Osho - Kinh nghiệm
Mật Tông
Chương 10: Hingle de
Jibbity Dangely Ji
Câu hỏi thứ nhất - nó là từ Prabha:
Osho ơi, Hingle de je, bipity jang dang – do
run nun, de jun bung. Hingle de jibbity dangely ji.
Điều này là tuyệt
vời, Prabha! Điều này là đẹp, điều này trúng phóc, con gái! Tôi đang đưa bạn tới
lành mạnh. Chỉ một bước thêm nữa... và chứng ngộ.
Câu hỏi thứ hai:
Osho ơi, liệu lời cầu nguyện có ích không? Nếu
vậy, xin dạy tôi cách cầu nguyện. Tôi muốn nói, lời cầu nguyện để nhận được
tình yêu của Thượng đế, để cảm thấy ân huệ của ông ấy.
Trước hết, lời
cầu nguyện không ích gì, không có ích chút nào. Lời cầu nguyện không hữu dụng,
không tiện dụng. Nó không phải là hàng hoá. Bạn không thể dùng nó, nó không phải
là một vật. Nó không phải là phương tiện cho bất kì cái gì khác, làm sao bạn có
thể dùng nó được?
Tôi có thể hiểu
được tâm trí của người hỏi. Cái gọi là các tôn giáo đã dạy mọi người rằng lời cầu
nguyện là phương tiện tới Thượng đế. Nó không phải vậy! Lời cầu nguyện là Thượng
đế. Nó không phải là phương tiện hướng tới cái gì cả: mang tính cầu nguyện là mục
đích trong bản thân nó. Khi bạn mang tính cầu nguyện, bạn là điều thiêng liêng.
Không phải là lời cầu nguyện đưa bạn tới điều thiêng liêng; trong tính cầu nguyện
bạn phát hiện ra tính thiêng liêng của mình.
Lời cầu nguyện
không phải là phương tiện. Nó là mục đích tự thân nó.
Nhưng ảo tưởng
này đã dai dẳng suốt nhiều thế kỉ trong tâm trí con người. Tình yêu cũng là
phương tiện, lời cầu nguyện cũng vậy, thiền cũng vậy: tất cả những cái không thể
nào thu lại thành phương tiện thì đều đã bị thu lại, và đó là lí do tại sao cái
đẹp lại bị mất.
Tình yêu là vô
dụng, lời cầu nguyện cũng vậy, thiền cũng vậy.
Khi bạn hỏi,
"Liệu lời cầu nguyện có ích không?" bạn không hiểu từ lời cầu nguyện
nghĩa là gì. Bạn tham lam, bạn muốn Thượng đế, bạn muốn nắm lấy Thượng đế. Bây
giờ bạn đang tìm cách thức và phương tiện để nắm bắt, và Thượng đế thì không thể
nào bị nắm bắt!
Bạn không thể sở
hữu Thượng đế được. Bạn không thể chứa Thượng đế được. Bạn không thể diễn giải
Thượng đế. Bạn không thể kinh nghiệm Thượng đế. Thế thì cái gì có thể được làm
về Thượng đế? Chỉ một điều: bạn có thể là Thượng đế. Không cái gì khác có thể
được làm về nó, bởi vì bạn là Thượng đế. Dù bạn có nhận ra điều đó hay không,
có hiểu điều đó hay không, nhưng bạn là Thượng đế. Và điều duy nhất có thể được
làm đã có đó rồi; điều duy nhất có thể được làm đã xảy ra rồi. Chẳng cái gì mới
có thể được thêm vào... chỉ khải lộ, chỉ khám phá.
Cho nên điều đầu
tiên: lời cầu nguyện không phải là tiện dụng. Khoảnh khắc bạn dùng lời cầu nguyện,
bạn làm cho nó xấu đi. Đó là báng bổ, dùng lời cầu nguyện. Và bất kì ai đã nói
với dùng lời cầu nguyện đều không chỉ là phi tôn giáo mà còn là phản tôn giáo.
Người đó không hiểu mình đang nói gì. Người đó đang nói điều vô nghĩa.
Mang tính cầu
nguyện, không phải bởi vì nó có tiện ích nào mà bởi vì nó là niềm vui. Mang
tính cầu nguyện, không phải bởi vì qua nó bạn sẽ đạt tới đâu, mà qua nó bạn hiện
hữu, qua nó bạn bắt đầu hiện hữu! Qua nó bạn hiện diện, không có nó bạn vắng mặt.
Nó không phải là mục đích ở đâu đó trong tương lai; nó là khám phá của sự hiện
diện đã có đó, đã là hoàn cảnh.
Và đừng nghĩ dưới
dạng các vật, bằng không thì lời cầu nguyện trở thành một phần của kinh tế,
không phải là một phần của tôn giáo. Nếu nó là phương tiện, thế thì nó là một phần
của kinh tế. Mọi phương tiện đều là một phần của kinh tế, mục đích là ở ngoài
kinh tế. Tôn giáo liên quan tới mục đích, không với phương tiện. Tôn giáo không
bận tâm chút nào tới tất cả những cái đạt tới đâu đó. Tôn giáo chỉ quan tâm tới
một điều: biết chúng ta đang ở đâu!
Mở hội khoảnh
khắc này là lời cầu nguyện. Ở đây bây giờ là lời cầu nguyện. Lắng nghe những
con chim này là lời cầu nguyện. Cảm thấy sự hiện diện này của những người quanh
bạn là lời cầu nguyện. Chạm vào cây bằng tình yêu là lời cầu nguyện. Nhìn vào đứa
trẻ với sự kính trọng sâu sắc, với lòng biết ơn cuộc sống, là lời cầu nguyện.
Cho nên điều đầu
tiên... đừng hỏi, "Liệu lời cầu nguyện có ích không?"
Và thế rồi điều
thứ hai bạn nói: "Nếu vậy, xin dạy tôi cách cầu nguyện."
Nếu bạn bắt đầu
bằng 'nếu', lời cầu nguyện không thể nào được dạy. Chính việc bắt đầu với 'nếu'
là việc bắt đầu của hoài nghi. 'Nếu' không phải là một phần của tâm trí cầu
nguyện. Lời cầu nguyện cần tin cậy; không có nếu. Nó là vậy. Nó là tuyệt đối
như vậy.
Khi bạn có thể
tin cậy vào cái không biết, cái vô hình, cái không biểu lộ, thế thì có lời cầu
nguyện. Nếu bạn bắt đầu bởi 'nếu', thế thì lời cầu nguyện nhiều nhất sẽ là giả
tưởng. Thế thì lời cầu nguyện sẽ là lí thuyết, và lời cầu nguyện không phải là
lí thuyết. Lời cầu nguyện không phải là vật, không phải là lí thuyết; lời cầu
nguyện là kinh nghiệm. Bạn không thể bắt đầu bằng 'nếu'. Chính cái bắt đầu đi
sai, bạn đã bước theo hướng sai.
Vứt bỏ các cái
nếu và bạn sẽ trong lời cầu nguyện. Vứt bỏ mọi cái nếu đi. Đừng sống cuộc sống
qua những điều giả tưởng: "Nếu điều này là như vậy, nếu có Thượng đế, mình
sẽ cầu nguyện." Nhưng làm sao bạn có thể cầu nguyện nếu Thượng đế chỉ là một
cái nếu? Nếu Thượng đế chỉ 'dường như', thế thì lời cầu nguyện của bạn cũng sẽ
chỉ dường như. Nó sẽ là cử chỉ trống rỗng. Bạn sẽ cúi mình, bạn sẽ thốt ra đôi
lời, nhưng trái tim bạn sẽ không có đó. Trái tim chưa bao giờ ở cùng với những
cái nếu.
Khoa học làm việc
qua những cái nếu. Tôn giáo không làm việc qua những cái nếu.
Bạn đang hỏi:
"Nếu có tình yêu, thế thì xin dạy tôi tình yêu." Nếu có tình yêu sao?
Thế thì chẳng cái gì đã khuấy động trong trái tim bạn cả. Thế thì mùa xuân còn
chưa tới và làn gió thoảng còn chưa chạm vào bạn, cái được gọi là tình yêu. Bạn
phải đã nghe ai đó khác nói về tình yêu. Bạn phải đã đọc trong cuốn sách nào
đó, bạn phải đã đọc bài thơ lãng mạn nào đó. Từ tình yêu đã tới với bạn nhưng lại
chưa có một khoảnh khắc của kinh nghiệm tình yêu. Cho nên bạn hỏi, "Nếu có
tình yêu, thế thì xin dạy chúng tôi." - nhưng với 'nếu' tình yêu không thể
được dạy.
Bạn chưa bao giờ
kinh nghiệm khoảnh khắc nào của tình yêu, lời cầu nguyện, cái đẹp sao? Tôi chưa
bao giờ bắt gặp một người mà lại nghèo nàn thế. Bạn chưa bao giờ nghe im lặng của
đêm khuya sao? Bạn chưa bao giờ bị xúc động bởi nó, rung động bởi nó, được biến
đổi bởi nó sao? Bạn chưa bao giờ thấy mặt trời mọc trên đường chân trời sao? Bạn
chưa bao giờ cảm thấy mối tương hỗ sâu sắc với mặt trời lên sao, bạn không cảm
thấy nhiều cuộc sống trong bạn sao, đổ ra từ mọi nơi đó sao? Có thể trong một khoảnh
khắc... Bạn chưa bao giờ cầm tay một con người và điều gì đó bắt đầu tuôn chảy
từ bạn sang người đó và từ người đó sang bạn sao? Bạn chưa bao giờ kinh nghiệm
khi hai không gian con người chờm lấp và tuôn chảy vào lẫn nhau sao? Bạn chưa
bao giờ thấy một bông hồng và ngửi hương của nó, và bỗng nhiên bạn được mang
sang một thế giới khác sao?
Đây là những
khoảnh khắc của lời cầu nguyện. Đừng bắt đầu bằng 'nếu'. Thu lấy tất cả những
khoảnh khắc của cuộc sống của bạn mà đẹp, chúng tất cả đều là những khoảnh khắc
của cầu nguyện. Đặt trên ngôi đền lời cầu nguyện về những khoảnh khắc đó. Để
cho điều đó là nền tảng, không phải cái nếu; các viên gạch bằng 'nếu' đều là giả.
Xây nền móng với cái chắc chắn, với cái chắc chắn tuyệt đối - chỉ thế thì, chỉ
thế thì mới có khả năng của việc đi vào của bạn trong thế giới lời cầu nguyện.
Nó là một thế giới vĩ đại; nó có bắt đầu, nhưng nó không có kết thúc. Nó mang
tính đại dương.
