu, ghét và lãnh đạm theo thang đo này. Chính giữa ghét và yêu là
một điểm không - tựa như trong nhiệt biểu có điểm không; phía dưới nó là lạnh lẽo,
trên nó là ấm áp. Yêu là ấm áp. Điểm không là ghét; dưới nó bạn trở thành lạnh
lùng hơn, lạnh lẽo hơn, bạn có thể trở thành lạnh tựa băng giá - lãnh đạm. Nếu
yêu không lớn lên, nó bắt đầu tụt xuống. Nó phải chuyển động.
Tình yêu là
năng lượng; năng lượng chuyển vận. Nếu nó di chuyển, chẳng mấy chốc bạn sẽ thấy
nó không còn là tình yêu nữa; nó đã trở thành thiền, nó đã trở thành lời nguyện
Đó là toàn bộ
cách tiếp cận của Mật tông - rằng nếu tình yêu trưởng thành đúng hướng, nếu
tình yêu được chăm nom cẩn thận, nó trở thành lời nguyện. Cuối cùng nó trở
thành kinh nghiệm tối thượng về Thượng đế.
Tình yêu là ngôi
đền của Thượng đế.
Cho nên những
người sống lãnh đạm không thể biết tới được Thượng đế. Lãnh đạm là vô thần thực
sự. Những người sống theo cách sống lạnh lẽo... ngay cả toà án cũng hiểu điều
này. Nếu ai đó đã giết người theo cách nóng nảy, toà án không coi đó là quá
nghiêm trọng; nếu ai đó đã giết người vì đam mê, toà án còn xem xét khoan dung
về điều đó. Thế thì kẻ giết người không phải bị trừng phạt quá nghiêm khắc. Đấy
chỉ là hành động đam mê; cơn cuồng dại bất thình lình xảy ra.
Nhưng toà án rất
cứng rắn khi đó là kẻ sát nhân với tính toán lạnh lùng. Kẻ sát nhân lạnh lùng
là người nguy hiểm nhất. Hắn chuẩn bị mọi thứ thật chi li; hắn suy nghĩ, nghiền
ngẫm, dự liệu về điều đó, hắn tính toán. Hắn di chuyển theo một cách rất, rất
máy móc và hiệu quả; hắn đi vào công việc rất lành nghề. Hắn không có trái tim,
hắn chỉ là sự lạnh lùng.
Trái tim lạnh
lùng là trái tim chết. Trái tim lạnh lùng là trái tim chết, khô héo, hoá đá. Nếu
tình yêu không đi lên cao hơn, nó sẽ đi xuống thấp hơn, nhớ lấy; nó không thể dừng
tĩnh tại, đó là điểm cần được hiểu. Tình yêu không thể còn trong trạng thái ứ đọng;
hoặc nó đi xuống hoặc nó đi lên, nhưng nó di chuyển. Cho nên nếu bạn thực sự muốn
sống cuộc sống nồng nhiệt, giúp cho tình yêu phát triển đi.
Hai người yêu
nhau... nếu tình yêu của họ không lập tức bắt đầu trở thành tình bạn, chẳng
chóng thì chầy sẽ dẫn tới li dị. Tình bạn nên phát triển từ tình yêu; bằng
không thù hằn sẽ phát triển. Cái gì đó nhất định sẽ xảy ra. Tình yêu là sự mở đầu.
Lập tức bắt đầu trưởng thành trong tình bạn đi; bằng không thù hằn sẽ lớn lên.
Cái gì đó nhất định sẽ lớn lên.
Tình yêu có khả
năng sinh sôi. Nếu bạn không gieo hạt mầm hoa đẹp, cỏ dại sẽ mọc - nhưng cái gì
đó nhất định sẽ phát triển. Khi tình yêu thực sự chuyển vào sâu sắc hơn, nó trở
thành lời nguyện. Thế thì toàn bộ phẩm chất là phi dục, thế thì phẩm chất là
phi giác quan. Thế thì bạn có cảm giác chắc chắn về kính nể người kia - không
có chút nào thèm khát dục cả, nhưng đôi chút kính nể. Chính trong sự hiện diện
của người kia bạn bắt đầu cảm thấy cái gì đó thiêng liêng, cái gì đó linh
thiêng. Người yêu của bạn trở thành thượng đế của bạn.
"Không còn
làm tình chút nào nữa... Tôi cảm thấy tôi đang trong ngôi đền với thầy ở khắp
nơi." Phải đấy, bạn đang được ân huệ. "Tại khoảnh khắc này tôi nhận
biết - điều tôi chưa bao giờ biết tới trước khi được gặp thầy." Tình yêu
càng trở thành lời nguyện, nhận biết sẽ càng xảy ra, giống như cái bóng.
Đây là nhấn mạnh
của tôi: nếu nhận biết xảy ra, thế thì tình yêu đến - tình yêu đến như cái
bóng. Nếu tình yêu xảy ra, thế thì như cái bóng nhận biết đến. Hoặc bạn trưởng
thành trong tình yêu, hoặc bạn trưởng thành trong thiền, nhưng kết quả chung cuộc
là như nhau. Cả hai đến cùng nhau: bạn thử cái này, cái kia tới. Điều đó tuỳ
thuộc bạn.
Nếu bạn cảm thấy
hoà hợp hơn với tình yêu, thế thì tình yêu là con đường của bạn - con đường của
người sùng kính, bhakta. Nếu bạn cảm thấy hoà hợp hơn với nhận biết thế thì con
đường thiền, dhyana. Đó là hai con đường cơ bản duy nhất; mọi con đường khác đều
chỉ là tổ hợp của hai con đường này. Nếu tình yêu phát triển, bạn sẽ trở thành
ngày càng nhận biết nhiều về nó tại mọi khoảnh khắc. Nó càng lên cao, sáng suốt
của bạn trong mọi vật càng trở thành cao hơn.
"Việc cám
ơn thầy chẳng bao giờ thích hợp vào mọi lúc..."
Điều ấy không
thể và cũng chẳng cần. Trong thực tế nhiều lần khi chúng ta nói cám ơn, ta
không hàm ý về nó. Ai đó đưa lọ muối trên bàn cho bạn và bạn nói cám ơn - bạn
ngụ ý gì? Bạn không định nói điều đó, đấy chỉ là hình thức. Giữa thầy và đệ tử
không nên có hình thức; không cần thiết, tôi đâu có đưa lọ muối cho bạn.
'Cám ơn' là
thói kiểu cách phương Tây; ở phương Đông điều ấy gần như không thể được. Tôi chẳng
bao giờ cám ơn bố mình, tôi không thể cám ơn bố được. Làm sao tôi có thể cám ơn
bố tôi được? Tôi không cám ơn mẹ tôi. Tôi có mọi thứ để phải cám ơn mẹ nhưng
tôi chẳng cám ơn mẹ. Tôi có thể làm như nào? Điều ấy quá là không thích hợp, điều
ấy quá là lúng túng, ngay cả để nói lời cám ơn. Như thế quá hình thức, như thế
sẽ thiếu tình yêu. Tốt hơn cả là im lặng về nó. Mẹ hiểu.
Giữa thầy và đệ
tử không có khả năng hình thức, mọi hình thức bao giờ cũng là điều không thích
hợp. Nhưng không có nhu cầu. Tôi hiểu, Kul Bhushan. Tôi có thể thấy trái tim bạn
đầy lòng biết ơn. Chỉ trong im lặng điều đó mới có thể được nói ra. Nó có thể
được nói ra. Nó có thể được nói ra mà không bằng việc nói nó; nếu bạn cố gắng
nói điều đó, nó sẽ chẳng bao giờ có vẻ phải.