Cho nên xin đừng
nói, "Nếu vậy." Nó là vậy! Và nếu bạn còn chưa cảm thấy nó là vậy, thế
thì nhìn vào trong cuộc sống của bạn và tìm ra những điều chắc chắn nào đó về
cái đẹp, về tình yêu, về kinh nghiệm đi vượt ra ngoài tâm trí. Thu thập những
điều đó.
Thói quen thông
thường của tâm trí là không thu thập chúng, bởi vì chúng đi ngược lại tâm trí
logic. Cho nên bạn chẳng bao giờ chú ý tới chúng. Chúng xảy ra, chúng xảy ra
cho mọi người. Để tôi nhắc lại: Không ai nghèo nàn thế, chúng xảy ra cho người
nghèo nhất. Con người được tạo nên theo cách như vậy, con người là cách thức
như vậy... chúng nhất định xảy ra. Nhưng chúng ta không chú ý tới chúng bởi vì
chúng là những khoảnh khắc nguy hiểm: nếu chúng là thật, thế thì điều gì sẽ xảy
ra cho tâm trí logic của chúng ta? Chúng là những khoảnh khắc rất phi logic.
Bây giờ khi
nghe chim hót và điều gì đó bắt đầu cất tiếng hát bên trong bạn - điều này rất
phi logic. Bạn không thể tìm ra làm sao điều đó lại xảy ra, tại sao nó lại xảy
ra - tại sao nó lại phải như vậy. Tâm trí lúng túng. Cách giải quyết duy nhất
còn lại cho tâm trí là không chú ý tới điều đó, quên nó đi! Đấy chỉ là ý chợt nảy
ra, có thể là khoảnh khắc kì cục nào đó, có thể bạn đã đi tới điên khùng tạm thời.
Tâm trí diễn giải những điều này như thế này... "Nó chẳng là gì cả, chỉ là
một tâm trạng. Mình xúc động, mình mang tình cảm, có vậy thôi; không có kinh
nghiệm đích thực trong nó."
Đây là cách thức
để phủ nhận. Một khi bạn bắt đầu phủ nhận thế thì bạn không có khoảnh khắc nào
làm cơ sở cho cuộc sống cầu nguyện của bạn dựa vào. Do đó mới có câu hỏi,
"Nếu vậy..."
Gợi ý đầu tiên
của tôi là: Đi vào trong cuộc sống của bạn, nhớ lại tất cả những khoảnh khắc
đó. Bạn phải đã là một đứa bé nhỏ đi nhặt vỏ sò trên bờ biển, và mặt trời đã
chiếu lên bạn, và gió mang vị mặn và hăng, và bạn đã trong niềm vui sướng vô
cùng. Không ông vua nào đã từng vui sướng như thế; bạn gần như trên đỉnh của thế
giới, bạn là hoàng đế. Nhớ lấy lại... đó chính là viên gạch để dựa vào.
Bạn là đứa nhỏ
đuổi theo bướm - đó là khoảnh khắc của lời cầu nguyện. Lần đầu tiên bạn cảm thấy
tình yêu với người đàn bà hay đàn ông, và trái tim bạn nổi sóng và khuấy động,
và bạn bắt đầu mơ mộng theo cách mới... Đó
là khoảnh khắc của lời cầu nguyện, tình yêu đầu tiên của bạn, tình bạn đầu
tiên của bạn.
Thu thập lấy từ
quá khứ của bạn vài điều chắc chắn về cái gì đó đi ra ngoài tâm trí, điều tâm
trí không thể diễn giải nổi, điều tâm trí không thể mổ xẻ được, điều đơn giản
siêu việt lên trên tâm trí. Thu thập lấy những khoảnh khắc siêu việt đó - cho
dù chỉ có vài lần, chúng cũng sẽ có tác dụng - nhưng thế thì sẽ không có nếu.
Thế thì bạn di chuyển với điều chắc chắn, thế thì nó không phải là điều giả tưởng.
Thế thì có tin cậy. Nếu điều đó có thể xảy ra cho bạn khi bạn còn là đứa trẻ,
sao nó không thể xảy ra cho bạn bây giờ? Tại sao? Thu thập lấy những khoảnh khắc
của ngạc nhiên đó, khi bạn xúc động.
Mới hôm nọ tôi
đã đọc về một người, một người rất đơn giản, một người rất già. Một triết gia
người Anh, nhà tư tưởng, Tiến sĩ Johnson, ở với một ông già. Và vào buổi sáng
khi họ uống trà, ông già nói, "Tiến sĩ Johnson, anh có thể ngạc nhiên mà
biết rằng khi trẻ tôi cũng đã cố gắng trở thành một triết gia."
Tiến sĩ Johnson
hỏi, "Thế thì điều gì đã xảy ra? Sao ông đã không trở thành triết
gia?"
Người này cười
và ông ấy nói, "Nhưng vui mừng cứ bột phát trong cuộc sống của
tôi"... vui mừng. "Bởi vì vui mừng đó mà tôi không thể nào trở thành
triết gia được. Cứ lặp đi lặp lại, tôi đã cố gắng vất vả để kìm nén nó!"
Tôi thích câu
trả lời đó. Những khoảnh khắc đó của vui mừng là khoảnh khắc của lời cầu nguyện.
Triết gia không thể cầu nguyện được, nhà tư tưởng không thể cầu nguyện được, bởi
vì mọi suy nghĩ đều bắt đầu với nếu, mọi suy nghĩ đều bắt đầu với hoài nghi. Và
lời cầu nguyện bắt đầu với tin cậy.
Đó là lí do tại
sao Jesus nói: Chỉ những người giống như trẻ nhỏ, chỉ họ mới có khả năng đi vào
vương quốc của Thượng đế của ta - những người có đôi mắt tràn đầy ngạc nhiên, với
họ từng khoảnh khắc đều là khoảnh khắc của ngạc nhiên; nhưng người có trái tim
vẫn còn cởi mở để xúc động, chỉ họ mới có thể.
Cho nên trước hết
vứt bỏ nếu, và thu thập một số điều chắc chắn. Đó là bài học thứ nhất về lời cầu
nguyện.
Điều thứ hai bạn
nói: "... xin thầy dạy tôi cách cầu nguyện." Không có cách. Lời cầu
nguyện không phải là kĩ thuật. Thiền có thể được dạy; nó là một kĩ thuật, nó là
một phương pháp. Lời cầu nguyện không phải là phương pháp, nó là chuyện tình! Bạn
có thể cầu nguyện, nhưng lời cầu nguyện không thể được dạy.
Có lần chuyện xảy
ra: ai đó trong các đệ tử của Jesus hỏi ông ấy, "Thưa thầy, xin dạy chúng
tôi cầu nguyện và dạy chúng tôi cách thức." Và Jesus đã làm điều gì, bạn
có biết không? Ông ấy đã hành động đích xác theo cách một thiền sư được giả thiết
hành động: ông ấy đơn giản quì trên đất, trên đầu gối, và bắt đầu cầu nguyện! Họ
phân vân, họ nhìn... họ phải đã nhún vai: "Chúng ta đã yêu cầu ông ấy dạy,
mà ông ấy làm cái gì thế này? - ông ấy cầu nguyện. Nhưng làm sao việc cầu nguyện
của ông ấy có thể giúp được chúng ta?" Về sau họ phải đã hỏi, và Jesus
nói, "Nhưng đó là cách duy nhất; không có kĩ thuật!"
Jesus đã cầu
nguyện - còn gì khác nữa mà bạn có thể làm được? Nếu như họ có một chút ít tỉnh
táo hơn thì họ đã ngồi im lặng bên cạnh Jesus, cầm tay ông ấy hay chạm áo
choàng của ông ấy.. sự tiếp xúc cao! Một cái gì đó chắc đã xảy ra ở đó.
Tôi không thể dạy
bạn lời cầu nguyện được, nhưng tôi là lời cầu nguyện. Và tôi không cần quì xuống
trên đầu gối để cầu nguyện, tôi là lời cầu nguyện. Hấp thu sự hiện hữu của
tôicđi, uống tôi thật nhiều hết sức đi, sự hiện diện của tôi, và điều đó sẽ dạy
cho bạn lời cầu nguyện là gì. Mọi sáng tôi đều dạy cho bạn lời cầu nguyện là
gì! Mọi khoảnh khắc khi bạn tới tôi, tôi đều dạy cho bạn lời cầu nguyện là gì.
Tôi trong lời cầu nguyện. Bạn chỉ cởi mở chút ít thôi. Bạn chỉ mở cánh cửa của
mình ra, để cho làn gió thoảng của tôi đi qua bạn. Nó là sự tiêm nhiễm. Lời cầu
nguyện là sự tiêm nhiễm.
Tôi không thể dạy
bạn cách cầu nguyện được, nhưng tôi có thể làm cho bạn thành mang tính cầu nguyện.
Hài hoà hơn với sự hiện diện của tôi đi. Và đừng giữ những câu hỏi này trong
tâm trí bạn bởi vì chúng sẽ là rào chắn. Chỉ mong manh... và nó sẽ xảy ra. Rồi
một hôm, bỗng nhiên bạn sẽ thấy trái tim đang ca hát và cái gì đó đang nhảy múa
bên trong bạn, một năng lượng mới nào đó, dường như trong đêm tối một tia sáng
bất thần đã đi vào bản thể bạn.
Đó là lời cầu
nguyện! - bạn không thể làm nó, bạn chỉ có thể cho phép nó xảy ra. Thiền có thể
được làm, lời cầu nguyện không thể được làm. Thiền là khoa học hơn theo cách
đó, nó có thể được dạy. Nhưng lời cầu nguyện sao? - lời cầu nguyện hoàn toàn
không khoa học, nó là vấn đề của trái tim. Cảm lấy tôi, và bạn sẽ cảm thấy lời
cầu nguyện. Chạm vào tôi, và bạn sẽ chạm vào lời cầu nguyện. Lắng nghe tôi và bạn
đang lắng nghe những lời đầy lời cầu nguyện.