"Việc cám
ơn thầy chẳng bao giờ thích hợp vào khoảnh khắc đó. Và vậy mà tôi lùi lại. Làm
sao chúng tôi có thể cất cánh được? Làm sao tôi có thể nhận sự giúp đỡ của người
đàn bà bên ngoài để được hợp nhất với người đàn bà bên trong?"
Lùi lại là tự
nhiên. Quá khứ lớn thế còn khoảnh khắc hiện tại nhỏ thế. Lực kéo của quá khứ lớn
thế còn nhận biết này chỉ giống như chiếc lá mới nhú ra từ cây - tươi tắn, trẻ
trung, thanh thoát, mong manh. Còn quá khứ thì tựa như dãy núi Himalayas vĩ đại
- toàn những đá là đá. Chiếc lá nhỏ này và đá Himalayas vĩ đại này... chiếc lá
này phải tranh đấu với dãy Himalayas của quá khứ hàng nghìn kiếp sống trong máy
móc, sống vô ý thức. Nhưng dầu vậy chiếc lá nhỏ này sẽ chứng tỏ còn mạnh hơn cả
dãy Himalayas toàn những đá và đá. Sao vậy? - bởi vì chiếc lá này sống động...
sống động với tình yêu, bừng cháy với tình yêu. Chiếc lá này là chiếc lá của nhận
biết. Nó đang đi tới chiến thắng.
Nhưng nhiều lần
bạn sẽ cảm thấy rằng bạn đã tụt lùi - điều đó là tự nhiên. Đừng lo nghĩ về điều
đó, đừng cảm thấy mặc cảm về điều đó. Bất kì khi nào nhớ, bắt đầu trưởng thành
đi. Luôn luôn giữ chiếc lá mới trong tâm thức của bạn. Rót toàn bộ tâm thức của
bạn vào sáng suốt mới đang lớn lên trong bạn. Ban đầu những khoảnh khắc này nhất
định là còn ít và xa nhau. Nhưng cho dù chỉ thỉnh thoảng một lần khoảnh khắc
này tới khi tình yêu không còn là tình yêu mà đã trở thành lời nguyện, bạn là
trong khoảnh khắc Mật tông rồi. Đừng lo nghĩ về những đêm tối, không cần phải
lo nghĩ. Di chuyển từ ngày nọ sang ngày kia. Nhớ ngày nọ tới ngày kia.
Sẽ có đêm - đôi
khi đêm rất dài. Nghĩ về những đêm này giống như đường hầm tối đen. Tại đầu này
là ánh sáng, tại đầu kia là ánh sáng; ở giữa là đường hầm đen tối. Và điều đó nữa
cũng là tốt bởi vì nó chuẩn bị cho đôi mắt bạn thấy ánh sáng rõ ràng hơn. Nó
đem lại nghỉ ngơi, nó đem lại thảnh thơi. Bạn đừng nghĩ dưới dạng hết đêm này tới
đêm kia và ngày thì ở giữa, đừng. Cho dù những khoảnh khắc rất ít và xa nhau -
và những khoảnh khắc rất nhỏ - chúng đều là những đồ châu báu quí giá, sáng
loáng. Nghĩ về những khoảnh khắc đó. Một khoảnh khắc đã xảy ra hôm nay, và một
khoảnh khắc có thể xảy ra một năm sau. Đừng lo lắng về một năm đó, điều ấy chẳng
can hệ gì; từ khoảnh khắc này tới khoảnh khắc khác để cho mắt bạn được tập
trung. Cả năm chỉ là một đường hầm từ ngày này sang ngày khác, từ ánh sáng này
tới ánh sáng khác, từ khoảnh khắc yêu đương này tới khoảnh khắc yêu đương khác,
từ nhận biết này sang nhận biết khác. Chẳng bao lâu việc tụt lùi sẽ ít đi, và
chẳng bao lâu việc tụt lùi sẽ biến mất. Nhưng không cần phải cảm thấy mặc cảm,
không cần cảm thấy ăn năn về nó. Nó là điều tự nhiên, chấp nhận nó.
"Làm sao
tôi có thể nhận sự giúp đỡ của người đàn bà bên ngoài để được hợp nhất với người
đàn bà bên trong?"
Đừng nghĩ tới
'làm sao'; nếu tình yêu có đó, điều đó sẽ xảy ra. Và tình yêu không phải là
'làm sao', tình yêu không có cách thức. Chỉ yêu không vì lí do nào hết cả. Chỉ
yêu với tôn kính, với kính nể. Yêu đi: thấy trong người kia không phải là thân
thể mà là linh hồn, thấy trong người kia không phải là tâm trí mà là vô trí. Nếu
bạn có thể thấy vô trí trong trong người đàn bà của mình, bạn sẽ có thể tìm thấy
người đàn bà bên trong rất dễ dàng. Thế thì người đàn bà bên ngoài sẽ chỉ là
trung gian: qua người đàn bà bên ngoài, thông qua người đàn bà bên ngoài bạn sẽ
được ném về người đàn bà bên trong. Nhưng nếu người đàn bà bên ngoài kia chỉ là
thân thể, thế thì bạn bị chặn lại. Nếu người đàn bà kia chỉ là linh hồn, trống
rỗng, chỉ là số không, chỉ là bước chuyển, chẳng có gì ngăn cản bạn cả, năng lượng
của bạn sẽ chuyển lùi lại và sẽ đi vào và sẽ tìm thấy người đàn bà bên trong của
bạn.
Mỗi người đàn
bà và đàn ông đều có thể có ích từ bên ngoài để tìm ra người đàn bà và người
đàn ông bên trong. Nhưng không có 'làm sao' cho việc đó. Sùng kính là cần. Nghĩ
theo, suy tư theo sự thiêng liêng của người khác. Người khác là thiêng liêng; để
thái độ đó tràn ngập, để khí hậu đó bao quanh bạn. Và điều đó sẽ xảy ra! Nó
đang trên đường rồi đó.
Câu hỏi thứ ba:
Osho kính yêu, tại sao mọi người bỏ lỡ thầy? Từ
khi tôi nhận tính chấtsannyas, tôi có thể thấy rất rõ ngu si của họ. Tại sao họ
không thể thấy được điều đó?
Đừng quá nghiêm
khắc với mọi người. Mà đấy cũng không phải là việc của bạn. Nếu họ không muốn
thấy điều đó, đấy là quyết định của họ và là tự do của họ. Thậm chí đừng gọi điều
đó là ngu si, bởi vì nếu bạn gọi điều đó là ngu si, bản ngã tinh vi sẽ ló ra
trong bạn rằng bạn có thể thấy được mà họ thì không thể thấy được, rằng bạn
thông minh và họ là ngu đần. Không, điều này là không tốt.
Có lần chuyện xảy
ra...
Mohammed đi tới
nhà thờ Mô ha mét giáo để nói lời nguyện buổi sáng và ông ta đem theo một thanh
niên, người trước đây chưa bao giờ đi tới nhà thờ cả. Khi quay về - lúc ấy là
sáng mùa hè và mọi người vẫn còn đang ngủ - khi quay về, chàng thanh niên nói với
Mohammed, "Hazrat, trông những kẻ tội lỗi này vẫn còn đang ngủ. Đây mà là
lúc ngủ sao? Đây là lúc cầu nguyện chứ!" Và đây là lần đầu tiên bản thân
anh ta đi cầu nguyện.
Bạn có biết
Mohammed nói gì không? Nhìn lên trời, ông ta nói, "Thật đáng tiếc."
Chàng thanh
niên nói, "Thầy đang nói điều này với ai vậy?"