Và thế thì, đôi
khi ngồi im lặng, để có đối thoại, đối thoại với sự tồn tại. Bạn có thể gọi sự
tồn tại là Thượng đế hay bố hay mẹ; mọi thứ đều được. Nhưng đừng lặp lại bất kì
nghi lễ nào. Đừng lặp lại lời cầu nguyện Ki tô giáo, và đừng lặp lại lời cầu
nguyện Hindu giáo, đừng lặp lại Mật chú Gayatri và đừng lặp lại namokar. Đừng lặp
lại bất kì mật chú nào, Ấn Độ, Tây Tạng, Trung Quốc... đừng lặp lại! Tạo ra mật
chú riêng của bạn, đừng là con vẹt. Bạn không thể thấy điều gì đó với Thượng đế
theo cách riêng của mình được sao? Và đừng diễn tập nó, đừng chuẩn bị nó. Bạn
không thể đối diện với Thượng đế một cách trực tiếp như đứa bé đối diện với bố
nó hay mẹ nó được sao? Bạn không thể nói điều gì đó với ngài được sao? Bạn
không thể chào được sao?
Bạn để lời cầu
nguyện xảy ra, đừng chuẩn bị cho nó. Lời cầu nguyện được chuẩn bị là lời cầu
nguyện giả, và lời cầu nguyện lặp lại chỉ là một thứ máy móc. Bạn có thể lặp lại
lời cầu nguyện Ki tô giáo; bạn đã nhồi nhét nó, nó đã được áp đặt cho bạn. Bạn
có thể lặp lại nó trong đêm và rơi vào giấc ngủ, nhưng nó sẽ không làm cho bạn
nhận biết, bởi vì nó đã không được làm như sự đáp ứng!
Tôi đã từng
nghe...
Một nhà toán học
lớn, người thường hay cầu nguyện mọi đêm với một lời: ông ấy sẽ nhìn lên bầu trời
và sẽ nói, "Như trước." Phỏng có ích gì mà cứ lặp lại mọi ngày cùng
điều như ngày hôm qua? Bạn làm gì khi bạn lặp lại cùng lời cầu nguyện mãi?...
'như trước' còn tốt hơn! Sao cứ làm phiền Thượng đế mọi ngày bằng cùng sự lặp lại?
Nói điều gì đó nếu bạn có điều gì đó để nói. Nếu bạn không có điều gì đó để
nói, nói, "Chẳng có gì để nói hôm nay cả."
Hay chỉ im lặng
- cần gì nói? - nhưng chân thực. Ít nhất thì giữa bạn và cái toàn thể, để có
chân lí; đó chính là lời cầu nguyện là gì. Cởi mở trái tim bạn.
Tôi đã từng
nghe: Moses đi qua một khu rừng và ông ấy bắt gặp một người, một người chăn cừu,
một người nghèo, một người nghèo nàn, bẩn thỉu, với giẻ rách làm quần áo. Và
người đó đang cầu nguyện; lúc đó là thời gian cầu nguyện và người đó cầu nguyện.
Moses, chỉ vì
tò mò, đứng đằng sau người đó và lắng nghe. Và ông ấy không thể tin được đây là
cái loại cầu nguyện gì, bởi vì người này đã nói, "Hỡi Thượng đế, khi con chết,
cho phép con được vào cõi trời của ngài - con sẽ chăm nom ngài. Nếu ngài có rận,
con sẽ bắt hộ ngài." Ông ấy có rận, cho nên chắc chắn ông ấy nói, "Nếu
ngài có rận thì con sẽ bắt hộ ngài. Con sẽ tắm cho ngài sạch sẽ, và con sẽ nấu
thức ăn cho ngài, và con nấu thức ăn thật ngon. Và con sẽ chăm sóc giấc ngủ của
ngài. Và con sẽ chuẩn bị sữa cho ngài"... và thế này thế nọ. "Và con
có thể làm cả việc xoa bóp nữa!"
Thế thì quá
đáng. Khi ông ấy nói tới rận, thế thì quá đáng. Moses lay ông ấy và nói,
"Ông đang nói cái điều vô nghĩa gì thế, ông sẽ bắt rận! Vậy là Thượng đế
có rận sao?"
Người nghèo này
bị bối rối. Ông ta nói, "Tôi không biết đích xác bởi vì tôi chưa bao giờ gặp
ngài cả. Nhưng tất cả những điều tôi biết là điều tôi biết về bản thân mình -
tôi có rận."
Moses nói,
"Chấm dứt ngay! Không bao giờ được cầu nguyện theo cách này! Đây là báng bổ,
ông sẽ rơi vào địa ngục!"
Người này bắt đầu
run rẩy và vã mồ hôi. Ông ta nói, "Nhưng tôi đã làm điều này cả đời rồi; bất
kì cái gì tới trong tâm trí tôi, tôi đều nói. Và tôi không biết... Ông dạy tôi
cách đúng đi."
Và Moses dạy
cho ông ta các cầu nguyện đúng, và người chăn cừu nghèo này đi cùng đàn cừu. Và
thế rồi bỗng nhiên Thượng đế ra sấm sét trong khắp khu rừng, và Thượng đế rất
giận. Ông ấy nói với Moses, "Ngươi điên rồi! Ta đã phái người vào thế giới
này để đem mọi người tới ta, còn ngươi lại ném người của ta ra xa khỏi ta. Một
người yêu... ông ta là một người yêu. Ông ta là một trong những lời cầu nguyện
tốt nhất, và ngươi đã làm tan vỡ trái tim của ông ta, ngươi đã làm tan vỡ niềm
tin của ông ta. Ngươi hãy đi và xin lỗi đi, và rút lời cầu nguyện của ngươi lại!"
Và Moses đi và
sụp xuống dưới chân người chăn cừu này và nói, "Tôi xin lỗi, xin tha thứ
cho tôi! Tôi sai, ông mới đúng. Thượng đế chấp thuận ông; lời cầu nguyện của
tôi phải được rút lại."
Đích xác đó là
cách nó phải như vậy. Để cho lời cầu nguyện của bạn phát triển, để cho nó xảy
ra. Vâng, bất kì khi nào bạn cảm thấy thích tán chuyện với Thượng đế, đợi những
khoảnh khắc đó. Và không cần phải lặp lại nó hàng ngày - không có nhu cầu. Khi
cảm giác này tới, để cho nó đi ra từ cảm giác của bạn. Đừng tạo nghi lễ từ nó.
Đôi khi tắm, ngồi
dưới vòi hoa sen, và bạn bỗng nhiên cảm thấy một thôi thúc cầu nguyện, cứ để nó
đó. Điều đó là hoàn toàn tốt, không có nhu cầu đi tới bất kì nhà thờ nào. Trong
khoảnh khắc đó khi sự thôi thúc có đó, buồng tắm của bạn là nhà thờ. Để lời cầu
nguyện có đó, có một chút tán chuyện, và bạn sẽ ngạc nhiên nó đẹp làm sao. Khi
nó tới từ trái tim, nó được nghe thấy, nó được đáp ứng.
Đôi khi làm
tình với người đàn bà của bạn, bỗng nhiên một thôi thúc nảy sinh để cầu nguyện
- cầu nguyện chính khoảnh khắc đó! Bạn không thể tìm thấy một khoảnh khắc tốt
hơn lúc đó; bạn đang ở gần nhất với Thượng đế, bạn đang ở gần nhất với năng lượng
sống. Khi cực thích đang diễn ra trên bạn... cầu nguyện! Nhưng đợi, đừng làm nó
thành nghi lễ. Đó là toàn bộ thái độ Mật tông: để mọi sự được tự phát.
Và điều cuối
cùng bạn nói: "Tôi muốn nói, lời cầu nguyện để nhận được tình yêu của Thượng
đế, để cảm thấy ân huệ của ngài."
Lần nữa câu hỏi
của bạn lại sai: "Tôi muốn nói, lời cầu nguyện để nhận được tình yêu của
Thượng đế." Bạn tham quá! Lời cầu nguyện là để yêu Thượng đế. Vâng tình
yêu tới từ Thượng đế cả nghìn lần, nhưng điều đó không phải là ham muốn. Đó là
kết quả của nó - không phải là kết quả mà là hậu quả. Vâng, tình yêu sẽ tới như
trận lụt. Bạn tiến một bước hướng tới Thượng đế và Thượng đế tiến một nghìn bước
tới bạn. Bạn cho ngài một giọt, tặng ngài một giọt tình yêu của bạn, và toàn thể
đại dương trở thành có sẵn cho bạn. Vâng, điều đó xảy ra, nhưng điều đó không
nên là ham muốn; ham muốn là sai. Nếu bạn đơn giản muốn tình yêu của Thượng đế,
và đó là lí do tại sao bạn cầu nguyện, thế thì lời cầu nguyện của bạn chỉ là mặc
cả. Thế thì nó là chuyện kinh doanh, và nhận biết về việc kinh doanh!
Trong một trường
học nhỏ đâu đó ở Mĩ, cô giáo hỏi tụi con trai: "Ai là con người vĩ đại nhất
trong lịch sử nhân loại?"
Tất nhiên cậu
nhỏ người Mĩ nói, "Abraham Lincoln," còn cậu bé Ấn Độ nói,
"Mahatma Gandhi," còn cậu bé người Anh nói, "Winston
Churchill," và cứ như thế mãi.
Và thế rồi một
cậu bé Do Thái đứng dậy và nói, "Jesus," và nó được, nó được phần thưởng.
Nhưng cô giáo hỏi
nó, "Con là người Do Thái, sao con lại nói 'Jesus'?"
Nó nói,
"Con biết mọi lúc trong trái tim con đấy là Moses, nhưng kinh doanh là
kinh doanh."
Bạn chớ làm lời
cầu nguyện thành việc kinh doanh. Để nó là sự cúng dường thuần khiết. Chỉ cho
nó từ trái tim bạn, đừng đòi hỏi điều gì đáp lại. Thế thì nhiều thứ tới... cả
nghìn lần, triệu lần, Thượng đế tuôn chảy về bạn. Nhưng lần nữa nhớ, nó là hậu
quả, không phải là kết quả.
Câu hỏi thứ ba:
Osho ơi, Thầy đã nhắc ý tưởng của Jung rằng
đàn ông cần hai kiểu đàn bà. Về mặt lịch sử, nhiều đàn ông dường như cảm thấy
theo cách này, trong khi rất ít đàn bà dường như cần nhiều hơn một người đàn
ông vào mỗi lúc. Liệu có thể có cái gì đó cho ý tưởng này trong tâm lí đàn ông
không? Nếu vậy thì tại sao?
Câu hỏi này là
từ Anand Prem. Điều thứ nhất: cô ấy nói, "Về mặt lịch sử, nhiều đàn ông dường
như cảm thấy theo cách này..." Lịch sử chỉ là nhảm nhí. Lịch sử được tạo
ra bởi đàn ông, không đàn bà nào đã viết lịch sử. Nó là hướng đàn ông, nó là bị
chi phối bởi đàn ông, nó là bị quản lí bởi đàn ông. Nó là lịch sử giả.
Đàn ông đã cố gắng
huấn luyện đàn bà theo cách anh ta có thể khai thác cô ấy một cách dễ dàng và
cô ấy không thể thậm chí nổi dậy. Nô lệ bao giờ cũng phải bị thôi miên theo
cách mà họ không thể nổi dậy. Đàn ông đã huấn luyện tâm trí đàn bà theo cách mà
cô ấy nghĩ theo cách thức đàn ông muốn cô ấy nghĩ.
Bạn nói,
"Về mặt lịch sử, nhiều đàn ông dường như cảm thấy theo cách này"... bởi
vì đàn ông tự do hơn, họ là ông chủ. Đàn bà sống như nô lệ; họ đã chấp nhận cảnh
nô lệ. Bạn phải ném đi sự nô lệ đó hoàn toàn, bạn phải bước ra khỏi nó.
Mới đêm hôm nọ
tôi đã đọc rằng trong thế kỉ thứ sáu có một cuộc hội nghị Ki tô giáo lớn gồm tất
cả các nhà lãnh đạo Ki tô giáo lớn để quyết định liệu đàn bà có linh hồn hay
không. May mắn là họ đã quyết định rằng đàn bà quả có linh hồn, nhưng chỉ bởi một
phiếu. Đấy không phải là thắng lợi gì nhiều. Theo đa số của một phiếu! - chỉ một
phiếu mất đi và về mặt lịch sử bạn sẽ không có linh hồn nào. Nó không nhiều,
linh hồn này.
Đàn ông đã đè bẹp
toàn bộ tâm lí của đàn bà. Và bất kì cái gì bạn thấy đều không thực là tâm lí của
đàn bà: nó là tâm lí do đàn ông tạo ra, tâm lí do đàn ông tạo ra trong đàn bà.
Bạn càng tự do, bạn sẽ cũng càng cảm thấy theo cùng cách - bởi vì đàn ông và
đàn bà không thực sự khác biệt như họ đã từng bị coi là vậy. Họ là khác biệt!
Sinh học của họ là khác, và chắc chắn tâm lí của họ là khác, nhưng họ không bất
bình đẳng. Tương đồng của họ còn nhiều hơn dị biệt của họ.
Nghĩ xem, đàn
ông ăn cùng thứ hàng ngày sẽ phát ngán; và đàn bà, cô ấy có phát ngán hay
không? Cô ấy cũng sẽ phát ngán. Cái gì là khác biệt giữa hai người? Chán là tự
nhiên cho đàn ông cũng như cho đàn bà. Và chừng nào quan hệ dục còn chưa tiến
hoá thành tình bạn tâm linh, nó sẽ thành chán.
Để điều đó
thành rất rõ ràng cho bạn: quan hệ dục trong bản thân nó không thể là chuyện
kéo dài được, bởi vì khi có liên quan tới dục, nó là một thứ tạm thời. Một khi
bạn đã làm tình với một người đàn bà, bạn thực sự kết thúc với cô ấy, bạn không
còn quan tâm tới cô ấy. Chừng nào cái gì đó hơn quan hệ dục còn chưa nảy sinh giữa
các bạn, một cái gì đó cao hơn, tiếp xúc tâm linh nào đó chưa được thực hiện...
Điều đó có thể được thực hiện thông qua dục, điều đó nên được thực hiện, bằng
không thì mối quan hệ dục chỉ là vật lí. Nếu cái gì đó tâm linh, cái gì đó như
hôn nhân tâm linh xảy ra, thế thì sẽ không có vấn đề gì. Thế thì bạn có thể ở
cùng nhau được. Và thế thì dù bạn là đàn ông hay đàn bà bạn cũng sẽ không nghĩ
về người đàn bà khác hay người đàn ông khác. Nó kết thúc; bạn đã tìm thấy người
bạn tâm giao.
Nhưng nếu mối
quan hệ chỉ là vật lí, thế thì thân thể mệt mỏi, chán chường. Thân thể cần sự
xúc động, thân thể cần cái mới, thân thể cần cảm giác. Thân thể bao giờ cũng
khao khát cái gì đó mới...
Một người lái
xe ATS, sau một cuộc hành trình dài qua bình nguyên Salisbury, tới đích của cô
ta, một trại ở xa, vào nửa đêm. Viên trung sĩ gác chỉ cho cô ấy nơi để xe tải
và rồi nói, "Cô sẽ ngủ đâu đêm nay?"
Cô gái giải
thích rằng điều duy nhất cô ấy có thể làm là ngủ trong ca bin. Lúc đó là đêm lạnh
và viên trung sĩ nghĩ một lúc rồi nói, "Nếu cô thích thì cô có thể dùng
giường ngủ của tôi, tôi ngủ trên sàn."
Lời đề nghị được
chấp nhận với sự biết ơn. Sau khi cô gái đã vào giường, cô ấy cảm thấy rất ái
ngại cho viên trung sĩ đang nằm đó trên sàn cứng lạnh, và nhoài người ra nói,
"Thế này thì không phải - sao anh không dậy ra đây và nằm ép sát dọc theo
tôi?"
Điều này được
thực hiện, trung sĩ nói, "Được rồi, cô thấy thế nào? Cô muốn ngủ độc thân
hay có gia đình?"
Cô gái cười
khúc khích và nói, "Em nghĩ thật tuyệt nếu chúng ta ngủ kiểu gia đình, phải
không anh?"
"Phải, tôi
không cầu kì đâu, chúng ta ngủ theo kiểu gia đình vậy," anh ta nói, quay
lưng vào cô gái và ngủ luôn.
Hôn nhân nhàm
chán. Đó là lí do tại sao bạn lại thấy biết bao nhiêu khuôn mặt chán trên khắp
thế giới: hôn nhân là việc chán cực kì. Chừng nào cái gì đó tâm linh còn chưa xảy
ra trong nó, điều vốn dĩ hiếm hoi, đàn ông bắt đầu nhìn ra ngoài. Đàn bà cũng
nhìn ra ngoài nhưng họ lại không được tự do. Đó là lí do tại sao bạn thấy biết
bao nhiêu đàn bà mãi dâm, nhưng không nhiều đàn ông mãi dâm. Vâng, họ tồn tại ở
London tôi cho là vậy, vài người... nhưng đàn ông mãi dâm lại gần như không tồn
tại. Tại sao?
Mãi dâm là sản
phẩm phụ của hôn nhân, và chừng nào hôn nhân chưa biến mất thì mãi dâm vẫn cứ
còn mãi. Nó là sản phẩm phụ, nó sẽ ra đi chỉ cùng với hôn nhân. Bây giờ cái gọi
là mahatma của bạn đã từng cố gắng để chấm dứt mãi dâm - và đây là những người
cứ áp đặt hôn nhân! Và họ không thấy cái ngớ ngẩn của điều đó: mãi dâm tồn tại
bởi vì hôn nhân! Trong con vật không có mãi dâm bởi vì không có hôn nhân. Bạn
đã bao giờ thấy con vật nào tự mãi dâm không? Không có vấn đề gì! Sao mãi dâm
phải tồn tại?
Điều xấu đó tồn
tại bởi vì điều xấu khác: hôn nhân. Nhưng mãi dâm đàn ông lại không nhiều thế bởi
vì đàn bà đã không được tự do; họ đã bị kìm nén hoàn toàn. Họ thậm chí đã không
được phép có niềm vui dục của mình. Họ thậm chí không được giả thiết có nó. Chỉ
đàn bà xấu mới được giả thiết có niềm vui dục, không phải đàn bà tốt; không phải
các quí bà, chỉ đàn bà. Quí bà không được giả thiết có niềm vui nào, họ cao cấp
hơn nhiều.
Đây không phải
là lịch sử thực; đây là lịch sử đã bị xoay xở, đây là lịch sử đã bị sắp xếp lại.
Và nếu bạn cứ trong hàng nghìn năm áp đặt ý tưởng nào đó, nó trở thành gần thực.
Nó không phải là tâm lí thực. Để biết tâm lí thực, bạn sẽ phải cho đàn bà tự do
hoàn toàn, và thế rồi xem. Và bạn sẽ ngạc nhiên, họ sẽ tiến xa hơn đàn ông.
Bạn có thể quan
sát họ: đàn ông gần như bao giờ cũng mặc cùng bộ quần áo mầu xám... Đàn bà thì
sao? - mọi ngày họ lại cần một bộ quần áo mới. Tôi quan sát tâm trí họ. Nếu họ
được cho tự do hoàn toàn, họ sẽ tiến xa hơn đàn ông! Đàn ông có thể cứ tiếp tục...
bạn có thể thấy, quần áo của họ không mầu sắc gì mấy, và cái gì đó giống như kiểu
cách không tồn tại khi có liên quan tới đàn ông. Kiểu cách gì? Cùng bộ com lê
chính thức mầu xám, cùng cái cà vạt đó; họ không có nhiều tủ quần áo. Nhưng đàn
bà thì sao? Cả chợ tồn tại cho họ! Họ mới là người tiêu thụ thật.
Đàn ông là người
sản xuất, đàn bà là người tiêu thụ. Chín mươi phần trăm các thứ trong chợ tồn tại
cho đàn bà. Tại sao? Họ muốn thêm những thứ đồ mới; họ muốn kinh nghiệm mới,
xúc động mới nữa. Có thể bởi vì bản năng dục của họ đã bị kìm nén, đó là việc
chệch đi năng lượng của họ. Bởi vì họ không thể có chồng mới, nên quần áo mới
là thứ thay thế, xe hơi mới là thứ thay thế, nhà mới là thứ thay thế. Họ đặt
năng lượng của mình vào đâu đó khác, nhưng đây không phải là thực tại.
Đàn bà đã bị
làm biến chất và phá huỷ nhiều tới mức rất khó quyết định được tâm lí thực của
họ là gì. Chớ nghe theo lịch sử. Lịch sử là bản ghi xấu, nó là bản ghi về sự nô
lệ lâu dài; ít nhất thì đàn bà cũng không nên nghe lịch sử. Họ nên đốt tất cả
các sách lịch sử, họ nên nói rằng lịch sử cần phải được viết lại.
Bạn sẽ ngạc
nhiên rằng khi bạn áp đặt ý tưởng nào đó, tâm trí bắt đầu vận hành theo cách
đó. Tâm trí bắt đầu bắt chước các ý tưởng. Chính là thôi miên lâu dài mà đàn bà
đã sống trong đó.
Nhưng tôi không
nói rằng xã hội chỉ nên giống như con vật. Tôi đang nói rằng dục nên là bàn nhảy.