Mohammed nói,
"Với Thượng đế. Và ta sẽ phải quay lại nhà thờ... và xin cậu đừng đến lần
này. Cũng tốt là trước đây cậu chưa từng tới nhà thờ; ta đã làm điều sai lầm là
đem cậu đi. Đáng ra cậu cũng ngủ thì tốt hơn - ít nhất thì cậu cũng sẽ không tụ
hội bản ngã này. Bây giờ cậu là thánh nhân chỉ bởi vì cậu đã đọc lời nguyện,
còn những người này đều là tội nhân. Và bởi vì ta đã mang cậu theo mình nên lời
nguyện của ta cũng bị hư hoại, cho nên ta sẽ quay về. Và xin cậu đừng đến lần nữa.
Ít nhất thì ta cũng không định đem cậu đi với ta nữa."
Và ông ta quay
lại cầu nguyện và xin Thượng đế tha thứ. Ông ta kêu khóc, nước mắt ròng ròng
trên khuôn mặt.
Vài ngày trước
đây bạn đã nhận tính chất sannyas - hay vài tuần trước đây - và bạn nghĩ rằng
những người khác đều ngu si cả sao? Điều đó là không phải, điều đó không phải
chút nào. Trong thực tế sannyasin là người chấm dứt việc can thiệp vào cuộc sống
của người khác. Đây là can thiệp, cái thái độ này. Tại sao? Nếu họ không muốn gặp
tôi, nếu họ không muốn nghe tôi, nếu họ không muốn hiểu điều đang xảy ra ở đây,
thì đó là tự do của họ. Họ không ngu si, đấy đơn giản là tự do của họ; họ phải
là chính họ.
Nếu bạn thu thập
những thái độ như vậy, đó là cách cuồng tín được sinh ra; thế thì một ngày nào
đó bạn có thể trở thành kẻ cuồng tín, thế thì bạn có thể buộc họ phải tới...
"Các anh phải tới." Xuất phát từ lòng từ bi bạn phải ép buộc họ. Đó
chính là điều tôn giáo đã làm trong suốt bao nhiêu thế kỉ: người theo Mô ha mét
giáo giết người Hindu, người Hindu giết người Mô ha mét giáo, người Ki tô giáo
giết người Mô ha mét giáo, người Mô ha mét giáo giết người Ki tô giáo. Để làm
gì? - do từ bi. Họ nói, "Chúng ta sẽ đưa anh về con đường đúng. Anh đang
đi lầm lạc, chúng ta không thể cho phép anh lầm lạc."
Tự do có nghĩa
là tự do toàn bộ. Tự do có nghĩa là đi lầm lạc nữa. Nếu bạn không cho phép một
người được lầm lạc thì đây là kiểu tự do gì vậy? Nếu bạn bảo đứa trẻ,
"Cháu được tự do chỉ để làm điều phải và ta quyết định cái gì là phải;
cháu không được tự do làm điều sai và ta quyết định cái gì là sai" - đây
là kiểu tự do gì vậy? Bạn là ai để quyết định cái gì là phải? Để mọi người tự
quyết định cho chính mình đi.
Thật rất dễ dàng
thu thập những thái độ như vậy. Đó là lí do tại sao, trong suốt các thời đại,
ngu xuẩn này đã xảy ra: hàng triệu người đã lao vào chém giết nhau nhân danh tình
yêu, nhân danh Thượng đế. Làm sao điều này có thể xảy ra được? Người Ki tô giáo
nghĩ rằng họ đang thực thi một nghĩa vụ vĩ đại, bởi vì họ nghĩ, "Chừng nào
bạn chưa tới qua Jesus, bạn chẳng bao giờ tới được Thượng đế." Nếu bạn
nhìn vào logic của họ, có vẻ như rất rất từ bi. Nếu đây thực sự là trường hợp xảy
ra - tức là bạn có thể tới Thượng đế chỉ qua Jesus - thì những người đang đốt
phá và giết chóc và trừng phạt người khác quả thực là các thánh nhân vĩ đại.
Nhưng đấy là vấn
đề. Người Mô ha mét giáo nghĩ rằng bạn chỉ có thể tới được thông qua Mohammed;
Mohammed là nhà tiên tri gần đây nhất, Jesus đã lạc hậu rồi. Thượng đế đã gửi một
thông điệp khác - được nâng cao hơn; một ấn bản mới đã tới. Cho nên tại sao phải
băn khoăn về Jesus khi Mohammed đã tới? Chắc chắn bản mới nhất là bản tốt nhất,
cho nên bạn phải đến qua Mohammed. Bây giờ chỉ có một Thượng đế và chỉ có một
nhà tiên tri về Thượng đế, và đó là Mohammed. Và nếu bạn không chịu nghe thì họ
sẵn sàng giết bạn - xuất phát từ tình yêu, vì điều tốt lành của riêng bạn.
Rồi hãy nghe
người Hindu - họ nói rằng tất cả những điều này là vô nghĩa, bản đầu tiên mới
là bản tốt nhất, kinh Veda. Tại sao? - bởi vì Thượng đế không thể phạm phải bất
kì sai lầm nào, cho nên ông ấy không thể cải tiến được. Bản đầu là tốt nhất!
Ông ấy không thể phạm phải bất kì sai lầm nào, cho nên làm sao ông ấy có thể cải
tiến được? Bản đầu cũng là bản cuối, alpha là omega. Thượng đế đã cho một lần
là cho mãi mãi; thế thì tại sao có các bản khác này? Những bản này là để dành
cho người ngu, người không thể hiểu được bản gốc. Nếu bạn có thể hiểu được
Veda, chẳng cần phải hiểu Kinh thánh hay kinh Koran làm gì; chúng là vô nghĩa.
Bản đầu là tốt nhất; Thượng đế tin cậy rằng con người sẽ hiểu. Nhưng rồi ngài
nhận ra là con người rất ngu, chỉ vài người trí huệ mới có thể hiểu nổi. Thế là
ngài phải hạ thấp mình xuống một chút. Đấy không phải là việc cải tiến thêm, đấy
chỉ là hạ thấp xuống mức con người, cho nên ngài đã cho Kinh thánh. Thế mà vẫn
không hiểu, cho nên ngài lại cho kinh Koran. Lại vẫn chưa hiểu được, cho nên
ông ấy cho Guru Grantha. Đấy là cách con người sa ngã.
Theo khái niệm
của người Hindu thì hoàn hảo là trong quá khứ; từ đó con người đã sa ngã, đây
là thời đại ngu muội nhất. Con người đã không tiến hoá lên, con người đã sa ngã
xuống. Đấy không phải là tiến hoá, người Hindu nói, đấy là thoái hoá. Cho nên
sách càng mới, nó càng phải tầm thường bởi vì điều đó có nghĩa là chỉ dành cho
người bình thường. Người hoàn hảo chỉ có trong những ngày của Veda.
Bây giờ có tới
ba trăm tôn giáo trên trái đất, và mỗi tôn giáo đều cho là mình là đúng, và mỗi
tôn giáo đều sẵn sàng giết tôn giáo khác. Họ liên tục chẹn họng nhau. Một cái
gì cơ sở đã đi sai. Đây là điều đã đi sai: bạn yêu cầu tôi cho phép bạn được trở
thành kẻ cuồng tín. Không, ít nhất thì điều này không xảy ra với tôi - ít nhất
là trong lúc tôi còn ở đây. Những người khác được tự do làm bất kì điều gì họ
thích, thấy như họ thích, diễn giải như họ thích. Bạn đừng coi họ là ngu si. Họ
có tâm trí riêng của họ, điều đó là đẹp.