Nếu mối quan hệ của bạn được xác định chỉ bởi dục và nó không có gì hơn trong
nó, thế thì hôn nhân sẽ tạo ra mãi dâm. Nhưng nếu hôn nhân của bạn còn sâu hơn
thân thể bạn, thế thì không cần.
Từng con người,
đàn ông hay đàn bà, đều trong không gian vô hạn thế... Bạn có thể cứ thám hiểm,
cứ thám hiểm, không có tận cùng cho nó. Mỗi con người, đàn ông hay đàn bà, từng
ngày sống động thế và mới mẻ thế - lá mới tới, hoa mới nở, khí hậu mới, tâm trạng
mới. Nếu bạn yêu, nếu bạn thực sự thân mật, bạn sẽ chẳng bao giờ tìm thấy cùng
người đàn bà cũ với mình, và bạn sẽ chẳng bao giờ thấy cùng người đàn ông cũ.
Cuộc sống là sự năng động vô biên thế...
Nhưng bạn không
yêu! Bạn bị mắc kẹt với thân thể. Bạn không nhìn vào trong, bạn không nhìn vào
bầu trời bên trong thường xuyên thay đổi... Bạn còn cần thay đổi gì thêm nữa? -
nhưng bạn không nhìn vào đó. Tất nhiên thân thể vẫn thế, thế thì nó mất đi sự
kích động. Khi sự kích động bị mất đi, cuộc sống của bạn trở thành nhàm chán.
Khi bạn trở thành chán chường, bạn bắt đầu tìm kiếm sự giúp đỡ, bởi vì bạn trở
nên bứt rứt. Cuộc sống của bạn là sự kéo lê. Bạn tới nhà phân tâm - trong quá
khứ bạn quen tới tu sĩ, bây giờ bạn tới nhà phân tâm - bạn yêu cầu sự giúp đỡ,
một cái gì đó đang đi sai. Bạn không tận hưởng cuộc sống, không có hân hoan; bạn
bắt đầu nghĩ tới tự tử. Nếu bạn đi với kích động, thế thì bạn trở thành tội phạm;
nếu bạn vẫn còn với xã hội, với thể chế, thế thì bạn trở nên chán ngán. Đấy là
thế khó xử lớn; bạn không được phép đi đâu cả! Giữa thế tiến thoái lưỡng nan
này bạn bị nghiền nát và giết chết. Hoặc là sống với thể chế, thế thì bạn sẽ sống
một cuộc sống chán chường; hoặc đi chống lại thể chế, nhưng thế thì bạn trông
như kẻ tội phạm, thế thì bạn bắt đầu cảm thấy mặc cảm.
Đàn bà phải đi
tới tự do tuyệt đối. Và với tự do của đàn bà, đàn ông cũng sẽ tự do - bởi vì bạn
không thể thực sự tự do nếu bạn đang giữ ai đó như nô lệ. Chủ là nô lệ của nô lệ.
Đàn ông không thật tự do, bởi vì người đó không thể thế được. Một nửa nhân loại
bị bắt buộc vẫn còn nô lệ - làm sao đàn ông có thể tự do được? Tự do của người
đó chỉ làng nhàng, chỉ hời hợt. Với tự do của đàn bà, đàn ông cũng sẽ tự do.
Và với tự do có
khả năng đi vào trong mối quan hệ sâu sắc hơn. Và nếu điều đó không xảy ra thế
thì không có nhu cầu để vẫn còn chán; thế thì không có nhu cầu để vẫn còn níu bám
lấy nhau.
Một người cảm
thấy không khoẻ trong một thời gian mới đi tới bác sĩ và yêu cầu kiểm tra sức
khoẻ. Bác sĩ khám xét kĩ lưỡng người đó và nói, "Hoặc là anh từ bỏ hút thuốc,
uống rượu và dục, hoặc là anh sẽ chết trong mười hai tháng."
Sau một lát người
này quay lại và nói, "Ông trông đây, tôi khổ đến thế này tôi có thể chết
cũng được. Xin hỏi tôi có thể hút một chút xíu được không?"
"Rất tốt,
chỉ năm đầu lọc thuốc lá một ngày," thầy thuốc nói, người rất lấc cấc.
Vài tuần sau
người này lại quay lại: "Trông đây này, tôi bỏ lít bia của mình rồi. Xin
phép...?"
"Được rồi,
hai nửa chai một ngày, và không có rượu cồn."
Thời gian trôi
qua, và bệnh nhân lại tới bác sĩ lần thứ ba.... Thấy người này, viên bác sĩ
nói, "Được, được, nhưng chỉ với vợ anh thôi - không kích động!"
Cuộc sống cần
kích động. Nếu bạn không thể cho phép nó có kích động tâm linh, nó sẽ cần kích
động vật lí. Cho nó kích động cao hơn và kích động thấp hơn sẽ biến mất, chúng
không được cần tới. Không cho nó kích động cao hơn và cái thấp hơn là kích động
có sẵn duy nhất.
Con người đã cố
gắng giữ bản thân mình cởi mở. Jung có thủ đoạn, và điều Jung đang nói là chuyện
tào lao cũ kĩ. Điều này bao giờ cũng được đàn ông nói, rằng đàn ông cần ít nhất
hai đàn bà: một, kiểu người mẹ, kiểu người vợ; và người kia, tình nhân, niềm hứng
khởi. Nếu đàn ông cần hai đàn bà, thế thì đàn bà cũng cần hai đàn ông, kiểu người
bố và kiểu Don Juan.
Nhưng điều tôi
đang cố gắng nói là ở chỗ cho dù trong thế kỉ hai mươi này thì đàn ông như
Freud và Jung vẫn là gia trưởng nam tính, không khác biệt gì nhiều. Đàn bà phải
nghĩ về chính mình; đàn ông không thể có ích nhiều. Họ phải đi tới hiểu biết
riêng của mình, và bây giờ có cơ hội để đi tới hiểu biết riêng của họ.
Nhưng câu hỏi của
Anand Prem không phải cơ bản về đàn bà, nó là về tâm trí riêng của cô ấy. Cô ấy
là một kiểu níu bám, và níu bám đó cũng bởi vì ước định lịch sử. Đàn bà níu bám
quá nhiều bởi vì cô ấy sợ về an ninh, về an toàn, về tài chính, về thế này thế
nọ. Cô ấy quá sợ hãi; cô ấy đã bị làm cho sợ hãi! Đó là thủ đoạn của đàn ông, để
làm cho đàn bà sợ hãi. Khi đàn bà sợ hãi, cô ấy có thể dễ dàng bị chi phối. Bạn
không thể chi phối ai đó mà không sợ sệt, cho nên mới tạo ra sợ hãi!
Trước hết đàn
ông tạo ra sợ trong đàn bà về trinh tiết của họ. Anh ta tạo ra sợ lớn rằng
trinh tiết là cái gì đó rất có giá trị. Trong suốt nhiều thế kỉ anh ta đã tạo
ra sợ đó, cho nên mọi cô gái đều sợ... nếu cô ấy mất trinh, tất cả đều bị mất.
Qua sợ đó cô ấy
không thể nào quan hệ với mọi người, cô ấy không thể nào làm bạn, cô ấy không
thể nào đi vào trong tự do được. Cô ấy không thể có vài kinh nghiệm trước khi
cô ấy quyết định chọn ai. Sợ: cô ấy phải còn trinh.
Nhìn vào phân
biệt này: họ đã không nói cho con trai, "Con phải còn trinh." Họ nói,
"Con trai là con trai." Và con gái không phải là con gái sao? Con gái
là con gái nữa chứ! Tại sao con trai lại là con trai? Trinh tiết không được yêu
cầu từ con trai, họ được cho tự do.
Qua trinh tiết...
ước định lớn... và một khi đàn bà trở thành quá sợ về việc mất trinh của
mình... Nghĩ mà xem: mãi cho tới độ tuổi hai mươi, hai mươi năm cô ấy đã bảo vệ
cái trinh tiết của mình, hai mươi năm huấn luyện - cô ấy sẽ trở thành lãnh cảm.
Thế thì cô ấy sẽ không bao giờ tận hưởng cả! Thế thì cô ấy sẽ không bao giờ có
khả năng tuôn chảy trong tình yêu, cô ấy sẽ không bao giờ có bất kì cực thích
nào. Trong suốt nhiều thế kỉ, hàng triệu đàn bà đã không có cực thích nào; họ
không biết cực thích là gì. Họ đơn giản chịu đựng, họ đơn giản là phương tiện
cho đàn ông. Đây là sự suy đồi lớn.
Nhưng nếu trinh
tiết là quá quan trọng, và có hai mươi năm huấn luyện mà người ta phải là người
trinh tiết và bao giờ cũng gìn giữ, thế thì sẽ rất khó để vứt bỏ thói quen đó.
Làm sao bạn có thể bỗng nhiên vứt bỏ nó sau hai mươi năm huấn luyện? Chỉ một
hôm vào tuần trăng mật và bạn phải vứt bỏ nó. Làm sao bạn có thể vứt bỏ nó được?
Bạn chỉ có thể giả vờ. Nhưng sâu bên dưới bạn nghĩ chồng bạn là kẻ tội phạm, là
con vật, người xấu, bởi vì anh ta đang làm điều gì đó bạn biết là tội lỗi. Bạn
chưa bao giờ cho phép bất kì người đàn ông nào khác... tình yêu là tội lỗi, và
người đàn ông này đang làm điều đó!
Không người vợ
nào đã bao giờ có khả năng tha thứ cho chồng. Trong thực tế đặc biệt ở Ấn Độ,
không người đàn bà nào kính trọng chồng, không thể kính trọng được... biểu lộ mọi
sự kính trọng nhưng không thể kính trọng được. Sâu bên dưới cô ấy ghét người
đàn ông này bởi vì đây là người đàn ông đang lôi cô ấy vào tội lỗi. Làm sao bạn
có thể kính trọng người chồng khi anh ta là kẻ tội lỗi? Không có anh ta, bạn
còn trinh; với anh ta bạn đã sa ngã. Đó là lí do tại sao xã hội lại dạy nhiều
thế, "Kính trọng chồng," bởi vì xã hội biết một cách tự nhiên người
đàn bà sẽ không có khả năng kính trọng anh ta, cho nên kính trọng phải bị ép buộc...
Kính trọng chồng!... Bởi vì nếu mọi sự diễn ra tự nhiên, thế thì cô ấy sẽ ghét
người đàn ông này. Đây là người đàn ông đang chuẩn bị địa ngục cho cô ấy.