Một đứa bé da
đen về nhà với sơn trắng phết đầy người và nói, "Tụi trẻ tại trường sơn trắng
người con." Thế là mẹ nó đánh nó vì làm lộn xộn.
Bố nó về nhà và
nói, "Cái gì thế này?" Thế là mẹ nó mách rằng bọn trẻ ở trường đã sơn
trắng thằng Sam của chúng ta. Thế là bố nó lại cho nó một trận nên thân không đứng
dậy được.
Giây phút sau
đó người ta nghe thấy một giọng nói yếu ớt, "Mình mới chỉ làm đứa trẻ da
trắng có hai giờ nhưng mình đã ghét bọn chó chết da đen!"
Và bạn mới làm
người da cam có vài tuần... Xin hãy kiên nhẫn, hãy thông minh và tôn trọng tự
do của người khác, bản thể của người khác, cách thức của họ, phong cách của họ.
Câu hỏi thứ tư:
Osho kính yêu, tại sao dục là điều kiêng kị
trong mọi xã hội trong suốt các thời đại?
Đây là một câu
hỏi rất phức tạp, nhưng rất quan trọng nữa - đáng đi vào. Dục là bản năng mạnh
mẽ nhất trong con người. Chính khách và tu sĩ đã hiểu ngay từ đầu rằng dục là
năng lượng điều khiển mạnh nhất trong con người. Nó phải bị tước đi, nó phải bị
cắt bỏ đi; nếu con người được phép tự do hoàn toàn trong dục, sẽ không còn khả
năng nào chi phối người đó: sẽ không thể nào làm cho người đó thành nô lệ được.
Bạn chưa từng
thấy điều này đã được thực hiện như thế nào sao? Khi bạn muốn đóng ách con bò để
kéo chiếc xe, bạn làm gì? Bạn thiến nó, bạn phá huỷ năng lượng dục của nó. Và bạn
có thấy sự khác biệt giữa con bò thường và con bò thiến không? Thật là khác lắm!
Con bò thiến là hiện tượng nghèo nàn, một nô lệ. Con bò thường đẹp đẽ; con bò
thường là hiện tượng vinh quang, lộng lẫy lớn lao. Nhìn con bò thường đang bước
đi, nó bước giống hoàng đế làm sao! Và nhìn con bò thiến đang kéo xe... Cùng điều
đó cũng được thực hiện cho con người: bản năng dục đã bị cắt bỏ, bị làm què quặt.
Bây giờ con người không tồn tại như con bò thường, con người tồn tại như con bò
thiến. Và mỗi người đều đang kéo cả nghìn lẻ một xe.
Nhìn đi, và bạn
sẽ thấy đằng sau bạn cả nghìn lẻ một chiếc xe, và bạn bị đóng ách vào chúng. Tại
sao bạn không thể đóng ách con bò thường? Con bò thường quá mạnh mẽ. Nếu nó thấy
một con bò cái đi ngang qua, nó sẽ hất cả bạn lẫn chiếc xe và phi về phía con
bò cái. Nó chẳng bận tâm tí gì về bạn là ai và nó sẽ không chịu nghe lời. Không
thể nào kiểm soát được con bò thường.
Năng lượng dục
là năng lượng sống; nó là không kiểm soát được. Và các chính khách và các tu sĩ
chẳng quan tâm gì tới bạn, họ chỉ quan tâm tới việc chuyển năng lượng của bạn
vào các hướng khác. Cho nên có một cơ chế nào đó đằng sau điều đó; nó phải được
hiểu.
Kìm nén dục,
kiêng kị dục, là chính nền móng cơ bản cho sự nô lệ của con người. Và con người
không thể tự do chừng nào dục chưa được tự do. Con người không thể thực sự tự
do chừng nào năng lượng dục của người đó còn chưa được phép trưởng thành tự
nhiên.
Có năm thủ đoạn
qua đó con người đã bị biến thành nô lệ, thành một hiện tượng xấu xí, kẻ què quặt.
Thủ đoạn thứ nhất là: Giữ cho con người yếu đuối nhất có thể được nếu bạn muốn
chi phối người đó. Nếu tu sĩ muốn chi phối bạn hay chính khách muốn chi phối bạn,
bạn phải bị giữ cho thật yếu đuối. Vâng, trong một số trường hợp, vài ngoại lệ
là được phép: tức là, khi việc phục vụ chiến đấu với kẻ thù được cần tới; chỉ
thế thôi, ngoài ra thì không. Quân đội được phép làm nhiều điều mà người khác
không được phép. Quân đội đang phục vụ cho cái chết, nó được phép mạnh mẽ. Nó
được phép duy trì mạnh nhất có thể được; nó cần cho việc tiêu diệt kẻ thù.
Người khác bị
phá huỷ. Họ bị buộc phải yếu ớt theo cả nghìn lẻ một cách. Và cách tốt nhất để
giữ con người trong yếu đuối là không cho tình yêu được tự do toàn bộ. Tình yêu
là sự nuôi dưỡng. Bây giờ các nhà tâm lí đã phát hiện ra điều đó, rằng nếu đứa
trẻ không được cho tình yêu, nó sẽ co về chính nó và trở thành yếu đuối. Bạn có
thể cho nó sữa, bạn có thể cho nó thuốc, bạn có thể cho nó mọi thứ... chỉ không
cho nó tình yêu, không ôm ghì nó, không hôn nó, không ôm ấp nó gần với hơi ấm
thân thể bạn, và thế là đứa trẻ sẽ bắt đầu yếu dần, yếu dần và yếu dần đi. Và
nó có nhiều cơ hội chết hơn là sống sót. Điều gì xảy ra? Tại sao? Chỉ có ôm
ghì, hôn, truyền cho nó hơi ấm, bằng cách nào đó đứa trẻ cảm thấy được nuôi dưỡng,
được chấp nhận, được yêu mến, được cần tới. Đứa trẻ bắt đầu cảm thấy xứng đáng,
đứa trẻ bắt đầu cảm thấy ý nghĩa nào đó trong cuộc đời nó.
Bây giờ ngay từ
thời trẻ thơ, chúng ta bỏ đói chúng, chúng ta không cho chúng tình yêu nhiều
như chúng cần tới. Rồi chúng ta buộc nam thanh niên và nữ thanh niên không được
yêu nhau chừng nào họ chưa xây dựng gia đình. Đến độ tuổi mười bốn họ trở nên
chín muồi về dục. Nhưng giáo dục có thể cần nhiều thời gian hơn - mười năm nữa,
hai mươi bốn, hai mươi lăm năm; rồi họ còn phải nhận bằng thạc sĩ hay tiến sĩ,
bác sĩ cho nên chúng ta buộc họ không được yêu.
Năng lượng dục
tới đỉnh điểm của nó trong khoảng độ tuổi mười tám. Đàn ông sẽ không bao giờ đạt
được lần nữa khả năng dục như thế, đàn bà không bao giờ có khả năng cực thích lớn
hơn điều cô ấy có thể có khả năng ở độ tuổi gần mười tám. Nhưng chúng ta buộc họ
không được làm tình. Chúng ta buộc con trai phải sống trong kí túc xá tách biệt
riêng - con gái và con trai sống tách biệt - và giữa hai người là toàn bộ cơ chế
cảnh sát, quan toà, hiệu phó, hiệu trưởng, chủ nhiệm khoa. Họ tất cả đứng đó,
ngay giữa, để giữ cho con trai không đi sang phía con gái, con gái không đi
sang phía con trai. Tại sao? Tại sao phải nhiều quan tâm đến thế? Họ đang cố giết
chết con bò thường và tạo ra con bò thiến.