Và từ tội lỗi
này trẻ con được sinh ra. Làm sao bạn có thể yêu con mình? Được sinh ra từ tội
lỗi, bạn sẽ ghét chúng nữa, sâu bên dưới trong vô thức. Chính sự hiện diện của
trẻ con sẽ nhắc đi nhắc lại cho bạn về tội lỗi mà bạn đã phạm phải.
Toàn thể xã hội
đã chịu đựng bởi vì ngu xuẩn này. Tình yêu là đức hạnh, không phải là tội lỗi.
Và có khả năng yêu nhiều là có đức hạnh nhiều; có khả năng tận hưởng tình yêu
là phẩm chất cơ bản của người tôn giáo. Đây là định nghĩa của tôi.
Anand Prem là
người níu bám lớn, và cô ấy nghĩ rằng bất kì điều gì đúng với cô ấy thì cũng
đúng cho tất cả các đàn bà. Theo một cách thì cô ấy là phải, bởi vì tất cả những
người đàn bà khác đều đã bị ước định theo cùng cách, nhưng điều đó lại không
đúng. Không đúng cho những người đàn bà khác mà cũng không đúng về bạn, Anand
Prem, điều đó là chân lí.
Trở nên có khả
năng là những cá nhân: thế thì bạn sẽ có nếm trải nào đó về tự do. Đàn bà không
bao giờ được coi là một cá nhân. Khi cô ấy còn nhỏ, cô ấy là con gái, khi cô ấy
trẻ thì cô ấy là vợ, khi cô ấy trở nên già hơn chút ít thì cô ấy là mẹ, già
thêm chút nữa cô ấy là bà, nhưng cô ấy chưa bao giờ là bản thân mình cả. Lúc
thì là con gái, lúc là vợ, lúc là mẹ, lúc là bà, nhưng chưa bao giờ là bản thân
mình, bao giờ cũng trong quan hệ với ai đó khác!
Tính cá nhân là
cần thiết như một yêu cầu cơ sở. Đàn bà là đàn bà! Việc là con gái của cô ấy là
việc phụ, việc là vợ của cô ấy là phụ, việc là mẹ của cô ấy là phụ. Đàn bà là
đàn bà, tính đàn bà của cô ấy mới là chính. Và khi đàn bà bắt đầu trở thành cá
nhân, sẽ có một thế giới hoàn toàn khác, đẹp hơn, vui vẻ hơn.
Bây giờ có chán
chường và ghen tuông, chẳng cái gì khác. Bạn chán người đàn bà, người đàn bà
chán bạn; bạn ghen tuông, cô ấy ghen tuông. Tại sao ghen tuông này lại tới như
cái bóng của việc chán? Việc chán đem nó tới. Quá nhiều người tới tôi và họ muốn
không ghen tuông, nhưng họ không hiểu tại sao ghen tuông lại tới, họ không hiểu
cơ chế của nó.
Nghe đây: khi bạn
chán với người đàn bà, bạn biết sâu bên dưới rằng cô ấy phải bị chán với bạn nữa.
Điều đó là tự nhiên! Nếu cô ấy chán bạn, thế thì cô ấy phải tìm người đàn ông
khác ở đâu đó - người đưa sữa, người đưa thư, người lái xe, bất kì ai sẵn có -
cô ấy phải nhìn đâu đó. Bạn biết khi bạn chán thì bạn bắt đầu nhìn vào đàn bà
khác, cho nên bạn biết; điều này là suy diễn tự nhiên. Ghen tuông nảy sinh. Cho
nên bạn trở nên ghen tuông - cô ấy phải nhìn thấy - thế thì bạn bắt đầu tìm
cách để xem liệu cô ấy có nhìn hay không. Và một cách tự nhiên làm sao cô ấy
tránh được việc nhìn? Có biết bao nhiêu đàn ông, và cô ấy chán bạn. Đấy là cuộc
sống của cô ấy; toàn bộ cuộc sống của cô ấy đang lâm nguy.
Người đàn bà
ghen tuông; cô ấy biết rằng chồng mình chán. Bây giờ anh ta không vui sướng như
anh ta vẫn thường thế; bây giờ anh ta không về nhà một cách vui vẻ. Bây giờ anh
ta đơn giản dung thứ cho cô ấy. Trong thực tế, anh ta quan tâm nhiều đến báo
chí hơn là anh ta quan tâm tới cô ấy. Anh ta lập tức cáu bẳn... những điều nhỏ
bé và anh ta trở nên rất, rất giận dữ và thô thiển. Và tất cả những cái dịu
dàng, dịu dàng tuần trăng mật, đều ra đi. Cô ấy biết anh ta chán, anh ta không
còn quan tâm tới cô ta nữa.
Thế rồi bỗng
nhiên, chắc chắn cô ta biết, bản năng của cô ta biết, anh ta phải trở nên quan
tâm ở đâu đó khác. Ghen tuông. Thế thì nếu ngày nào đó anh ta về nhà hạnh phúc,
cô ấy lo nghĩ: anh ta phải đã đi cùng với người đàn bà nào đó, bằng không thì
sao anh ta lại trông hạnh phúc thế? Nếu anh ta đi chơi ngày nghỉ, hay nếu anh
ta đi công việc nào đó, cô ấy lo nghĩ. Nếu anh ta bắt đầu đi quá nhiều cho các
chuyến đi công việc, điều đó trở nên chắc chắn hơn... Ghen tuông đầu độc mối
quan hệ, nhưng nó là một phần của việc chán!
Nếu bạn không
chán với người này thì bạn sẽ không ghen tuông bởi vì bạn sẽ không có ý tưởng
đó trong tâm trí mình. Trong thực tế không phải bởi vì mối quan tâm của người
khác vào người khác: chính bởi vì mối quan tâm của bạn vào người khác mà bạn mới
trở nên ghen tuông, ghen tuông đó mới nảy sinh.
Tất nhiên đàn
bà ghen tuông hơn bởi vì họ ít tự do hơn, cái chán của họ cố định hơn. Họ biết
người đàn ông đi chơi; anh ta có nhiều khả năng hơn, nhiều cơ hội hơn. Họ bị
giam cầm trong nhà, bị cầm tù trong nhà với trẻ con, thật khó cho họ để có nhiều
tự do thế. Họ cảm thấy ghen tuông. Họ càng cảm thấy ghen tuông, họ càng níu
bám. Sợ nảy sinh. Nếu người đàn ông này bỏ họ, điều gì sẽ xảy ra? Kẻ nô lệ trở
nên gắn bó với sự an toàn của mình hơn với tự do của mình. Đó là điều đã xảy
ra. Nó chẳng liên quan gì tới tâm lí nữ tính cả, Prem. Vâng, tôi hiểu; điều đó
đã xảy ra cho đàn bà. Nó là hiện tượng xấu. Nó phải bị vứt bỏ, nó không nên như
vậy trong tương lai nếu đàn ông và đàn bà trở nên nhận biết hơn chút ít. Và cả
hai đang sống trong địa ngục...
Viên địa chủ và
quí bà của ông ấy là chủ nhân chính của Triển lãm Nông nghiệp, và sau buổi lễ
khai mạc họ bước quanh một cách có trách nhiệm, hoà lẫn với các tá điền và nông
dân và xem đồ trưng bày.
Nhưng quí ông
dành quá nhiều thời gian ở lều bia đến mức quí bà đi thơ thẩn tới ngắm nhìn con
bò đực giải thưởng. Chưa bao giờ có một con đực được trang hoàng rực rỡ thế.
"Ôi chao,
nhưng đấy là con vật đẹp nhất anh có ở kia, Giles," bà ta nói với người
nông dân đang trông nom.
"Vâng,
thưa quí bà, nó là vô địch, và bố của vô địch." "Tiếp tục đi, nói cho
ta về nó."
"Thế này,
thưa quí bà, con bò đực này ở đây đi tới trại bò ba trăm lần năm ngoái."
"Thế à? Được,
đi tới quí ông được chứ, anh bạn tốt của ta, và bảo ông ấy có một con bò đực đã
đi tới chuồng bò ba trăm lần trong một năm, được chứ."
Giles chạy lóc
cóc đầy trách nhiệm tới ông địa chủ và trao thông báo...
"Quả rất
thú vị," là lời bình luận của quí ông, "Bao giờ cũng cùng một con bò
cái chứ, tôi cứ cho là vậy?"
"Ô, không,
thưa ông ấy, ba trăm con bò cái khác nhau." "A ha! Đi và kể lại cho
quí bà điều đó, được chứ."
Con vật hạnh
phúc thế bởi vì chúng không có thể chế nào để sống trong đó. Và, nhớ lấy, tôi
không chống lại hôn nhân; tôi ủng hộ cho hôn nhân cao hơn. Tôi chống lại hôn
nhân này bởi vì hôn nhân này đã tạo ra mãi dâm. Tôi ủng hộ hôn nhân cao hơn.
Nếu bạn có thể
tìm ra sự thân mật, sự thân mật tâm linh với người đàn ông hay đàn bà, thế thì
sẽ có sự cùng nhau tự nhiên; không luật nào là cần tới để áp đặt nó. Thế thì sẽ
có niềm vui tự phát trong việc hiện hữu cùng nhau. Trong khi nó kéo dài, tốt;
khi nó biến mất, chẳng có ích gì để ở cùng nhau, chẳng ích chút nào! Thế thì bạn
đang chèn ép lẫn nhau, giết lẫn nhau; thế thì bạn hoặc là bạo chúa hoặc là sa
hoàng, bạn thần kinh.
Nếu ý tưởng của
tôi một ngày nào đó trở nên thịnh hành - mà điều này dường như rất khó, bởi vì
đàn ông đã trở nên quen với vai trò chết đến mức đàn ông quên mất cách sống - nếu
một ngày nào đó cuộc sống thịnh hành và đàn ông trở nên đủ dũng cảm để sống một
cách nguy hiểm, thế thì sẽ có hôn nhân thực. Thế thì bạn sẽ thấy nhiều bạn tâm
giao cùng nhau. Sẽ không có mãi dâm.
Tất nhiên phần
lớn nhân loại sẽ cứ đổi bạn tình, nhưng chẳng có gì sai trong điều đó cả. Vấn đề
duy nhất cứ nảy sinh đi nảy sinh lại trong tâm trí của đàn ông và đàn bà là: Trẻ
con thì sao? Điều đó không phải là vấn đề lớn. Quan niệm của tôi là về công xã,
không về gia đình. Gia đình phải biến mất. Công xã nên tồn tại.
Chẳng hạn, đây
là một công xã. Trẻ con nên thuộc về công xã, và công xã nên chăm nom cho trẻ
con. Người mẹ nên được biết tới, mẹ là ai, nhưng người bố không nên được biết tới;
không có nhu cầu. Đó là trạng thái nguyên thuỷ của nhân loại, chế độ mẫu hệ. Thế
rồi xã hội đã trở thành phụ hệ, người bố trở thành quan trọng - và với người bố
cả nghìn lẻ một thứ ốm yếu kéo tới. Cái ốm yếu lớn nhất đã là tài sản riêng tư;
nó tới cùng người bố, và xã hội sẽ đau khổ vì tài sản riêng tư chừng nào người
bố còn chưa biến mất.
Công xã - nơi
trẻ con thuộc về công xã, nơi công xã có thể chăm nom cho chúng. Người mẹ sẽ
chăm sóc chúng, nhưng người mẹ có thể tin cậy vào một điều: rằng người mẹ có thể
chuyển từ người đàn ông này sang người đàn ông khác, không có vấn đề gì trong
điều đó. Trẻ con nên được chăm nom; cho dù người mẹ chết, công xã vẫn có đó.
Và khi tài sản
thuộc về công xã và không thuộc về cá nhân, sẽ có chủ nghĩa cộng sản thực. Ngay
cả ở nước Nga Xô viết chủ nghĩa cộng sản thực cũng không tồn tại. Nó không thể
tồn tại với người bố được, điều đó là không thể được. Tài sản riêng tư tới cùng
với gia đình, với gia đình hạt nhân - bố, mẹ, con cái - thế thì tài sản riêng
tư tới. Tài sản riêng tư có thể ra đi chỉ khi gia đình hạt nhân này biến mất và
một khái niệm hoàn toàn mới về công xã tới. Điều đó là có thể bây giờ. Thế giới
đã đi tới trạng thái tâm thức đó nơi công xã có thể tồn tại, và qua công xã, là
chủ nghĩa cộng sản. Không phải là điều ngược lại. Không phải là chủ nghĩa cộng
sản tới trước, điều đó là không thể được. Nếu chủ nghĩa cộng sản tới trước, nó
sẽ chỉ đem tới độc tài. Nó sẽ chỉ đem tới một xã hội xấu xí như nó đã xảy ra ở
nước Nga Xô viết hay đang xảy ra ở Trung Quốc.
Trước hết để có
cuộc sống công xã khi có liên quan tới dục, thế thì tài sản sẽ biến mất. Tài sản
là một phần của sở hữu dục. Khi bạn sở hữu người đàn bà, bạn sở hữu tài sản;
khi bạn sở hữu người đàn ông, bạn sở hữu tài sản - bạn phải sở hữu tài sản. Khi
bạn không sở hữu con người nào, ai bận tâm sở hữu tài sản? Thế thì tài sản là để
được dùng, không có nhu cầu sở hữu. Và sẽ dễ dùng nó hơn nếu không có việc sở hữu
chúng, bởi vì người sở hữu không thể dùng được nó - họ bao giờ cũng sợ, họ keo
kiệt. Tài sản có thể được dùng tự do hơn.
Nhưng trước hết
gia đình phải biến mất.
Tôi không nói rằng
tất cả các gia đình sẽ biến mất. Chỉ các gia đình tâm linh mới còn lại; các gia
đình không tâm linh sẽ biến mất. Nhưng điều đó là tốt, bởi vì những người không
đủ tâm linh, sao họ phải bị buộc vẫn còn chán? Sao họ phải bị buộc vẫn còn
trong mối quan hệ không dẫn tới niềm vui nào? Tại sao? Đây là tội ác.
Câu hỏi thứ tư:
Osho ơi, tôi hay nghĩ rằng tôi có hơi nhận biết,
hơi buông xuôi. Hình ảnh đó vẫn còn đan chéo tâm trí nhưng tôi không thực tin
vào nó. Và tất cả những điều này làm cho tôi tự hỏi rằng có thể tất cả mọi việc
nói của thầy về nhận biết và buông xuôi đều chỉ đưa chúng tôi tới điên khùng
như củ cà rốt treo trước con lừa, và rằng chẳng có cái gì của nó là thực tồn tại
cả - và điều đó làm cho tôi cảm thấy giận dữ, ngu xuẩn và dửng dưng đồng thời.
Củ cà rốt tồn tại...
và con lừa không tồn tại. Bây giờ mọi việc tuỳ vào bạn chọn: bạn có thể là con
lừa, thế thì củ cà rốt không tồn tại. Nếu bạn nhìn vào củ cà tốt, củ cà rốt tồn
tại và con lừa biến mất. Một cách tự nhiên nếu bạn nghĩ củ cà rốt không tồn tại,
bạn sẽ cảm thấy giận dữ, ngu xuẩn và dửng dưng, bởi vì bạn sẽ là con lừa. Thay
vì suy nghĩ rằng củ cà rốt không tồn tại, sao bạn không nhìn vào trong bản thân
mình?
Bạn có tồn tại
không?
Toàn bộ nhấn mạnh
của tôi là: Chứng ngộ tồn tại, bạn không tồn tại! Nhận biết tồn tại, bản ngã
không tồn tại! Đó là toàn bộ nhấn mạnh của tôi.
Nhưng dầu vậy
thì chọn lựa vẫn là của bạn, điều đó là tuỳ ở bạn. Nếu bạn muốn chọn khổ, thế
thì khổ là có thể chỉ với bản ngã. Thế thì bạn phải chọn bản ngã, thế thì bạn
phải chọn con lừa. Thế thì bạn phải cứ tin rằng củ cà rốt không tồn tại. Nhưng
nó tồn tại! Và một khi bạn bắt đầu cảm thấy củ cà rốt, bạn sẽ bắt đầu thấy rằng
con lừa đang biến mất: nó chỉ là một ý tưởng. Với củ cà rốt có phúc lạc. Với bản
ngã chỉ có địa ngục. Chọn bất kì cái gì bạn muốn chọn.
Câu hỏi thứ năm:
Osho ơi, trước khi tôi gặp thầy, tôi đã khổ và
hoàn toàn không nhận biết. Bây giờ tôi khổ với mức độ nhận biết nào đó. Cái mới
là gì?
Bạn không thể
thấy được nó sao? Cái "mức độ nhận biết nào đó" - bạn có cho rằng nó
là vô giá trị không? Đó là tia sáng thứ nhất... và mặt trời không xa xôi gì mấy.
Nếu bạn bắt giữ lấy tia sáng, nếu bạn di chuyển theo hướng tia sáng tới bạn, bạn
sẽ đạt tới chính cội nguồn của ánh sáng.
Nếu cho dù một
tia sáng tồn tại trong bóng tối, điều đó cũng đủ là bằng chứng về ánh sáng, về
Thượng đế. Bạn đừng gọi nó là "mức độ nhận biết nào đó."
Nhưng tôi hiểu.
Chúng ta đã sống không nhận biết lâu quá rồi, chúng ta đã sống vô nhận biết lâu
quá rồi, chúng ta đã sống như cái máy lâu đến mức ngay cả khi một chút ít nhận
biết tới thì các thói quen cũ của chúng ta vẫn còn nặng nề thế, lớn thế...
Có lần một
thanh nữ gia nhập ATS và đi khám sức khoẻ cho mình. Bác sĩ để cô ấy cởi quần áo
ra, và rồi gọi người trợ lí của mình: "Hãy nhìn kia - cái rốn to nhất tôi
chưa hề thấy trong nghề nghiệp của mình!"
Bác sĩ trẻ nhìn
và nói, "úi chà chà, cô gái này, đấy là cái rốn khổng lồ! Tôi có thể chụp ảnh
nó cho báo chí y học được chứ?"
Cô gái chán
ngán và không thể hiểu được tất cả sự giúp đỡ này là gì. "Cô có cái rốn lớn
nếu cô ở trong Bảo vệ quân trong nhiều năm như tôi."
Điều này chỉ
làm tôn thêm bí ẩn. "Bảo vệ quân sao?
Điều đó có liên
quan gì tới nó?"
"Tôi đã
mang ngọn cờ đó mười năm rồi!"
Và bạn đã mang
ngọn cờ đó trong hàng triệu kiếp, cho nên rốn đã trở thành rất to. Vô thức là tất
cả tiểu sử bạn; tất cả những điều bạn biết về bản thân mình đều chẳng là gì
ngoài vô thức. Cho nên thậm chí khi một tia sáng đi vào, đầu tiên bạn không thể
tin cậy vào nó được - có thể bạn đang nhìn vào giấc mơ, ảo tưởng, phóng chiếu
chăng? Có thể có thủ đoạn nào đó trong nó chăng? Cho dù bạn tin cậy vào nó, nó
cũng có vẻ nhỏ bé thế so với quá khứ lớn lao của bạn đến mức bạn không thể nào
tin cậy được rằng nó sẽ có ích theo bất kì cách nào.
Nhưng để tôi
nói cho bạn một điều: Cây nến nhỏ còn mạnh hơn tất cả các bóng tối trên mọi
hành tinh. Bóng tối không có sức mạnh; bóng tối là bất lực. Cây nến nhỏ có tiềm
năng - bởi vì nó hiện hữu! Bóng tối chỉ là sự thiếu vắng...
Một người tới
nhà giải phẫu với máu me và vết thâm tím khắp người.
"Có chuyện
gì vậy?" bác sĩ nói.
"Tại vợ
tôi đấy - một cơn ác mộng khác của cô ấy."
"Chớ có
nói ngớ ngẩn vậy! Cô ấy có thể đá anh, nhưng không gây ra những vết thương
này!"
"Bác sĩ
nghe đây, cô ấy có một trong những cơn ác mộng của mình... cô ấy hét lên, 'Ra
ngay, mau lên, chồng tôi đang về nhà!' Mà tôi đang nửa tỉnh nửa mê, tôi nhảy thẳng
ra cửa sổ."
Đấy là thói
quen cũ, lâu dài của việc sống vô ý thức. Nhưng nhìn vào cái "mức độ nhận
biết nào đó," hội tụ bản thân mình vào trong nó - đó là hi vọng của bạn.
Qua tia sáng nhỏ đó mà cánh cửa mở ra. Bạn không thể thấy được nó sao? Bạn hỏi
tôi cái mới là gì?
Câu hỏi thứ sáu:
Osho ơi, tôi là người Ki tô giáo chính thống.
Tôi thích các bài nói của thầy, nhưng khi thầy nói điều gì đó đi ngược lại tôn
giáo của tôi thì tôi khó chịu khủng khiếp. Tôi phải làm gì?