Vào lúc bạn mười
tám tuổi bạn ở vào đỉnh năng lượng dục, năng lượng tình yêu. Vào lúc bạn xây dựng
gia đình, hai nhăm, hai sáu, hai bẩy... và độ tuổi này cứ tăng lên mãi, quốc
gia càng văn hoá, bạn càng phải đợi thêm, bởi vì thêm nhiều thứ phải học, phải
tìm việc - thế này thế nọ. Vào lúc bạn xây dựng gia đình bạn gần như suy giảm
năng lực của mình.
Rồi bạn yêu,
nhưng tình yêu chẳng bao giờ trở thành nóng bỏng thực sự; nó chưa bao giờ lên tới
điểm tại đó con người thăng hoa, nó còn hững hờ. Và khi bạn không thể nào yêu
được hoàn toàn, bạn không thể yêu con trẻ được bởi vì bạn không biết cách. Khi
bạn không còn khả năng biết được đỉnh của nó, làm sao bạn có thể dạy cho con trẻ
của bạn được? Làm sao bạn có thể giúp cho con trẻ có được đỉnh điểm của nó. Cho
nên suốt nhiều thời đại con người đã từ chối tình yêu đến mức con người vẫn còn
yếu đuối.
Thủ đoạn thứ
hai là: giữ cho con người dốt nát và bị lừa gạt nhiều nhất có thể được để cho
người đó có thể dễ dàng bị lừa gạt. Và nếu bạn muốn tạo ra một loại ngu si - vốn
là điều cần thiết cho tu sĩ và chính khách và âm mưu của họ - điều tốt nhất là
đừng cho phép con người được đi vào tình yêu một cách tự do. Không có tình yêu,
thông minh của con người tụt xuống. Bạn chưa từng quan sát điều này sao? Khi bạn
đang yêu bỗng nhiên tất cả các khả năng của bạn đều lên đỉnh điểm, tới cao trào.
Mới khoảnh khắc trước đây bạn còn trông đờ đẫn, và rồi bạn gặp người đàn bà của
mình... và bỗng nhiên vui vẻ lớn bùng nổ trong con người bạn, bạn là ngọn lửa.
Khi người ta đang trong yêu, họ biểu lộ mình ở mức tối đa. Khi tình yêu biến mất
hay khi tình yêu không có đó, họ biểu lộ ở mức tối thiểu.
Những người vĩ
đại nhất, thông minh nhất là những người dục nhiều nhất. Điều này cần phải được
hiểu rõ, bởi vì năng lượng yêu về cơ bản là thông minh. Nếu bạn không thể yêu bạn
bị khép lại, lạnh lẽo theo một cách nào đó; bạn không thể tuôn chảy. Trong yêu
người ta tuôn chảy. Trong yêu người ta cảm thấy tự tin đến mức người ta có thể
chạm tới các vì sao. Đó là lí do tại sao người đàn bà trở thành niềm hứng khởi
lớn, người đàn ông trở thành niềm hứng khởi lớn. Khi người đàn bà được yêu, cô ấy
lập tức trở nên đẹp hơn, ngay lập tức! Chỉ mới khoảnh khắc trước cô ấy còn là
người đàn bà bình thường... và tình yêu đã mưa lên cô ấy, cô ấy được tắm trong
năng lượng mới hoàn toàn, hào quang mới nảy sinh quanh cô ấy. Cô ấy bước duyên
dáng hơn, điệu vũ tới theo bước chân cô. Mắt cô bây giờ cực kì long lanh, khuôn
mặt rạng ngời, cô ấy toả sáng. Và cùng điều đó cũng xảy ra cho người đàn ông.
Khi người ta
đang yêu, họ biểu lộ những điều tuyệt vời nhất. Không cho phép yêu thì họ sẽ
còn ở mức tối thiểu. Khi ở mức tối thiểu họ đần độn, họ dốt nát, họ không bận
tâm tới hiểu biết. Và khi người ta dốt nát, ngu muội và bị lừa, họ có thể dễ
dàng bị lừa dối. Khi người ta bị kìm nén về dục, bị kìm nén về yêu, họ bắt đầu
khao khát đến cuộc sống khác; họ nghĩ về cõi trời, thiên đường, nhưng họ không
nghĩ tới việc tạo ra cõi trời ngay ở đây và bây giờ.
Khi bạn đang
yêu, cõi trời là ở đây và bây giờ. Thế thì bạn không băn khoăn, thế thì ai tới
các tu sĩ? Thế thì ai băn khoăn rằng phải có cõi trời? Bạn đã ở đấy rồi, bạn chẳng
quan tâm. Nhưng khi năng lượng yêu của bạn bị kìm nén, bạn bắt đầu nghĩ,
"Tại đây chẳng có gì cả. Bây giờ là sự trống rỗng. Thế thì phải có ở đâu
đó mục tiêu nào đó..." Bạn tới tu sĩ và hỏi về cõi trời, rồi ông ta vẽ lên
bức tranh đẹp đẽ về cõi trời.
Dục đã bị kìm
nén cho nên bạn có thể trở nên quan tâm tới cuộc sống khác. Và khi người ta
quan tâm tới cuộc sống khác, tự nhiên người ta không quan tâm tới cuộc sống
này. Còn Mật tông nói: Cuộc sống này là cuộc sống duy nhất. Cuộc sống khác ẩn nấp
trong cuộc sống này. Nó không chống cuộc sống này, nó không xa với cuộc sống
này; nó là bên trong cuộc sống này. Đi vào trong nó đi.
Đây là nó!
Đi vào trong nó
và bạn sẽ tìm thấy cả cuộc sống khác nữa. Thượng đế ẩn trong thế giới, đó là
thông điệp Mật tông. Thông điệp vĩ đại, cao cả, vô song.
Thượng đế ẩn
trong thế giới, Thượng đế ẩn ngay ở đây và bây giờ.
Nếu bạn yêu, bạn
sẽ có khả năng cảm thấy điều đó.
Bí mật thứ ba:
Giữ con người sợ hãi nhiều nhất có thể được. Và cách chắc chắn là không cho
phép người đó được yêu, bởi vì yêu phá tan sợ... "Yêu gạt bỏ sợ." Khi
bạn đang yêu bạn không sợ. Khi bạn đang yêu bạn có thể tranh đấu chống toàn thế
giới, khi bạn đang yêu bạn cảm thấy có khả năng vô hạn về mọi thứ. Nhưng khi bạn
không yêu, bạn sợ cả những điều nhỏ nhặt. Khi bạn không yêu bạn trở nên quan
tâm nhiều hơn tới an ninh, an toàn. Khi bạn đang yêu bạn quan tâm nhiều hơn tới
phiêu lưu, tới thám hiểm.
Mọi người không
được phép yêu bởi vì đó là cách duy nhất làm cho họ sợ. Và khi họ sợ và run rẩy,
họ bao giờ cũng quì xuống, cúi đầu trước các tu sĩ, cúi đầu trước các chính
khách. Đó là mưu đồ lớn chống lại loài người. Đó là mưu đồ lớn chống lại bạn.
Chính khách và tu sĩ là kẻ thù của bạn, nhưng họ giả bộ rằng họ là đầy tớ của
quần chúng. Họ nói, "Chúng tôi ở đây để phục vụ các bạn, để giúp các bạn đạt
tới cuộc sống tốt hơn. Chúng tôi ở đây để tạo ra cuộc sống tốt lành cho bạn."
Và họ là những kẻ phá huỷ chính bản thân cuộc sống.
Điều thứ tư: Giữ
con người khổ nhất có thể được - bởi vì người khổ bị lẫn lộn, người khổ không
có giá trị riêng, người khổ tự lên án mình, người khổ cảm thấy rằng mình phải
đã làm điều gì đó sai. Người khổ không có nền tảng; bạn có thể đẩy người ấy hết
chỗ nọ sang chỗ kia, người ấy có thể bị biến thành mẩu gỗ trôi giạt rất dễ
dàng. Và người khổ thì bao giờ cũng sẵn sàng bị chỉ huy, bị ra lệnh, bị kỉ luật,
bởi vì người ấy biết, "Về phần tôi, tôi chỉ là kẻ khổ.
Có thể ai đó
khác có lẽ áp đặt kỉ luật vào đời tôi chăng?" Người ấy là một nạn nhân sẵn
sàng.
Và điều thứ
năm: Giữ con người bị xa lánh khỏi người khác nhiều nhất có thể được, để cho họ
không thể tập hợp với nhau theo mục đích nào đó mà các tu sĩ hay chính khách
không thể chấp thuận được. Giữ con người tách biệt khỏi lẫn nhau không cho phép
họ quá thân mật với nhau. Khi người ta tách biệt, đơn độc, xa lánh lẫn nhau, họ
không thể tụ hội với nhau được. Và có cả nghìn lẻ một thủ đoạn để giữ họ xa
nhau.
Chẳng hạn: nếu
bạn đang khoác tay người cùng giới - bạn là đàn ông và bạn khoác tay người đàn
ông, rồi bước đi trên đường vừa hát - bạn sẽ cảm thấy mặc cảm bởi vì mọi người
sẽ bắt đầu nhìn vào bạn: bạn đồng tính luyến ái nam hay cái gì đó chăng? Hai
người đàn ông không được phép hạnh phúc cùng nhau. Họ không được phép khoác tay
nhau, họ không được phép ôm ghì nhau; họ bị kết án là đồng tính luyến ái. Nỗi sợ
phát sinh.
Nếu bạn của bạn
tới và khoác tay bạn trong tay anh ấy, bạn phải nhìn quanh: liệu có ai đó nhìn
thấy hay không? Và bạn vội vã bỏ tay ra. Bạn bắt tay một cách vội vã. Bạn có
quan sát đến điều đó không? Bạn mới chỉ chạm vào tay người kia và bắt tay rồi bạn
phải kết thúc ngay; bạn không giữ tay lâu, bạn không ôm ghì nhau. Bạn sợ.
Bạn có nhớ, bố
bạn có bao giờ ôm ghì bạn không? Bạn có nhớ mẹ bạn có ôm ghì bạn sau khi bạn đã
trưởng thành về dục không? Sao lại không? Nỗi sợ đã được tạo ra. Một thanh niên
và mẹ anh ta ôm ghì nhau ư? Có thể dục nào đó sẽ nảy sinh giữa họ, ý tưởng nào
đó, tưởng tượng nào đó. Nỗi sợ đã được tạo ra: bố và con trai, không; bố và con
gái, không; anh và chị, không; anh trai và em trai - không!
Người ta bị giữ
trong các hộp nhỏ tách biệt với các bức tường lớn bao quanh họ. Mọi người đều bị
phân loại và có cả nghìn lẻ một rào chắn. Vâng, rồi một ngày nào đó, sau hai
mươi nhăm năm của đủ loại huấn luyện, bạn mới được phép làm tình với vợ mình.
Nhưng bây giờ việc huấn luyện đã đi vào bạn quá sâu và bỗng nhiên bạn không biết
phải làm gì nữa. Yêu thế nào nhỉ? Bạn còn chưa học ngôn ngữ này.
Cứ dường như là
một người còn chưa được nói trong suốt hai mươi nhăm năm. Nghe đấy: trong hai
mươi nhăm năm người đó chưa từng được phép nói một lời và rồi bỗng nhiên bạn đẩy
người đó lên bục và bảo người đó, "Hãy đọc bài giảng lớn cho chúng
tôi." Điều gì sẽ xảy ra? Hơn nữa, người đó sẽ sụp đổ đây đó. Người đó có
thể ngất, người đó có thể chết... hai mươi nhăm năm im lặng và bỗng nhiên bây
giờ người đó được trông đợi đưa ra một bài giảng lớn. Điều ấy không thể được.
Đây là điều
đang xảy ra: hai mươi nhăm năm chống yêu, sợ hãi, và rồi bỗng nhiên bạn được
phép một cách hợp pháp - bạn được cấp giấy chứng nhận, và bây giờ bạn có thể
yêu người đàn bà này. Đây là vợ bạn, bạn là chồng cô ấy, và bạn được phép yêu.
Nhưng hai mươi lăm năm huấn luyện sai lầm đâu cả rồi? Chúng sẽ vẫn còn đó.
Vâng, bạn sẽ
'yêu'... bạn sẽ cố gắng, làm động tác. Nó sẽ không mang tính bùng nổ, nó không
lên tới cực đỉnh: nó sẽ rất tí hon. Đó là lí do tại sao bạn thất vọng sau khi
làm tình. Chín mươi chín phần trăm mọi người đều thất vọng sau khi làm tình,
còn thất vọng hơn là họ đã thất vọng trước đó. Và họ cảm thấy, "Gì thế nhỉ?...
Chẳng có gì cả! Điều đó không đúng!"
Bây giờ lần đầu
tiên tu sĩ và chính khách mới dạy bảo rằng bạn không nên có khả năng yêu và rồi
họ tới và họ thuyết giáo rằng chẳng có gì trong yêu cả. Và chắc chắn thuyết giảng
của họ có vẻ phải, thuyết giảng của họ có vẻ hoà hợp đúng với kinh nghiệm của bạn.
Đầu tiên họ tạo ra kinh nghiệm về tính vô ích, về thất vọng, rồi... đến giáo lí
của họ. Và cả hai có vẻ gắn với nhau một cách logic thành một vở kịch.
Đây là một thủ
đoạn lớn, lớn nhất đã từng được áp dụng cho con người. Năm điều này có thể được
sử dụng qua một việc đơn giản, và đó là kiêng kị yêu. Có thể thực hiện được tất
cả các mục tiêu này bằng cách nào đó ngăn cản người ta khỏi yêu lẫn nhau. Và điều
kiêng kị đó đã được dùng theo cách rất khoa học... Điều kiêng kị này là vở kịch
lớn; tài năng lớn và tinh ranh lớn đã đi vào trong đó, nó thực sự là kiệt tác.
Điều kiêng kị này cần phải được hiểu.
Trước hết: nó
là gián tiếp, nó ẩn giấu. Nó là không rõ ràng, bởi vì bất kì khi nào điều kiêng
kị thành quá hiển nhiên nó sẽ không có tác dụng. Điều kiêng kị phải được che giấu
để cho bạn không biết cách nó vận hành. Điều kiêng kị phải được che giấu để cho
bạn thậm chí không thể tưởng tượng được rằng có thể có cái gì chống lại nó. Điều
kiêng kị phải đi vào vô thức, không đi vào ý thức. Làm sao làm cho nó thật tinh
vi và thật gián tiếp? Thủ đoạn của họ là: trước hết cứ thuyết giảng rằng tình
yêu là vĩ đại cho nên người ta chẳng bao giờ nghĩ rằng các tu sĩ và chính khách
chống đối tình yêu. Cứ thuyết giảng rằng tình yêu là vĩ đại, rằng tình yêu là điều
phải - và rồi không cho phép bất kì tình huống nào tình yêu có thể xảy ra,
không cho phép có cơ hội nào. Không cho bất kì cơ hội nào, và cứ thuyết giảng rằng
thức ăn là vĩ đại, việc ăn là vui vẻ lớn - "Hãy ăn thoả sức" - nhưng
chẳng cung cấp thứ gì để ăn cả. Giữ cho mọi người cứ đói dài và tiếp tục nói về
tình yêu.