Có ba điều: Thứ
nhất, chỉ nghe điều phù hợp với bạn, không nghe điều chống lại bạn. Đó là điều
nhiều người đang làm. Bằng không thì nó sẽ là cuộc hành trình gai góc. Nhưng
khi bạn ở đây lắng nghe thì lại khó - làm sao để tránh điều đó? Trong thực tế
trước khi bạn biết nó chống lại bạn, bạn đã nghe nó rồi.
Thế thì bạn cần
làm điều gì đó mà các giáo sư biết cách làm, các bác học, các học giả biết cách
làm. Khi bạn lắng nghe điều gì đó mà chống lại bạn, trước hết cứ nghĩ rằng nó
là tầm thường đi. Nó chẳng thành vấn đề gì cả, nó không có liên quan gì mấy; nó
không làm thay đổi tâm trí bạn. Nó là điều nhỏ nhặt. Có thể khác biệt chút ít về
chi tiết, nhưng về cơ bản Osho đồng ý với bạn; giữ điều đó trong tâm trí.
Chuyện xảy
ra...
Một người đàn
bà tới bác sĩ và phàn nàn cô ấy không thể nào có mê đắm dục được. Bác sĩ khám
cho cô ấy và bảo cô ấy rằng nếu cô ấy tuân theo chế độ ăn kiêng đặc biệt của
ông ấy thì cô ấy sẽ được rất kích thích về dục. Điều này được đồng ý, nhưng sau
vài tuần cô ấy quay lại và nói, "Có cái gì đi sai rồi! Đêm qua tôi đã mê đắm
tới mức tôi nhai đứt cái tai anh bạn trai."
"Ôi, đừng
lo về chuyện lặt vặt đó," bác sĩ nói, "nó chỉ là chất đạm mà thôi,
không có hidrat các bon đâu."
Đây là cách thứ
nhất, rằng chỉ trong những chi tiết nhỏ... nó không là cái gì quan trọng cả, bạn
không cần lo nghĩ. Điều đó sẽ giúp cho bạn và bạn sẽ không khó chịu thế.
Điều thứ hai
là: diễn giải. Đó là điều Saraha cứ nói: Có tính diễn giải! Diễn giải theo cách
nó tới gần hơn với ý tưởng của bạn. Điều đó bao giờ cũng có thể được làm; một
chút ít kĩ năng là cần thiết, một chút ít logic, một chút ít chơi chữ, có vậy
thôi. Cũng không nhiều vấn đề lắm, bạn có thể xoay xở điều đó. Nếu bạn mà thực
sự là người Cơ đốc giáo thì sẽ không khó khăn chút nào.
Nghe điều
này...
Hai lính hải
quân Ai len đang đào đường bên ngoài ngôi nhà đầy những gái điếm hoá trang. Một
cha xứ tới, kéo sụp mũ xuống và đi vào. Pat nói với Mike, "Cậu thấy điều
đó chứ? Đích thị điều cậu trông đợi một trong các cô gái với cha xứ!"
Ngay sau đó là
một giáo sĩ tới, dựng cổ cồn cao lên, và ông ta vào. Mike nói với Pat, "Chẳng
phải là điều khủng khiếp mà tu sĩ của Nhân dân của riêng Thượng đế phải đi vào
đó sao?"
Sau cùng một
linh mục Cơ đốc giáo tới, quấn quanh đầu cái áo choàng không tay và lao biến
vào trong nhà dâm ô.
"Pat, chẳng
phải là bây giờ mới khủng khiếp sao? Cứ nghĩ rằng một trong các cô gái phải bị ốm
mất thôi!"
Đây là việc diễn
giải. Khi giáo sĩ đi, nó là cái gì đó khác; khi cha xứ đi, nó là cái gì đó
khác; khi linh mục Cơ đốc giáo tới... bạn có thể thay đổi cách diễn giải, không
có vấn đề gì trong nó; bây giờ cô gái nào đó bị ốm...
Đây là cách thứ
hai để tránh tôi.
Và cách thứ ba
là: Nghĩ rằng thằng cha này ở đây điên rồi. Đó là cách chắc chắn nhất trong tất
cả; nếu chẳng cái gì khác có tác dụng, nó có tác dụng. Chỉ nghĩ rằng con người
này điên! - chỉ người điên mới có thể nói những điều chống lại Cơ đốc giáo. Điều
đó sẽ giúp bạn, và sẽ không làm bạn khó chịu chút nào.
Một linh mục mới
được phong đi thăm giáo dân trong giáo xứ rộng lớn này để gặp một đám đông. Một
hôm ông ấy đi theo một đường mòn bụi bặm hàng dặm đường để tìm một gia đình mộ
đạo với mười bốn đứa con.
"Xin chào,
Connelly! Ông nổi tiếng ở Ai len lắm: gia đình lớn nhất trong giáo xứ."
"Xin chào
cha! Nhưng đây không phải là gia đình lớn nhất trong giáo xứ - đấy là gia đình
Doylan, bên kia đồi."
Chính một mục
sư về hưu ra đón tiếp, Doylan và mười sáu đứa con của ông ta: "Thượng đế
ban phúc lành cho tất cả mười tám người Cơ đốc giáo nhỏ bé này," ông ta
nói.
"Rất tiếc,
thưa cha, nhưng đây là gia đình Tin lành!" "Thế thì ta sẽ đi ngay tức
khắc," ông linh mục nói, "vì đấy chẳng là gì ngoài việc gàn dở dục bẩn
thỉu mà các ông có!"
Nếu tôi đi với
bạn, nghĩ "người này vĩ đại"; nếu tôi không đi cùng bạn, nghĩ
"người này điên" điều đó sẽ giúp ích cho bạn.
Đây là những thủ
đoạn mà người khác đang chơi và không bị khó chịu. Bây giờ bạn biết cái bí mật
đó rồi, bạn có thể làm điều đó nữa. Nhưng nếu toàn bộ nỗ lực của bạn là không để
bị khó chịu, thế thì sao bạn ở đây? Toàn bộ nỗ lực của tôi ở đây là để làm cho
bạn khó chịu nhiều nhất có thể được. Thế thì tại sao đi với tôi? Chừng nào mà
tôi còn chưa gây khó chịu cho bạn, tôi vẫn không thể biến đổi được bạn. Chừng
nào tôi chưa phá huỷ được bạn, tôi không thể tạo ra bạn được. Chừng nào tôi còn
chưa rất quyết liệt, không có cách nào, không có hi vọng nào cho bạn.
Chính là do từ
bi của mình mà tôi cứ gõ búa vào đầu bạn - bởi vì đó là cách duy nhất! Và tôi
phải gõ nhiều nữa... tôi có thể làm gì được? Bạn có cái đầu dầy thế kia. Một
cái gì đó gây khó chịu cho bạn bởi vì cái gì đó đúng đi vào tầm nhìn của bạn; bằng
không thì nó không gây khó chịu cho bạn.
Bao giờ cũng nhớ,
bất kì cái gì gây khó chịu cho bạn đều có giá trị cả. Nghĩ về nó, thiền về nó,
cho phép nó có toàn bộ việc nói của nó... suy tư về nó. Để cho nó có đó hiện diện
trong sự hiện hữu của bạn lâu dài để cho bạn có thể nhìn vào nó từ mọi góc độ
có thể - bởi vì cái gì đó gây khó chịu đơn giản có nghĩa là cái gì đó đã làm
cho bạn nhận biết rằng bất kì cái gì bạn đã từng tin tưởng cho tới giờ đều chỉ
là dối trá. Chỉ chân lí mới gây khó chịu. Chỉ chân lí mới phá huỷ, bởi vì chỉ
chân lí mới có thể sáng tạo.
Tôi là hỗn độn...
và nếu bạn thực sự đi với tôi, bạn phải đi qua hỗn độn.
Đó là điều
Saraha nói, đó là điều Mật tông tất cả hướng về: phá huỷ, tước bỏ tính cách của
bạn đi, tước bỏ ý thức hệ của bạn đi, tước bỏ tâm trí của bạn đi. Nó là cuộc giải
phẫu. Tôi bất lực. Tôi phải làm điều đó. Và tôi biết đấy là việc rất bạc bẽo.
Câu hỏi cuối cùng:
Osho ơi, luân hồi là gì?
Luân hồi là câu
chuyện này...
Màn sương mờ
London xoáy trên sông Thames khi một kẻ lang thang trẻ tuổi gieo mình lên bờ đê
để nghỉ đêm. Bỗng nhiên anh ta bị thức dậy bởi một giọng nói dịu dàng, và nhìn
lên thấy một cô gái da ngăm đen xinh đẹp đang bừng sáng từ chiếc xe Rolls Royce
do cô ta lái.
"Anh bạn
đáng thương của tôi," cô ấy nói, "anh phải bị lạnh khủng khiếp và ướt.
Để tôi lái xe đưa anh về nhà tôi và anh nghỉ qua đêm nhé."
Tất nhiên kẻ
lang thang chẳng từ chối lời mời này và trèo lên chiếc xe bên cạnh cô ấy. Sau
khi lái một đoạn ngắn chiếc xe dừng lại trước một biệt thự Victorian lớn và cô
gái da ngăm đen bước ra, vẫy tay ra hiệu cho kẻ lang thang theo cô ấy. Cánh cửa
được người quản gia mở ra, và người này được quí bà trao cho trách nhiệm chăm
nom kẻ lang thang, với những hướng dẫn rằng anh ta phải được cho ăn uống, tắm rửa
và giường thoải mái trong khu người phục vụ.
Một lúc sau đó,
khi cô gái da ngăm đen chuẩn bị đi nghỉ, ý nghĩ chợt đến với cô ấy là vị khách
của cô có thể cần cái gì đó, cho nên tụt khỏi bộ quần áo mặc trong nhà cô ấy vội
vã đi tới chái nhà của người phục vụ. Khi cô ấy đi vòng qua góc nhà một khe ánh
sáng chiếu vào mắt cô ấy, chỉ ra rằng người thanh niên vẫn đang thức. Gõ cửa nhẹ
nhàng cô ấy đi vào phòng và hỏi người thanh niên sao anh ta không ngủ.
"Chắc chắn
là anh không đói chứ?"
"Ô không,
ông quản gia của cô cho tôi ăn kiểu hoàng gia."
"Thế thì
có lẽ giường của anh không thoải mái?" "Nhưng nó tốt đấy chứ - mềm và
ấm."
"Thế thì
anh phải cần người bạn ở cùng. Dịch qua một chút đi..."
Anh thanh niên,
quá vui sướng, dịch sang bên... và rơi tõm xuống sông Thames!
Quay về Mục lục