Cho nên mọi tu
sĩ cứ nói về tình yêu. Tình yêu được ca tụng cao hơn bất kì cái gì, chỉ có sau
Thượng đế, và bị chối từ mọi khả năng xảy ra. Trực tiếp cổ vũ cho nó; gián tiếp
cắt đứt gốc rễ nó. Đấy là kiệt tác.
Không tu sĩ nào
nói về cách họ đã gây hại. Dường như là bạn cứ nói với cái cây, "Xanh thắm
đi, nở hoa, tận hưởng đi," và bạn cứ cắt rễ để cho cây không thể xanh được.
Và khi cây không xanh, bạn có thể nhảy lên cây và nói, "Nghe đây! Mi chẳng
chịu nghe lời ta, mi không tuân theo ta." Tất cả chúng ta cứ nói
"Xanh thắm đi, nở hoa, tận hưởng, nhảy múa đi"... trong khi đó thì bạn
cứ chặt rễ.
Tình yêu bị phủ
nhận quá nhiều... và tình yêu là điều hiếm hoi nhất trên thế giới, nó không nên
bị từ chối. Nếu một người có thể yêu năm người, người đó nên yêu cả năm. Nếu một
người có thể yêu năm mươi người, người đó nên yêu năm mươi người. Nếu một người
có thể yêu năm trăm người, người đó nên yêu năm trăm người. Tình yêu hiếm đến độ
bạn càng trải rộng tình yêu càng tốt hơn.
Nhưng có các thủ
đoạn lớn. Bạn bị dồn vào một góc hẹp, rất hẹp: bạn chỉ có thể yêu vợ mình, bạn
chỉ có thể yêu chồng mình, bạn chỉ có thể yêu cái này, bạn chỉ có thể yêu cái
kia; các điều kiện quá nhiều. Dường như là có luật rằng bạn chỉ có thể thở được
khi ở bên vợ mình, bạn chỉ có thể thở được khi ở bên chồng mình. Thế thì việc
thở sẽ trở thành không thể được, thế thì bạn sẽ chết. Và bạn thậm chí còn không
thể nào thở được trong khi bên cạnh vợ hay chồng mình. Bạn phải thở hai mươi tư
tiếng một ngày. Bạn càng thở nhiều thì bạn càng có thể thở trong khi ở cùng với
bạn đời của mình.
Hãy là việc
yêu.
Thế rồi có một
thủ đoạn nữa: họ nói về tình yêu 'cao hơn' và họ phá huỷ cái thấp hơn. Và họ
nói rằng cái thấp hơn phải bị phủ nhận: tình yêu thân thể là xấu, tình yêu linh
hồn mới tốt. Bạn đã bao giờ thấy bất kì linh hồn nào không có thân thể không? Bạn
đã bao giờ thấy một ngôi nhà không móng không? Cái thấp hơn là nền móng cho cái
cao hơn. Thân thể là nơi trú ngụ của bạn, linh hồn sống trong thân thể, với
thân thể. Bạn là linh hồn được hiện thân và là thân thể mang linh hồn. Bạn là cả
hai hợp lại. Phần thấp hơn và phần cao hơn là không tách bạch, chúng là một...
các bậc của cùng chiếc thang.
Đây là điều Mật
tông muốn làm sáng tỏ: phần thấp hơn phải không bị chối bỏ, phần thấp hơn phải
được biến đổi thành phần cao hơn. Phần thấp hơn là tốt. Nếu bạn bị mắc kẹt với
phần thấp hơn, lỗi là ở bạn, không phải là ở phần thấp hơn. Chẳng có gì sai với
bậc dưới của chiếc thang. Nếu bạn bị mắc kẹt với nó, chính bạn bị mắc kẹt: đó
là cái gì đó trong bạn. Di chuyển đi.
Dục không sai,
bạn sai nếu bạn bị mắc kẹt ở đó. Đi lên cao hơn đi. Phần cao hơn không chống phần
thấp hơn; phần thấp hơn tạo khả năng cho phần cao hơn tồn tại.
Và những thủ đoạn
này đã tạo ra lắm vấn đề khác. Mỗi lần bạn yêu, bạn lại mặc cảm thế nào đó; mặc
cảm nảy sinh. Khi có mặc cảm bạn không thể đi toàn bộ vào trong yêu; mặc cảm
ngăn cản bạn, nó giữ bạn dừng lại. Ngay cả trong khi làm tình với vợ hay chồng
vẫn có mặc cảm: bạn biết điều này là tội lỗi, bạn biết bạn đang làm điều gì đó
sai.
Các thánh nhân
không làm điều đó, bạn là tội nhân. Cho nên bạn không thể đi toàn bộ ngay cả
khi bạn được phép - một cách bề ngoài - yêu vợ bạn. Tu sĩ ẩn đằng sau bạn trong
cảm giác phạm tội của bạn; ông ta đang kéo bạn từ đằng kia, kéo sợi dây buộc bạn.
Khi mặc cảm nảy sinh bạn bắt đầu cảm thấy rằng bạn sai; bạn mất tự tin, bạn mất
tự trọng.
Và vấn đề khác
nảy sinh: khi có mặc cảm bạn bắt đầu giả vờ. Bố và mẹ không cho phép con cái được
biết rằng họ làm tình; họ giả vờ, họ giả vờ rằng tình yêu không tồn tại. Chẳng
chóng thì chầy giả vờ của bố mẹ sẽ bị con cái biết. Khi con cái nhận ra giả vờ
đó, chúng mất mọi tin cậy, chúng cảm thấy bị phản bội, chúng cảm thấy bị lừa.
Còn bố và mẹ thì nói rằng con cái không tôn trọng họ. Bạn là nguyên nhân của điều
đó, làm sao chúng có thể tôn trọng bạn được? Bạn đã lừa dối chúng theo mọi
cách, bạn đã không trung thực, bạn đã kém cỏi. Bạn đã bảo chúng đừng yêu -
"Cẩn thận đấy!" - rồi bạn làm tình mọi lúc. Rồi một ngày sẽ tới, chẳng
chóng thì chầy, lúc chúng sẽ hiểu rằng ngay cả bố chúng, ngay cả mẹ chúng cũng
không thật với chúng - cho nên làm sao chúng có thể kính trọng bạn được?
Ban đầu mặc cảm
tạo ra giả vờ, rồi giả vờ tạo ra xa lánh mọi người. Ngay cả đứa trẻ, con bạn,
cũng sẽ không cảm thấy hài hoà với bạn. Có rào chắn: giả vờ của bạn. Và bạn biết
rằng mọi người đều giả vờ. Một ngày nào đó bạn sẽ đi tới nhận ra rằng bạn chỉ
là việc giả vờ, và người khác cũng thế. Khi mọi người đều giả vờ làm sao bạn có
thể có quan hệ được? Khi mọi người đều giả, làm sao bạn có thể quan hệ được?
Làm sao bạn có thể thân thiết khi mọi nơi đều có lừa dối, giả dối? Bạn trở nên
rất, rất buồn phiền về thực tại, bạn trở nên rất cay đắng, bạn thấy đấy chỉ là
xưởng thợ của quỉ.
Và mọi người đều
có khuôn mặt giả, không ai chân thực cả. Mọi người đều đeo mặt nạ, không ai phô
bày khuôn mặt nguyên thuỷ của mình. Bạn thấy mặc cảm, bạn cảm thấy rằng bạn
đang giả vờ, và bạn biết rằng mọi người cũng đang giả vờ, mọi người đều thấy mặc
cảm, và mọi người đều trở thành giống như vết thương xấu xí. Bây giờ rất dễ làm
cho những người này thành nô lệ - biến họ thành thư kí, trưởng ga, hiệu trưởng,
bộ trưởng, thống đốc, tổng thống. Bây giờ rất dễ dàng sao lãng tư tưởng họ. Bạn
đã làm họ sao lãng từ tận gốc rễ. Dục là gốc rễ, do đó có tên muladhar.
Muladhar nghĩa là năng lượng chính gốc.
Tôi đã từng
nghe...
Đó là đêm tân
hôn và Bà Jane kiêu căng đã thực hiện nghĩa vụ làm vợ lần đầu tiên.
"Lạy trời,"
bà hỏi chú rể, "đấy là điều mà thường dân vẫn gọi là làm tình sao?"
"Đúng, thế
đấy, thưa bà," Ông ấy Reginald trả lời, lại làm như trước.
Sau một chốc Bà
Jane mới phẫn nộ than vãn, "Thế thì quá tốt cho dân thường!"
Dân thường
không thực sự được phép làm tình: điều ấy là quá tốt cho họ. Nhưng vấn đề là ở
chỗ khi bạn đầu độc toàn bộ thế giới thường, bạn cũng bị đầu độc. Nếu bạn đầu độc
bầu không khí mà dân thường hít thở, không khí mà vua thở cũng bị đầu độc;
không thể tách biệt được, nó là một. Khi tu sĩ đầu độc dân thường, cuối cùng
ông ta cũng bị đầu độc. Khi chính khách đầu độc không khí của dân thường, cuối
cùng ông ta cũng hít thở cùng bầu không khí ấy; không có không khí khác.
Một cha phó và
một giám mục đang ở hai góc đối diện của một khoang tàu hoả trên một hành trình
dài. Khi giám mục bước vào, cha phó cất ngay cuốn tạp chí Playboy và bắt đầu đọc
The Church Times. Giám mục bỏ qua ông ta và cứ giải đố chữ chéo của tờ Times.
Im lặng lan khắp toa.
Sau một chốc
cha phó cố bắt chuyện. Và khi giám mục bắt đầu làm một loạt các câu hắc búa và
tặc lưỡi khó chịu thì cha phó lại thử "Tôi có thể giúp ông được chứ?"
"Có thể.
Tôi chỉ chịu mỗi một từ thôi. Từ gì có bốn chữ này mà ba chữ cuối là u-n-t, và
đầu mối là 'về bản chất là nữ tính?"
"Sao, thưa
ông ấy," cha phó sau một chốc dừng lại, "Đấy phải là từ aunt - bà
cô."
"Tất
nhiên, tất nhiên!" giám mục nói. "Tôi nói, cậu thanh niên, cậu có thể
cho tôi mượn cái tẩy được không?"
Khi bạn kìm nén
trên bề mặt, mọi thứ luồn sâu vào bên trong, vào vô thức. Nó vẫn có đó; dục
không bị phá huỷ. May mắn là nó không bị phá huỷ; nó chỉ bị đầu độc. Nó không
thể bị phá huỷ được, nó là năng lượng cuộc sống. Nó đã trở thành bị ô nhiễm và
nó có thể được làm thuần khiết. Đó là toàn bộ quá trình của Mật tông: quá trình
làm thuần khiết vĩ đại.
Vấn đề cuộc đời
bạn về cơ bản có thể được qui về vấn đề dục của bạn. Bạn có thể cứ giải quyết
các vấn đề khác của mình nhưng bạn sẽ chẳng bao giờ có thể giải quyết được
chúng bởi vì chúng không phải là vấn đề thực. Và nếu bạn giải quyết vấn đề dục
của mình, mọi vấn đề sẽ biến mất bởi vì bạn đã giải quyết được điều cơ sở.
Nhưng bạn sợ
ngay cả việc nhìn vào nó. Điều đó đơn giản: nếu bạn có thể gạt sang một bên những
ước định đã học của mình, vấn đề rất đơn giản, nó đơn giản cũng như câu chuyện
sau...
Một bà cô chán
chường là người quấy rầy cho cảnh sát; bà cô cứ gọi điện nói có một người đàn
ông ở dưới gầm giường mình. Cuối cùng người ta phải đưa cô tới bệnh viện tâm thần,
nhưng cô vẫn cứ nói với các bác sĩ là có một người đàn ông dưới gầm giường cô.
Họ cho cô liều thuốc cuối cùng rồi cô bỗng nhiên tuyên bố rằng cô đã khỏi.
"Cô định
nói, cô Rustifan, là bây giờ cô không còn thấy một người đàn ông dưới gầm giường
chăng?"
"Không,
tôi không thể nói thế. Tôi có thể thấy hai người cơ."
Một bác sĩ nói
với bác sĩ khác rằng thực sự chỉ có một loại thuốc tiêm mới có thể chữa bệnh
phàn nàn của cô ấy, loại thuốc ông ta gọi là 'trinh ác tính': tại sao họ không
đặt cô ấy nằm trong giường ngủ cùng với Dan Lớn, ông thợ mộc của bệnh viện?
Dan Lớn bị lôi
tới, người ta kể cho nghe về điều phàn nàn của cô ấy và rồi anh ta sẽ bị nhốt
vào phòng cùng cô ấy trong một giờ. Anh ta nói rằng không cần phải lâu đến thế,
và một nhóm người lo âu tụ tập trên đầu cầu thang. Họ nghe thấy, "Không, dừng
việc ấy lại đi, Dan. Mẹ sẽ không bao giờ tha thứ cho em đâu!"
"Đừng có
la hét thế, đằng nào cũng cần phải làm việc này. Đáng phải làm từ vài năm trước
rồi!"
"Anh hay
dùng sức mạnh thế, anh vũ phu lắm!"
"Đấy chính
là điều chồng cô đáng phải làm, cô đáng phải có một người chồng."
Không thể chờ đợi
được nữa, các bác sĩ ùa vào. "Tôi đã chữa khỏi cô ấy!" người thợ mộc
nói. "Anh ấy đã chữa khỏi cho tôi!" Cô Rustifan nói. Anh ta đã cưa hết
chân giường.
Đôi khi chữa trị
rất đơn giản, và bạn làm cả nghìn lẻ một thứ... Còn người thợ mộc thì làm chính
xác, chỉ cần cưa chân giường và thế là xong việc. Bây giờ người đàn ông có thể ẩn
nấp vào đâu được nữa?
Dục là gốc rễ của
hầu hết mọi vấn đề của bạn. Nó phải là như vậy bởi vì có tới hàng nghìn năm đầu
độc. Việc làm thuần khiết vĩ đại là cần thiết. Mật tông có thể làm thuần khiết
năng lượng dục của bạn. Lắng nghe thông điệp của Mật tông, cố hiểu nó. Đấy là
thông điệp cách mạng vĩ đại. Nó chống lại mọi tu sĩ và chính khách. Nó chống lại
mọi kẻ đầu độc này, người đã giết chết mọi vui vẻ trên trái đất chỉ để cho con
người có thể bị biến thành - thu lại thành - nô lệ.
Giành lấy tự do
của bạn. Giành lấy tự do yêu của bạn.
Giành lấy tự do
được hiện hữu, và rồi cuộc sống không còn là vấn đề.
Nó là bí ẩn. Nó
là cực lạc.
Nó là phúc
lành.
Xem tiếp – Quay
về Mục lục